Chương 760: Công chúa Ninh Diễm sinh nở! Lãng gia lại muốn nghịch thiên! (1)
Đ*, đây là thật hay giả?
Không phải ta không rõ, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh.
Đây là cảm giác trong lòng vạn dân kinh đô.
Lúc trước là tuyệt vọng cùng thất bại chen chúc tới.
Mà bây giờ hoàn toàn là từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Khi họ Xung tuyên bố mưu phản, vạn dân kinh đô tuy rằng chưa nói tới hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng lại là tràn đầy tuyệt đối bất an.
Bởi vì ai nhìn cũng biết.
Đây là một trận nội chiến, hơn nữa còn là nội chiến tranh giành ngôi báu.
Dĩ nhiên, trên thực tế một trận chiến này của Xung Nghiêu chưa chắc là vì Ninh Kỳ đánh, là vì tự lập thành một nước.
Nhưng ở trong mắt thiên hạ vạn dân, Xung Nghiêu khởi binh chính là vì Ninh Kỳ đoạt vương vị.
Một khi công chiếm hành tỉnh Thiên Tây, sau đó đại quân Xung Nghiêu nhất định sẽ tiến quân thần tốc tiến đánh kinh đô, dùng danh nghĩa cần vương đẩy Ninh Kỳ lên ngôi.
Cho nên, tất cả mọi người lo lắng chân chính đại quyết chiến sẽ nổ ra ở kinh đô.
Cho đến lúc này lại là sinh linh đồ thán.
Phải biết rằng họ Xung tầm có mười vạn đại quân.
Trừ phi Biện Tiêu đại quân xuôi nam, bằng không quân đội Ninh Chính điện hạ gặp nhiều thua thiệt.
Nhưng mà không có nghĩ tới là, chỉ thời gian hơn một tháng, họ Xung liền thua.
Mười vạn đại quân gần như toàn quân huỷ diệt?
Dựa vào, quân đội Việt quốc chúng ta lúc nào trở nên lợi hại như vậy?
Mặc dù không có muôn người vui mừng, thế nhưng trong lòng dân chúng kinh đô vẫn muốn nhảy cẫng lên.
Cảm xúc ủng hộ Ninh Chính lại một lần nữa tăng lên.
Cái gì là quân vương lợi hại?
Dù cho bạo phát nội chiến, cũng gần như để cho ngươi không cảm giác được, ngươi còn chưa có bắt đầu lo lắng, cũng đã kết thúc.
Thẩm Lãng lợi hại.
Vạn dân kinh đô tuy rằng không muốn mở miệng, nhưng nhưng trong lòng đồng thời dâng lên cái ý niệm này.
Nghe nói một trận chiến này toàn bộ đều cũng có vợ của Thẩm Lãng đánh.
Mấy nghìn người đánh mười vạn.
Cái này nghe vào đều có chút không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều thoại bản cũng không dám viết thế này, cái kỳ tích này đơn giản là một con sóng nối tiếp một con sóng.
- Là nương tử Thẩm Lãng lợi hại, không phải Thẩm Lãng lợi hại.
- Kim Mộc Lan mạnh như vậy, kết quả còn bị Thẩm Lãng cưỡi, không phải có vẻ Thẩm Lãng càng thêm lợi hại à?
- Làm sao ngươi biết là Thẩm Lãng cưỡi Kim Mộc Lan? Có lẽ là Kim Mộc Lan cưỡi Thẩm Lãng thì sao?
Thế giới này, cho tới bây giờ cũng không thiếu con mắt phát hiện chân tướng.
- Ta đột nhiên cảm giác được Thẩm Lãng lại thêm trâu bò, cưới một nương tử tuyệt mỹ lợi hại thế này, lúc làm việc đều không cần cố sức, nằm hưởng thụ là được.
- Cứ để người ta cưỡi, bản thân động, quá lợi hại luôn ấy chớ!
...
Trong phủ Tam vương tử.
Ninh Kỳ lẳng lặng đứng ở bên trong viện vẫn không nhúc nhích.
Gã lại một lần nữa chịu đả kích trí mạng.
Vì sao gã kiên trì ở lại trong kinh đô.
Bởi vì họ Xung cường đại, họ Tiết cường đại.
Khi họ Xung mưu phản, lúc khí thế mười vạn đại quân kinh người, Ninh Kỳ ở kinh đô cũng là có phân lượng vĩ đại.
Bởi vì từ trình độ nào đó, họ Xung cùng họ Tiết cũng là vì gã mà chiến đấu.
