Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 761: Công chúa Ninh Diễm sinh nở! Lãng gia lại muốn nghịch thiên! (2)

Chương 761: Công chúa Ninh Diễm sinh nở! Lãng gia lại muốn nghịch thiên! (2)
- Công chúa Ninh Diễm dỗ dành an ủi nói.

Thẩm Lãng quả thực không ở đây, hắn biết Ninh Diễm có thể chính là trong khoảng thời gian này sinh nở, nhưng là không có phương pháp phân thân.

Mộc Lan nhìn Ninh Diễm nói:

- Muội thật may mắn, ngày đó lúc tỷ sinh Thẩm Dã sinh thằng bé bại hoại Thẩm Dã quả thực bị giày vò gần chết. Khiến cho bây giờ phu quân vẫn không thích thằng bé, thế nhưng phu quân chắc chắn rất yêu bé cưng này.

Kế tiếp, quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại muốn vắt hết óc đặt tên đứa cháu ngoại này.

Lật rất nhiều điển tịch.

Ông cuối cùng chọn một cái tên.

Thẩm Lực.

Ninh Diễm nghe được tên này, gần như đều muốn khóc.

Phụ vương, tên này chẳng hề nghe hoành tráng tí nào.

Phụ vương lấy tên cho cô bé Thẩm Mật hay vậy, cái tên Thẩm Dã phu quân đặt cũng đã đủ qua loa, kết quả phụ vương càng qua quít hơn, đặt luôn cái tên Thẩm Lực, có khi gọi Thẩm Đại Lực còn tốt hơn.

Ninh Nguyên Hiến cười mà không nói.

Biện phi nói dịu dàng:

- Thẩm Lực không có gì không tốt, cơ thể đứa trẻ này có hơi yếu, đặt tên Thẩm Lực là một dự báo tốt, sau này đứa bé sẽ khỏe mạnh, hơn nữa nếu đặt tên quá uy phong khí phách sẽ đè hết phúc khí của thằng bé mất.

Ninh Nguyên Hiến đúng là dụng tâm lương khổ.

Ông lúc trước tinh xảo vô song, tự phụ không gì sánh được.

Mà bây giờ đã tràn đầy kính sợ khi chống lại trời cao, gần như lấy cái tên tầm thường chốn dân gian để cho dễ nuôi.

Cái tên Thẩm Lực này rõ ràng cũng có hiệu quả như cái tên Aruzhuang (A Lỗ Tráng).

Thế nhưng tiểu vương tử Aruzhuang bây giờ cũng ghê gớm, không đầy ba tuổi biết cưỡi ngựa.

Hơn nữa tự cưỡi ngựa non, ngã xuống vượt qua bốn năm lần, cũng chẳng có nửa tí vấn đề.

Chính là tính tình quá bướng bỉnh, có chút thời điểm ngựa con không nghe lời, nó sẽ đánh nhau với ngựa, đánh xong lại làm hòa, hận không thể ăn cùng một máng, hơn nữa ba ngày hết hai ngày ngủ ở chuồng ngựa, vua Khương Arunana cũng không quản.

Tóm lại, Aruzhuang sống chẳng giống một vương tử chút nào.

Mà bé cưng Thẩm Lực quả thực so với chị Thẩm Mật còn muốn văn tĩnh.

Trừ mới vừa sinh được khóc vài tiếng bên ngoài, liền không khóc nữa, yên đến độ như một bé gái vậy.

Ngoại hình của bé rất giống Ninh Diễm, cũng là một đứa bé tuyệt đẹp.

Nhưng nếu cùng so với vẻ đẹp khiến người ta phải hết hồn của Thẩm Mật và Thẩm Dã thì vẫn có một chút chênh lệch.

Điều này làm cho Ninh Diễm có chút thất vọng.

Nàng rõ ràng đẹp hơn Băng lẳng lơ kia, kết quả sinh con ra cũng không đẹp như cô bé Thẩm Mật.

Bại bởi Kim Mộc Lan cũng thì thôi, ta còn bại bởi một tiểu nha đầu không biết xấu hổ?

Băng lẳng lơ nhà ngươi rõ ràng là một tỳ nữ nhỏ nhoi, kết quả sinh con gái ra so với công chúa còn giống công chúa hơn, còn chưa phải nhờ dòng máu của cha nó tốt sao, bằng không căn cứ di truyền của Băng lẳng lơ nhà ngươi? Nếu sinh cũng chỉ sinh được một tỳ nữ con mà thôi.

Biện phi lại rất hài lòng.