Nhỡ ra mười vạn đại quân họ Xung đánh vào kinh đô, ai có thể ổn định cục diện?
Chỉ có Ninh Kỳ.
Nhưng mà chỉ hơn thời gian một tháng, mười vạn đại quân họ Xung đã huỷ diệt toàn bộ.
- Loại quân đội như quân Niết Bàn này, căn bản cũng không nên xuất hiện trên thế giới này. - Ninh Kỳ phát ra cảm thán đồng dạng.
Kế tiếp gã phải làm gì?
Họ Xung diệt, họ Tiết vẫn cường đại.
Thế nhưng từ trình độ nào đó họ Tiết đã nhảy ra khỏi phạm vi Việt quốc này, gia tộc họ Tiết chiếm quần đảo Nam Châu mấy chục năm, gần như đã là tự lập một quốc gia, hơn nữa dựa lưng vào núi Phù Đồ, liên hợp hội Ẩn Nguyên, Tiết Triệt đã sớm cấu kết quan hệ đến cấp độ của đế quốc rồi.
Họ Xung cùng Ninh Kỳ quan hệ đặc biệt thân mật, họ Tiết thì thoáng xa một chút.
Hôm nay họ Xung đầu hàng, phân lượng Ninh Kỳ lập tức ngã hơn phân nửa.
Một vương tử hoàn toàn không có phân lượng, tranh ngôi thất bại, lẽ nào sau đó hướng Ninh Chính như chó vẩy đuôi mừng chủ à?
Đi con đường nào?
Chúc Hoằng Chủ, ông nói đấy bóng tối trước tở mờ sáng.
Nhưng thứ bóng tối rốt cuộc còn kéo dài đến bao lâu hả?
...
Mấy ngày sau!
Kim Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn tiến vào kinh đô, trùng trùng điệp điệp áp tải mấy trăm chiếc xe chở tù.
Người ở trong chiếc xe dẫn tù đầu tiên chính là Xung Nghiêu.
Gần như toàn bộ thành viên gia tộc họ Xung đều trở thành tù nhân cấp thấp.
Thái tử Ninh Chính tự mình đến đến cổng Chu Tước nghênh tiếp.
- Đệ muội cực khổ.
- Điện hạ!
Ninh Chính kêu là đệ muội (vợ của em trai), mà không phải biểu muội (em gái họ).
Xe chở tù mở ra.
Xung Nghiêu mang theo xiềng xích, định quỳ xuống Ninh Chính.
- Xung Hầu trước không cần đa lễ. - Ninh Chính ngăn cản Xung Nghiêu.
Tiếp đó, hai người lẳng lặng không nói gì.
- Tất cả chờ gặp qua phụ vương sau hẵn nói. - Ninh Chính nói:
- Đệ muội, có thể bỏ xiềng xích cho Xung Hầu đi.
Xung Nghiêu nói:
- Đa tạ điện hạ, nhưng thần thân chịu tội, vẫn là mang xiềng xích tự tại một chút.
Ninh Chính không có nói nữa nói, mà là hướng Xung Nghiêu khom người thi lễ một cái.
- Phụ vương đã chờ đã lâu, chúng ta giờ tiến cung đi.
Tiếp đó, Ninh Chính phóng người lên ngựa.
Xung Nghiêu trong lòng thở dài, ông và Ninh Chính gần như cho tới bây giờ đều chưa có tiếp xúc qua.
Nhưng liền trong thời gian ngắn ngủi ở chung vừa rồi để cho ông cảm khái muôn vàn.
Đầu tiên, Ninh Chính là không quen nói chuyện, lại không biết diễn trò.
Thứ nhì, rõ ràng lần này gã thắng toàn tập, lại không có chút nào vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn phía Xung Nghiêu cũng không có bao nhiêu địch ý.
Thật sự có phong thái vua hiền cổ đại.
Khoan hồng độ lượng, chỉ làm chuyện thật, không nói bốc nói phét chút nào, lúc đắc thế lại biết vị tha.
Vua như vậy, rõ ràng năng thần thiên hạ tha thiết ước mơ.
Ninh Kỳ thông minh quá nhiều, cũng khí phách quá nhiều, nhưng thủ đoạn quá ác, đối với thần tử mà nói, quân vương như vậy khá đáng sợ.
...
Một lúc lâu sau!
Xung Nghiêu quỳ gối trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
- Tội thần, tham kiến bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến vẫn ngồi ở xe lăn, tóc trắng bệch, hai tay đã khôi phục hơn phân nửa năng lực hành động, thế nhưng run rẩy càng thêm lợi hại.