- Không có gì không tốt, hai bé Thẩm Mật cùng Thẩm Dã xinh đẹp như vậy, nhà các con chẳng lẽ muốn cướp hết toàn bộ hào quang của thiên hạ sao? Sinh ra một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh là tốt rồi. - Biện phi hôn trán của bé cưng Thẩm Lực nói:

- Chí ít tiểu bảo bảo Thẩm Lực chúng ta so với ngoại tổ mẫu xinh đẹp hơn.

Biện phi này đang tự giễu mà, ý của bà là mình chẳng xinh đẹp chút nào.

...

Ninh Kỳ gần như mỗi một ngày đều đang lầm bầm lầu bầu.

Chúc Hoằng Chủ, ông nói đây là bóng tối trước khi trời rạng sáng.

Vậy ánh bình minh đến cùng khi nào mới đến?

Gia tộc họ Xung đã triệt để an định ở kinh đô, phủ Hầu tước Trấn Tây đổi thành phủ Hầu tước An Bình.

Sau khi gia tộc họ Xung đóng kín cổng, có vẻ đặc biệt khiêm tốn với tư thế hoàn toàn không cùng bên ngoài tiếp xúc.

Xung Nghiêu thỉnh thoảng sẽ rời đi phủ Hầu tước tiến vào trong cung cùng quốc quân chơi cờ.

Thế nhưng ông ta cho tới bây giờ cũng không có cùng Ninh Kỳ tiếp xúc qua, nửa câu đều không có nói qua, hơn nữa cũng không có lên triều.

Lại qua tết.

Đêm giao thừa, đại đoàn viên ở vương cung, trừ lão Nhị đã xuất gia hay Ninh Dực vẫn đang bị bắt, các anh chị em còn lại đều ở đây.

Thái tử Ninh Chính vội vội vàng vàng tới, sau khi cơm nước xong lại vội vội vàng vàng rời đi.

Đây là một người cực kỳ chuyên cần, thậm chí ngay cả đêm giao thừa đều không để ý tới diễn tiết mục huynh hữu đệ cung gì cả.

Gã còn chưa có lên ngôi làm vua, một ngày cũng chỉ ngủ hơn hai canh giờ.

Tất cả thời gian còn lại đều đang xử lý chính sự.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn nhàn nhã, mỗi ngày chính là đánh cờ, xem sách, trêu chọc cháu ngoại một chút, cuộc sống như là thần tiên vậy.

- Ninh Chân, Ninh Cảnh... - Ninh Nguyên Hiến nói.

- Phụ vương!

- Đây là tiền mừng tuổi hai con. - Ninh Nguyên Hiến phát tiền lì xì cho mỗi đứa con.

Bên trong chỉ có một lượng vàng, thế nhưng chế tác đặc biệt tinh mỹ, chẳng những có hình con giáp cầm tinh, còn có tên của mỗi người.

Mấy người vương tử kinh ngạc?

Tiền mừng tuổi?

Phụ vương cho tới bây giờ cũng không có làm mấy thứ này.

- Ta không phải một tấm gương tốt, cùng Ninh Nguyên Vũ thúc thúc các con đã từng huyên náo không chết không thôi, chuyện này đương nhiên là có lỗi của hắn, nhưng cũng có lỗi của ta. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Mấy huynh đệ các con trước đây ít nhiều gì cũng đều từng ăn hiếp qua Ninh Chính, nhưng không cần phải lo lắng, Ninh Chính điểm ấy mạnh hơn ta, nó sẽ không nhớ ở trong lòng, huynh đệ các con sau này cũng phải giỏi giang tốt đẹp hơn.

- Nhi thần lĩnh chỉ.

- Ninh Kỳ... - Ninh Nguyên Hiến hô.

Ninh Kỳ tức khắc tiến lên, quỳ trước mặt Ninh Nguyên Hiến.

Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này phức tạp, hùng tài đại lược, thủ đoạn độc ác.

- Ta và Xung Nghiêu từng nói một câu, thiên hạ phong vân biến ảo, ngày mai thiên biến, sau này chưa chắc liền không thay đổi trở lại. - Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:

- Ta biết con là người có tư tâm của mình, nhưng ta hy vọng con nhớ kỹ, dù cho thiên biến, cũng không cần cầm đoạn tuyệt, cho tương lai lưu một chút hy vọng, cũng cho Việt quốc của ta, cho họ Ninh lưu lại một chút hy vọng cùng nguyên khí.

Ninh Kỳ nói:

- Nhi thần nghe được.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lần này con tranh ngôi thất bại, Ninh Chính có trách móc nặng nề gì con không? Ta có trách móc con nặng nề gì không?

Ninh Kỳ dập đầu nói:

- Chưa bao giờ có.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng có muốn giết con không?

Ninh Kỳ dập đầu nói:

- Không có.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Con xuất sắc vô cùng, rất lợi hại, lợi hại hơn ta nhiều lắm, nhưng chính là thiếu một tí ti nhân vị. Ngày đó con để cho người ta đi giết Ninh Chính, sau lại để cho Ninh Hàn xuống tay với ta. Đổi thành những người khác, đổi thành những quốc gia khác, con có mười cái mạng cũng tiêu rồi. Nhưng Ninh Chính không hề động, ta cũng không có động đến con, con cũng biết vì sao không?

Ninh Kỳ dập đầu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nhớ kỹ, mặc kệ bất cứ lúc nào, không nên tuyệt đường. Cho họ Ninh của ta, cho Việt quốc bảo lưu một tia nguyên khí.

Ninh Kỳ run rẩy.

Ninh Nguyên Hiến tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Ninh Kỳ nói:

- Ta đến ngày hôm nay đã không sợ chết. Thế nhưng “tham sống sợ chết” như con cũng không có chuyện gì xấu cả.

Tham sống sợ chết?

Ninh Kỳ nghe được cái từ này, không khỏi khẽ run lên.

- Ta nói cái từ tham sống sợ chết này, không có ý kiến gièm pha chút nào, tự giải quyết cho tốt, tự giải quyết cho tốt!

...

Ngày kế!

Ninh Kỳ bái kiến Thái tử Ninh Chính.

- Thái tử điện hạ, ý chỉ phụ vương đưa đến gia tộc họ Tiết đã mấy tháng, nhưng họ Tiết vẫn không có đưa lên danh sách lính, không có đưa lên bản đồ đất phong, từ chối thực hiện tân chính, thần sẵn lòng thay thế phụ vương đi vào họ Tiết vấn trách, đốc xúc họ Tiết chấp hành tân chính, nộp lên đất phong, xoá quân đội.

Ninh Kỳ muốn xuôi nam đi đến chỗ họ Tiết?

Ninh Chính trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:

- Tam ca, sống ở kinh đô không tốt à?

Ninh Kỳ nói:

- Thần tự xin đi họ Tiết, đốc xúc tân chính, xin điện hạ chấp thuận.

Ninh Chính nói:

- Tam ca, chuyến đi này có thể tam ca không về được đâu.

Ninh Kỳ nói:

- Thần chưa từng nghĩ muốn quay đầu, hoặc là điện hạ lúc này liền bắt bỏ tù thần cũng được.

Ninh Chính nhìn Ninh Kỳ một lúc lâu.

Gã vô cùng khoan hồng độ lượng, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Dù cho không giết Ninh Kỳ, cũng sẽ phế bỏ võ công nhốt gã hoàn toàn.

Cái này vốn là suy nghĩ của Ninh Chính.

Nhưng gã và Ninh Nguyên Hiến vẫn luôn không có làm như vậy, đây là bởi vì thế cục thay đổi.

Ninh Chính nói:

- Tam ca, dù cho tam ca có tính toán gì đi nữa, cũng có thể lẳng lặng chờ ở kinh đô kia mà.

Ninh Kỳ nói:

- Như vậy quá vô năng.

Ninh Chính nói:

- Vậy những gì phụ vương từng nói, tam ca nhớ kỹ chưa?

Ninh Kỳ nói:

- Nhớ kỹ.

Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:

- Cái thứ ba, tam ca thấy Khương Ly bệ hạ thế nào?

Ninh Kỳ nói:

- Đại anh hùng, anh hùng cái thế, nhưng mưu toan lấy sức người mà nghịch thiên, đúng là không khôn ngoan. Nếu không không có thành sự, ngược lại mang đến tai hoạ cho vô số người.

Ninh Chính nói:

- Ta không cho là như vậy, Khương Ly bệ hạ dù cho thất bại, thế nhưng vẫn để lại cho toàn bộ thiên hạ di sản phong phú không gì sánh được, lưu cho vô số người hy vọng, chí ít để người trong thiên hạ thoáng mở mắt nhìn thế giới chân thật một chút.

Ninh Kỳ nói:

- Trước tiên phải sống sót, mới có thể nói chuyện cải biến thế giới.

Ninh Chính nói:

- Tam ca, nhất định phải đi sao?

Ninh Kỳ nói:

- Xin Thái tử điện hạ ân chuẩn.

Thái tử Ninh Chính nói:

- Được, vậy tam ca đi đi.

Hai ngày sau, Tam vương tử Ninh Kỳ xuôi nam, đi đến chỗ họ Tiết, vấn trách Tiết Triệt, đốc xúc tân chính.