- Xung khanh, ngươi còn có vẻ rất trẻ, nhưng quả nhân đã già rồi. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.
Xung Nghiêu dập đầu không nói.
Người này trong lòng ngạo mạn, lúc trước mỗi một lần nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến đều kiệm lời.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Xung Nghiêu, trước đây hai người chúng ngó mặt thôi cũng ghét, ngươi nhìn ta không được, ta cũng nhìn ngươi chẳng ưa. Bây giờ thì được rồi, ngươi và ta đều ngã vào bụi bặm, ngược lại là có thể bình tĩnh đối đãi.
Xung Nghiêu dập đầu:
- Tội thần không dám.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nói một câu thật lòng, ta không thể không đánh họ Xung của người. Nhưng ngươi Xung Nghiêu bất kể là đạo đức cá nhân, hay là quốc gia đại sự, đều không có mắc nợ gì.
Lời này cũng là thật.
Ở mặt đạo đức cá nhân, Xung Nghiêu chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì. Hơn nữa ông ta lựa chọn hỗ trợ Ninh Kỳ cũng không coi là sai.
Ở chuyện quốc gia đại sự, lúc hai nước Sở Việt đại chiến, Xung Nghiêu lấy sức của cả gia tộc chống lại ba mươi vạn đại quân nước Sở. Nếu không phải là vì ông, đại quân nước Sở đã trực tiếp đánh tới kinh đô mất rồi.
Ông ta từ đầu tới đuôi cũng không có sợ chiến, vì chống đỡ Sở vương, dốc hết toàn bộ.
Dĩ nhiên, ông ta nỗ lực nịnh bợ đế quốc Đại Viêm, muốn gả Xung Sư Sư gả cho con của Vũ thân vương đế quốc.
Nhưng chẳng có ai hoàn hảo.
So với Tô Nan cùng Tiết Triệt, Xung Nghiêu đã đặc biệt dòm trước ngó sau.
Hơn nữa thời khắc tối hậu, họ Xung khởi binh mưu phản cũng là lấy danh nghĩa cần vương, không có trực tiếp mưu phản.
Ông ta cũng không thể ngồi chờ chết, tùy ý Việt vương đoạt quân đội của hắn cùng đất phong.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến nói quốc gia đại sự cùng đạo đức cá nhân của ông ta cũng không có tính là kém.
- Cho nên, gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Họ Xung của ngươi ở kinh đô cũng có dinh, cũng cũng đủ lớn, ngay kinh đô an cư đi. Hoà hoãn vài năm sau, đệ tử họ Xung của ngươi, vẫn sẽ có tiền đồ.
Xung Nghiêu dập đầu cất giọng run rẩy:
- Thần cảm ơn long ân bệ hạ.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Xung phi mạnh mẽ, trẻ đẹp, lúc trước ta và nàng coi như còn vô cùng xứng, hôm nay nàng cũng giống là con gái của ta vậy. Họ Xung của ngươi tiến vào kinh đô, nàng cách nhà mẹ đẻ cũng gần một chút, có thể như thường lệ trở về thăm, đỡ phải vô vị chán nản với lão già như ta đây.
Xung Nghiêu lập tức lại không nói tiếng nào.
- Xung Nghiêu... – Giọng Ninh Nguyên Hiến trở nên trịnh trọng lên.
Xung Nghiêu quỳ thẳng người, vễnh tai lắng nghe.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cái thiên hạ này phong vân biến ảo, mấy năm Hà Đông, mấy năm Hà Tây, ai cũng không nói rõ được. Trên đầu ngươi có cái bầu trời nước Việt, ở trên nữa còn có mảnh trời đế quốc Đại Viêm này. Lần này gia tộc họ Xung của ngươi ta không giết một người, cho nên mà ta hy vọng tương lai dù cho thiên biến, họ Xung của ngươi vẫn có thể nhớ kỹ hôm nay.
Xung Nghiêu nghe cẩn thận, không có lọt một chữ.
- Tiềm long tại uyên cũng rất tốt. - Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Nếu muốn ngủ đông, liền triệt để ngủ đông mấy năm, mặc kệ trời thay đổi như thế nào đi nữa, trước tiên hãy thấy rõ sắc trời mới quyết định. Ông bạn già, ta đây làm quân vương không tính là thành công, nhưng những lời này là lời tâm huyết của ta đối với ngươi. Ngươi và họ Chúc không giống như vậy, căn cứ họ Chúc ở Viêm Kinh. Ngươi và họ Tiết cũng không giống như vậy, họ Tiết làm việc không có ranh giới cuối cùng.