Cái này làm cho cả vạn dân kinh đô, thậm chí văn võ quần thần triệt để kinh ngạc sững sờ.

Đây cũng là trình diễn chưa đủ sao?

Đây không phải là thả hổ về rừng à? Ninh Chính điện hạ, quốc quân bệ hạ, các ngươi cổ hủ thế này à?

Đây chính là tranh ngôi đó.

Các ngươi không có giết Ninh Kỳ còn chưa tính, tối thiểu cũng có thể phế bỏ võ công gã rồi nhốt lại.

Bây giờ ngược lại thả gã rời khỏi kinh đô.

Đây, đây là ý gì?

Chúng ta thật tình thấy không hiểu, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, có biến hóa gì mà chúng ta không biết?

Đúng là không người nào hiểu nổi cả.

Thậm chí Ninh Cương, Ninh Khải, Vương Thừa Trù trực tiếp vọt tới Ninh Chính trước mặt ra sức mắng.

Mắng gã cổ hủ, đồng thời xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Nướt bọt của Vương Thừa Trù gần như văng thẳng đến mặt Ninh Chính.

Đồng thời tấu thỉnh nửa đường giết chết Ninh Kỳ.

Ninh Chính không đồng ý.

Sau đó, ba người Vương Thừa Trù, Ninh Cương, Ninh Khải thực sự bắt đầu mưu đồ bí mật, muốn vận dụng lực lượng Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện ở trên đường giết chết Ninh Kỳ.

Ngữ điệu của Vương Thừa Trù đặc biệt kịch liệt.

Quân vương không đành lòng ăn con, Thái tử không muốn giết anh, nhưng vì Việt quốc, loại chuyện này cứ giao cho thần tử chúng ta để làm.

Tiếp đó, ba người vạch kế hoạch, chuẩn bị thuyên chuyển quân đội bí mật, ở nửa đường giết chết Ninh Kỳ.

Nhưng... Kế hoạch còn chưa có bắt đầu.

Ninh Nguyên Hiến liền điều động đại thái giám Lê Chuẩn đến đây ngăn cản.

Chuyện này càng khiến cho bọn họ nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vì sao hả?

Dù cho không giết, tối thiểu cũng xem ra đi.

Giữ lại Ninh Kỳ, chẳng lẽ không sợ làm hại quốc gia à?

Đến tột cùng là tại sao hả?

Thiên hạ thế cục, đến tột cùng phát sinh thay đổi gì?

...

Việt vương lại một lần nữa hạ chỉ Tiết Triệt, lập tức chấp hành tân chính, giao ra đất phong, xoá tư quân.

Họ Tiết ngoảnh mặt làm ngơ.

Tam vương tử Ninh Kỳ mang theo ý chỉ của quốc quân tiến vào lãnh địa họ Tiết, sau đó không có tin tức nào, cũng không trở về nữa.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ trách cứ họ Tiết, cũng dám giam vương tử, quả thực tương đương mưu phản, mệnh lệnh Tiết Triệt ở trong vòng nửa tháng giao ra Ninh Kỳ, đồng thời tự mình đến kinh đô thỉnh tội.

Họ Tiết vẫn không có tiếng động.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không thể nhịn được nữa, chính thức chiêu cáo thiên hạ.

Tiết Triệt chống lại ý vua, chống lại tân chính, giam vương tử, tội ác tày trời.

Hai ngày sau.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa chiêu cáo thiên hạ, gia tộc họ Tiết mưu phản, cả nước cùng thảo phạt.

Nội chiến Việt quốc mới vừa kết thúc, lại một lần nữa nổ ra.

Nhưng mà chẳng giống như họ Xung, họ Tiết từ đầu tới đuôi cũng không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì.

Không có nói là cần vương, không có tuyên bố bản thân chính nghĩa.

...

- Quân Niết Bàn thứ hai, lên thuyền!

Theo một tiếng ra lệnh, ba nghìn quân Niết Bàn thật chỉnh tề leo lên thuyền.

Đây là hạm đội gia tộc họ Kim, tầm bốn mươi chiếc tàu chiến.

Thẩm Lãng biến mất đã lâu, lại một lần nữa xuất hiện ở trên soái hạm này.

Tuyệt mỹ vô song Mộc Lan dựa vào bên cạnh hắn.

Trước mặt Thẩm Lãng có một tấm bảng đen thật lớn, trên đó viết một chữ: Tiết!

Thiên hạ không thù?!

Đây xem như là một kẻ thù cuối cùng của Thẩm Lãng.

Tiết Triệt!

Người này cùng gia tộc họ Kim rõ ràng thù sâu như biển.