Xung Nghiêu dập đầu nói:
- Thần nhất định sẽ ghi tạc lời của bệ hạ trong lòng.
Ninh Nguyên Hiến tiến lên vỗ vỗ bả vai Xung Nghiêu nói:
- Thiên hội biến, nhưng chưa hẳn sẽ không thay đổi trở về, ông bạn già ghi nhớ!
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiếp chỉ, tước tất cả chức vị Hầu tước Trấn Tây của Xung Nghiêu, sắc phong làm Hầu tước An Ninh, khâm thử!
...
Xung phi trong cung.
Xung Nghiêu cuối cùng ở một lần gặp được cô em gái này.
Quả nhiên như là Ninh Nguyên Hiến đã nói, Xung phi mặc dù tuổi cũng không nhỏ, nhưng vẫn diễm lệ vô song, còn rất trẻ trung, nhìn qua nhiều lắm ba mươi mấy tuổi.
Nhưng tính cách ngang bướng của bà quả thực để bất luận kẻ nào đều đau đầu.
Động một chút là gây sự, cho dù với quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng là như vậy.
Ninh Nguyên Hiến không để ý tới bà, bà cũng không để ý Ninh Nguyên Hiến, muốn nịnh nọt lấy lòng ta sao, tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên thành hôn hai mươi mấy năm, thời gian hai người làm oan gia vượt qua hơn phân nửa.
Thế nhưng gần đây tính cách Xung phi đã biến hóa rất nhiều, không phải là bởi vì họ Xung thế yếu, mà là bởi vì Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh.
Đối mặt Ninh Nguyên Hiến già yếu lưng còng, Xung phi trở nên dịu dàng, cũng không thể bực bội gì với ông nữa, nhỡ ra làm ông tức chết thì coi như bà sẽ thành góa chồng mất.
Ninh Nguyên Hiến là người đàn ông duy nhất của cuộc đời bà, sao bà không thương cho được.
Nhìn thấy bộ dáng Ninh Nguyên Hiến già nua yếu ớt, tim bà đau như cắt.
- Như thế cũng tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Ta vốn đang luôn luôn lo lắng nhà của chúng ta không có kết quả gì tốt, vốn là cả nhà chết hết mà.
Xung Nghiêu bất đắc dĩ, cô em này vẫn không biết tém mồm miệng như vậy.
- Bây giờ tuy rằng đất phong cũng mất, quân đội cũng mất, nhưng người cả nhà đều ở đây, tốt vô cùng. - Xung phi nói:
- Như thế cũng có thể một lần nữa bắt đầu, có thể qua mấy chục năm sau đó, gia tộc bọn ta lại một lần nữa hưng vượng lên. Cuối cùng so với Tô Nan vẫn tốt chán, cả nhà của hắn đều chết hết, còn lại một thân lão già mẹ góa con côi, mỗi ngày đều đang liều mạng sinh con.
Á!
Xung Nghiêu vẫn quyết định cáo từ.
Rõ ràng trò chuyện không nổi nữa.
Làm khó quốc quân, suốt mấy chục năm này thật sự không biết là làm sao sống cùng được.
Nói đến Ninh Nguyên Hiến với đám vợ của chính mình, quả thực xem như là rất khá.
Năm đó ông bị ép rơi vợ cả, khiến bà buồn bực sầu não mà chết, cho nên trong lòng tràn đầy hổ thẹn, liền bù đắp ở trên người những bà vợ khác.
Tô phi đã từng ương bướng thế nào? Sau khi Tô Nan làm phản thất bại, tất cả mọi người cho rằng Tô phi hẳn phải chết.
Kết quả bà không có chết, thậm chí ngay cả chức vị vương phi cũng chẳng bị tước đi.
Vương hậu họ Chúc hạng ngạo mạn, tỏ vẻ ở trên cao với Ninh Nguyên Hiến và tìm mọi cách coi thường. Bây giờ Chúc Hoằng Chủ từ chức Tể tướng, vương hậu họ Chúc vẫn bình an vô sự.
Xung phi cũng vậy.
Lúc họ Xung mưu phản, Xung phi cũng không có bị bất kỳ trách móc nặng nề nào.
Ninh Nguyên Hiến đối với người ngoài tuyệt đối là cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng đối với người của mình quả thực rất tốt.
...
- A... A...
Bên trong vương cung!
Công chúa Ninh Diễm phát ra từng đợt kêu thảm.
Nhưng mà cái tiếng kêu thảm thiết này nghe được hơi khô, có chút giả.
Nàng đã cực kỳ lâu không có xuất hiện.
Đang làm gì?
Đang dưỡng thai mà.
Nàng mang thai đặc biệt gian nan, hơn nữa sau khi mang thai cũng là biến đổi bất ngờ, có chút nguy hiểm.
Cho nên luôn luôn ở trong cung dưỡng thai, gần như không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hôm nay cuối cùng dưa cũng chín cuống cũng rụng rồi.
Trên thực tế nàng không hề đau.
Sinh con lại đau, có thể đau bằng sỏi thận lúc đó sao? Trải qua sự tàn phá trước đó, khả năng chịu đau của Ninh Diễm đã trở nên mạnh mẽ rất nhiều.
Hơn nữa điều kiện thân thể này của nàng quả thật sinh con khá nhẹ nhõm.
Dựa theo cách nói của bà mụ lúc trước đỡ đẻ cho tiểu Băng, so với đẻ trứng còn dễ hơn, cắn răng một cái giậm chân một cái là sinh rồi.
Ninh Diễm liền nhớ kỹ những lời này.
Nàng cảm thấy như thế vô cùng mất mặt, chưa đủ quý giá.
Cho nên lúc sinh nở, loại đau nhức này nàng rõ ràng nhịn được, cũng lớn tiếng kêu đau.
Con à, hãy cố mà nhìn một đoạn thời gian nữa mới ra đời đi nhé.
Để mẫu thân đỡ phải mang tiếng bị người khác cho rằng sinh con như sinh trứng vậy.
Cho nên, nàng luôn luôn cố gắng kêu đau, chính là muốn để người biết nàng đau cỡ nào.
Nhưng điều kiện thân thể này của nàng thật sự quá tốt.
Công chúa mông to đấy.
Mới vừa đau bụng không có bao lâu, đứa bé sẽ phải chui ra ngoài.
- Ra, ra!
- Thân thể của công chúa điện hạ không giống như vậy mà.
- Sinh mấy đứa trẻ khác thì người mẹ sẽ bị giày vò nửa cái mạng, công chúa điện hạ sẽ ung dung như đẻ trứng vậy.
Ninh Diễm khóc không ra nước mắt, ta không muốn thoải mái như vậy, ta cũng muốn rụt rè một chút.
- Oa oa oa...
- Chúc mừng công chúa điện hạ, là một đứa con trai.
- Tầm sáu cân...
Biện phi nghe nói như thế cũng biết đứa bé không đủ sáu cân, bà mụ cố ý báo thêm nhiều mấy lượng, có vẻ may mắn.
Ninh Diễm mang thai rất không thuận lợi, mặc dù Thẩm Lãng cùng ngự y trong cung dùng hết tất cả biện pháp, thế nhưng đứa trẻ trong bụng chưa nói đến cường tráng.
Có thể đủ tháng sinh ra, hơn năm cân đã vô cùng thỏa mãn.
- Ta ôm một cái... - Biện phi ôm lấy đứa trẻ.
Mấy đứa con trước kia của Thẩm Lãng khi vừa sinh ra đã trắng trắng tròn tròn, nẩy nở hoàn toàn, đáng yêu vô cùng.
Duy chỉ có đứa trẻ này lúc mới sinh đỏ hỏn, mắt vẫn chưa m, so với anh chị của nó có vẻ yếu hơn một chút.
- Yếu một chút không có gì không tố cũng giống như phụ thân của bé mà, có phúc khí phải không? - Biện phi cất giọng trìu mến không gì sánh bằng.
Á, lời này của Biện phi có ý gì đây?
- Tỷ tỷ ôm nó cho muội xem đi. - Ninh Diễm nói.
Mộc Lan dè dặt ôm đứa bé qua đây, đưa tới trong lòng Ninh Diễm.
Công chúa Ninh Diễm trìu mến mà nhìn con trai nói dịu dàng:
- Con ơi, mẹ thật xin lỗi, con không có cường tráng như ca ca tỷ tỷ, thế nhưng con yên tâm, sau này mẽ sẽ tự mình cho con ăn, nuôi cho con thật khỏe.
Chính thân thể Ninh Diễm rất khỏe, thế nhưng có một đoạn thời gian bị sỏi thận nên đối với điều kiện trong cơ thể, trong tử cung cũng có ảnh hưởng nhất định nên mang thai không dễ dàng gì.
- Cha của con không ở đây, nhưng không hề gì, chúng ta sẽ cố lớn cho thật đẹp để cho cha thấy.