Gia tộc họ Kim với họ Tiết ân trọng như núi, nếu không có Bá tước Kim Trụ, gia tộc họ Tiết đã sớm diệt vong hơn một trăm năm.

Kết quả hai mươi mấy năm trước, Tiết Triệt cấu kết với hội Ẩn Nguyên, Cừu Thiên Nguy cùng nhau hãm hại Bá tước Kim Vũ, gần như để gia tộc họ Kim lâm vào tai họa ngập đầu.

Còn không chỉ như thế.

Tiết Triệt vài lần vận dụng sức mạnh của núi Phù Đồ, nỗ lực mưu sát Thẩm Lãng, nỗ lực để Kim Mộc Lan chết ở trên giường.

Mấy tháng trước cũng chính Tiết Triệt định giết Ninh Chính trên Đại Tuyết Sơn, đồng thời chém đứt tay trái của vợ Lý Thiên Thu.

Càng chưa kể đến Tiết Tuyết đóng giả trẻ mồ côi, lừa gạt bí tích của Kiếm Vương, mưu hại vợ của Kiếm Vương, hạ độc mẹ nuôi.

Người nhà này làm việc hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng, luận độc ác còn muốn vượt qua Tô Nan.

Cho nên cả gia tộc họ Tiết, Thẩm Lãng nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

- Phu quân, tiêu diệt họ Tiết, sau đó chúng ta liền rời khỏi Việt quốc sao? - Mộc Lan bèn hỏi.

Thẩm Lãng gật đầu.

Mộc Lan nói dịu dàng:

- Rõ ràng mong đợi một khắc kia.

Thẩm Lãng nói:

- Trước đó một kẻ thù là gia tộc họ Tô, ba năm trước đây liền tiêu diệt. Không nghĩ tới họ Tiết, lại cho tới bây giờ mới diệt, để ta bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, lần này diệt họ Tiết phải mất bao lâu?

Thẩm Lãng nói:

- Có thể hai mươi ngày! Cục cưng à, lúc này đây diệt họ Tiết, chúng ta đại khái có thể trình diễn một kỳ tích kinh người nhất đó.

Mộc Lan nói:

- Đúng vậy, cam đoan so với diệt vua Khương Arutai, so với diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy còn kinh ngạc gấp mười lần.

Diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, là Thẩm Lãng đắc ý nhất kinh ngạc một khoản.

Nước biển rưới vào đường kính mấy dặm vĩ đại hầm, đem Cừu Thiên Nguy ba vạn hải tặc toàn bộ chết đuối.

Mà diệt mấy vạn đại quân vua Khương Arutai là một màn kinh ngạc về mặt thị giác.

Dẫn phát tuyết lở, trong nháy mắt mai táng mấy vạn đại quân của Arutai.

Mà lần này diệt họ Tiết, Thẩm Lãng suy nghĩ trình diễn kỳ tích càng thêm chấn động.

So với diệt Vua Hải Tặc cùng vua Khương cộng lại còn kinh ngạc gấp mấy lần.

- Công tử, toàn bộ hạm đội tập kết hoàn tất!

Thẩm Lãng đi lên chỗ cao, nhìn thoáng qua hạm đội của mình.

Trùng trùng điệp điệp, mênh mông bát ngát...

Được rồi, đó là khoác lác.

Tổng cộng liền bốn mươi chiếc thuyền, hơn nữa cũng không lớn, cộng lại không vượt qua bốn ngàn người.

Mà gia tộc họ Tiết có bao nhiêu hạm đội?

Hai ba vạn to lớn.

Thuyền vượt qua mấy trăm chiếc, hơn nữa có rất nhiều chiến hạm cỡ lớn.

Lực lượng hải quân gia tộc họ Tiết vượt qua Thẩm Lãng hơn bảy tám lần.

- Hạm đội xuất phát, đi tiêu diệt họ Tiết phản bội!

Theo một tiếng ra lệnh, gia tộc họ Kim bốn mươi chiếc thuyền, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, viễn chinh quần đảo Nam Châu của gia tộc họ Tiết.

Hạm đội gia tộc họ Tiết còn chưa tới đánh thành Nộ Triều.

Hạm đội của Thẩm Lãng ngược lại muốn đi đánh quần đảo Nam Châu, muốn đi diệt Tiết Triệt đại bản doanh.

Thế giới này thật sự điên rồi.

...

Chú thích của Bánh: Cha của ta từ dưới quê đến thăm, buổi tối cùng nhau uống rượu một chút. Nhưng ta vẫn up một vạn sáu, ta cần vé tháng rất nhiều, cho ta có được không?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch