Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 771: Thành Nam Châu thất thủ! Trời diệt họ Tiết! (2)

Chương 771: Thành Nam Châu thất thủ! Trời diệt họ Tiết! (2)


Có sướng hay không?

Có sướng hay không?

Ồ?

Kỳ quái, lại còn có echo?

Tất cả lặng yên như chết.

Tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên.

Tiết Đỉnh cũng rõ ràng cảm giác được, cái gì gọi là từ thiên đường ngã vào địa ngục.

Một khắc trước, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng huỷ diệt toàn quân, cơ hồ bị hạ gục nhanh chưa từng có.

Sau một khắc, đệ tử Nam Hải kiếm phái chết hết.

Tại sao phải như thế?

Tại sao cổ độc núi Phù Đồ với quân Niết Bàn lại vô hiệu?

Bởi vì bọn họ huyết mạch đặc biệt à?

Không phải, núi Phù Đồ đã xác định rất nhiều lần, đặc thù huyết mạch của quân Niết Bàn không cách nào miễn dịch với cổ trùng.

Vậy vì sao bọn họ không chết?

Nguyên nhân chỉ có một.

Thẩm Lãng cũng có thuốc ngừa.

Cũng tỷ như đệ tử Nam Hải kiếm phái, những người này trước dùng cổ độc mũi tên toàn bộ đều phải dùng thuốc miễn dịch, như thế dù cho không cẩn thận bị cổ trùng Mục Xác cấp hai tập kích cũng sẽ không chết.

Nhưng Thẩm Lãng dựa vào cái gì có thuốc miễn dịch?

Đây là tuyệt mật núi Phù Đồ.

Ngô Đồ Tử cũng không có công thức thuốc miễn dịch.

Thậm chí Thẩm Lãng chắc không biết gia tộc họ Tiết có nhiều cổ trùng Mục Xác cấp hai.

Tại sao lại như thế?

Lúc này Tiết Đỉnh rốt cuộc biết, vì sao những người đó nói lên tên Thẩm Lãng đều triệt để biến sắc.

Người này thật là đáng sợ.

Cũng quá độc, quá hèn hạ.

Tiết Đỉnh nhịn không được quay đầu nhìn lại cửa sổ trên tòa thành.

Gã biết cha mình luôn luôn đang nhìn toàn bộ chiến cuộc.

Gã thấy được khuôn mặt Tiết Triệt, không có bất kỳ chỉ thị, không có bất kỳ phản ứng nào!

...

Tiết Triệt kỳ thật là toàn thân lạnh lẽo, nhưng ông ta không thể biểu hiện ra ngoài.

Lúc này càng phải tĩnh táo, bằng không người phía dưới sẽ loạn.

- Chuẩn bị loại vũ khí bí mật thứ hai.

- Vâng!

Tầng hầm tòa thành mở ra.

Mấy trăm tên võ sĩ lao vào điên cuồng, cẩn thận từng li từng tí dời ra hết rương này đến rương nọ.

Bọn họ không biết đây là vật gì.

Nhưng tuyệt đối đáng sợ.

Thậm chí so với cổ trùng Mục Xác cấp hai còn còn đáng sợ hơn.

- Mang lên tường thành, tiêu diệt quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ở dưới tường thành!

- Vâng!

- Vâng!

Những thứ bên trong rương này là gì vậy?

Chân chính hơi độc, là loại hơi độc có thể tạo thành đại quy mô sát thương.

Cái này đồng dạng đến từ núi Phù Đồ.

Toàn bộ phải được đựng trong đồ chứa đặc biệt.

Đến lúc cần, cứ đập thẳng xuống là được.

Loại chất lỏng độc hại này dưới tình huống không có gió sẽ dần dần rơi xuống đất.

Cho nên cũng sẽ không phát sinh lan tràn quy mô lớn.

Nhưng nếu dưới tình huống có gió, cục diện kia có thể sẽ khuếch tán, sẽ dẫn đến thương vong của quân đội và nhân viên phe mình.

Đương nhiên nó sẽ tạo nên sự ô nhiễm đất đai đáng sợ, thế nhưng sau khi dùng lửa đốt cháy có thể tiêu trừ phần lớn độc tính.

Nhưng ít ra khi nó tuôn tràn, lực sát thương khủng khiếp không gì sánh được, cơ hồ là phải chết.

Nếu không có đến vạn bất đắc dĩ, Tiết Triệt thật sự không muốn dùng khí độc này.

Dễ mất kiểm soát quá mức.

Một khi không khống chế được, có thể tạo thành thương vong hơn vạn người.

Nhưng bây giờ ông ta đã không có lựa chọn nào khác.

Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này lại có thuốc miễn dịch cổ trùng Mục Xác cấp hai.

Thế nhưng trước mắt thứ hơi độc núi Phù Đồ, nhà ngươi cuối cùng không có thuốc miễn dịch.

Đừng nói ngươi không có, Tiết Triệt ta đây cũng không có.

- Mang lên tường thành!

Theo Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.

Trên trăm rương đựng đầy bình khí độc, toàn bộ bị chuyển đến trên tường thành.

Chỉ cần quân đội của Thẩm Lãng tới gần.

Lập tức đập những bình độc này xuống.

Cam đoan đem quân Niết Bàn giết sạch.

Mà trước đó, toàn bộ quân phòng thủ thành Nam Châu trốn ở tsau ường thành, sau đó tuyệt đối không ló đầu ra.

Đây là Tiết Triệt.

Không từ thủ đoạn nào.

Thi triển ra cũng là kế tuyệt hậu.

Như vậy bình hơi độc của Tiết Triệt thì Thẩm Lãng có phương pháp phá giải không? Có thuốc giải không?

Không có!

Tiết Triệt cũng không có, Thẩm Lãng đương nhiên cũng không có.

Núi Phù Đồ có thuốc giải, nhưng lại là sau khi trúng độc giải cứu, mà không có thuốc miễn dịch.

Cho nên một khi những cái bình hơi độc này nện xuống quy mô lớn.

Quân Niết Bàn sẽ thực sự toàn quân huỷ diệt lại một lần nữa.

...

Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng đạp vô số thi thể, tiếp tục tiếp cận thành Nam Châu.

Năm nghìn tên võ sĩ Nam Hải kiếm phái chết hết, thế nhưng trong thành còn dư lại một vạn quân phòng thủ.

Khoảng cách hai trăm mét!

Lúc này, quân Niết Bàn chuẩn bị giương cung cài tên, tiến hành bắn chết quân địch trên tường thành.

Tiết Đỉnh lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.

- Nằm xuống!

Theo gã ra lệnh một tiếng.

Một vạn quân phòng thủ, toàn bộ nằm sau lỗ châu mai.

Toàn bộ không ló đầu ra, để quân Niết Bàn không cách nào ngắm bắn.

Đương nhiên lúc này vẫn có thể vứt bắn, mũi tên từ trên trời giáng xuống bắn chết quân địch, thế nhưng tỷ số trúng mục tiêu sau đó giảm rất nhiều.

- Phu quân, ta cảm thấy nguy hiểm trí mạng. - Cục cưng Mộc Lan nói.

Thẩm Lãng gật đầu.

Tiếp tục tiến tới!

Quân Niết Bàn đạp bước tiến chỉnh tề.

Khoảng cách hai trăm mét, một trăm năm mươi mét, một trăm mét!

Tân Thế tử Tiết Đỉnh vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một cách lạnh lùng, đồng tử thu lại càng lúc càng nhỏ.

Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi mau đến đây đi.

Đi tới dưới tường thành.

Chỉ cần bình hơi độc của ta đập xuống cam đoan giết sạch nhà ngươi.

Cam đoan để cho ngươi chân chính sống không bằng chết.

Hiệu quả thứ hơi độc này, Tiết Đỉnh đã chứng kiến.

Thật sự là sản phẩm của địa ngục.

Một khi ngửi vào bên trong cơ thể, sau đó trong lỗ mũi, trong khí quản giống như bị lửa đốt cháy qua vậy, đầu tiên là không ngừng sủi bọt, tiếp đó thối rữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phổi đều có thể đun sôi.

Tối đa hơn nửa canh giờ, người trúng độc sẽ bị mất mạng.

Tiết Đỉnh từng thấy một kẻ bị trúng độc bỗng dưng nhãn cầu sưng to lên gấp đôi, hơn nữa còn mọc ra năm khối u.

Sau khi nổ tung thì hốc mắt chỉ còn một cái lỗ màu.

Gia tộc họ Tiết cho tới bây giờ vẫn không dùng chiến tranh đánh nhau thật sự.

Thẩm Lãng, quân Niết Bàn của ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa nào.

Nhưng mà...

Khoảng cách còn có tám chín mười mét, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng ngừng lại, không còn tiến tới.

Khoảng cách này vẫn l quá xa.

Cuối cùng, đây chỉ là bình khí độc chứ nào phải bom gas nên sẽ không nổ.

Nếu như võ sĩ Nam Hải kiếm phái lúc trước còn có thể ném mạnh ra xa mấy chục mét.

Mà những binh lính bình thường này, thực sự ném không được xa như vậy.

Nhưng mà vào lúc này!

Quân đội Thẩm Lãng bắt đầu giương cung cài tên.

Hơn nữa cũng là mũi tên đặc biệt.

Nhưng mà cấu tạo khá thô sơ, chính là cột một cái ống nho nhỏ trên mũi tên thôi.

Trong ống này là gì vậy?

Cổ trùng Mục Xác cấp hai.

Hắn thu được ba bình, nếu không dùng thì phí.

Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có thể giết chết rất nhiều người.

Đệ tử Nam Hải kiếm phái đã sử dụng thuốc miễn dịch, Thẩm Lãng không tin tư quân gia tộc họ Tiết cũng đã ngừa.

Thuốc miễn dịch của núi Phù Đồ còn chưa đến độ không đáng giá như vậy.

- Vù vù vù vù...

Đây là vứt bắn!

Mưa tên trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiếp đó hạ xuống trên tường thành.

Tiết Đỉnh hết hồn.

Cái này, đây là cái gì?

Tiếp đó một giây sau.

- Ầm ầm ầm rầm...

Tên của quân Niết Bàn bắn ra rơi vào trên tường thành.

Cái ống cột phía trên mũi tên trong nháy mắt đụng phải nát bấy.

Bên trong, vô số sương mù màu lục chợt xông ra!

Tiết Đỉnh sắc mặt kịch biến.

Cổ trùng Mục Xác cấp hai?

Tại sao Thẩm Lãng cũng có?

Chẳng lẽ là ba bình từ hạm đội Yến Nan Phi lãnh đạo sao?

Vì sao vừa đúng rơi vào trong tay Thẩm Lãng?

Đây cũng quá đúng dịp đi.

Đây quả thật là rất khéo, nhưng cũng không phải tuyệt đối trùng hợp.

Bởi vì ba cái bình này là Tiết Bàn bảo quản, lúc sóng thần ập tới, gã bản năng ôm lấy một khúc gỗ.

Mà ba cái bình này giấu trong một thân gỗ lớn.

Thứ quý giá này không thể bỏ trong rương được, bởi vì theo thói suy tư bình thường, đồ được giấu trong rương ắt quý giá.

Chỉ có giấu ở bên trong gỗ, mới có thể không để cho người khác chú ý.

Mấy hải tặc đầu lĩnh cứu Tiết Bàn, sau đó cũng phát hiện mánh khóe trong khúc gỗ này nên đã gỡ ba chiếc bình ra ngoài.

Sau khi những tên độc cổ trùng của Thẩm Lãng bùng nổ.

Thế là vô số khói độc cổ trùng chợt đánh xuống những người bên dưới.

Chuyện này còn trực tiếp hơn vì những quân phòng thủ này mặc không phải áo giáp vây kín toàn thân.

Nên những cổ trùng này dễ dàng tiến vào trong mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng.

Dễ dàng tấn công niêm mạc, tiến vào bên trong mao mạch, bắt đầu điên cuồng hút máu, điên cuồng phân chia, điên cuồng phun ra siêu acid.

Một cảnh tượng như địa ngục xảy ra.

- A... A... A...

Tiếng kêu thê thảm vang dội.

Trên gương mặt vô số tư quân họ Tiết bắt đầu thối rữa, toàn thân bắt đầu bị ăn mòn.

Khủng bố như là ác quỷ.

Họ điên cuồng giãy dụa, lăn lộn.

Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng tiếp tục vứt bắn.

- Vù vù vù vù...

Vô số cổ trùng độc tiễn lại một lần nữa bùng nổ.

Tư quân họ Tiết trúng độc càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.

Rõ ràng gậy ông đập lưng ông.

Bỗng nhiên.

Có một binh sĩ bị trúng cổ độc thực sự không chịu nổi cái đau đớn này nên đã dùng đầu tông vào cái rương trên tường thành.

- A... A... A...

Bằng vào sức mạnh cuối cùng, gã nâng cái rương này lên và nện xuống đầu mình.

Rơi trúng đầu, sau đó cái rương vẫn không có nứt ra.

Thế nhưng kế tiếp cái rương đập mạnh vào nền tường thành, bỗng nhiên lại bật nắp.

Bên trong, hơi độc trong nháy mắt lan tràn ra.

Khói độc màu vàng bao phủ mấy chục mét vuông.

Càng thêm kêu gào thảm thiết.

- Mắt của ta.

- Mũi của ta.

- Miệng của ta!

Tiếp đó ra sức ho khan.

Nôn ra từng bãi máu vàng.

Tử trạng này so với trúng cổ trùng còn thảm hơn.

...

Thẩm Lãng nhìn thấy một màn này, tức khắc da đầu tê dại.

Hơi độc!

Gia tộc họ Tiết lại có hơi độc.

Hơn nữa còn là độc khí tuyệt đối trí mạng, có thể lợi hại hơn bom gas nguyên thủy Thẩm Lãng chế tạo rất nhiều.

Đây cũng là bàn tay núi Phù Đồ à?

Nhưng mà đã như vậy.

Những thứ hơi độc này liền do gia tộc họ Tiết của ngươi cùng nhau tiêu thụ đi.

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

- Đổi mũi tên!

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Quân Niết Bàn lại một lần nữa đổi lại mũi tên đặc biệt.

Trước tuê đốt kíp nổ, tiếp đó vứt bắn!

- Vù vù vù vù...

Mưa tên lại một lần nữa rơi vào trên tường thành.

- Ầm ầm ầm...

Những mũi tên này toàn bộ nổ tung.

Bởi vì nó buộc một ít thuốc nổ.

Thế nhưng...

Uy lực đặc biệt có hạn.

Thẩm Lãng không quan tâm lượng thuốc nổ bé nhỏ này có thể nổ chết bao nhiêu người, chẳng qua là hy vọng có thể nổ nát những cái rương trên đầu thành.

Nhưng mà không có thành công.

Uy lực thuốc nổ hắn tạo ra vẫn là quá nhỏ.

- Phu quân, để thiếp tới!

- Đại Ngốc, gánh một cột buồm qua đây!

Sau một lát!

Đại Ngốc khiêng một cột buồm đến hai mươi mét, giơ lên thật cao.

Mộc Lan nhẹ nhàng nhảy lên, vóc dáng ma quỷ nhún lên cây cột buồm, leo thẳng đến chỗ cao nhất.

Lúc này, độ cao của nàng liền vượt qua chiều cao tường thành.

Nàng cũng thấy rõ mỗi chiếc rương hơi độc sau lỗ châu mai.

Tiếp đó, Mộc Lan bắt đầu giương cung cài tên.

Siêu cường cung bắn ra mũi tên lớn với tốc độ khủng khiếp.

Ngắm bắn những chiếc rương này.

Bắn thật mạnh!

- Vù...

Một mũi tên đáng sợ bắn trúng một cái rương nhanh như chớp.

- Rầm!

Chợt nổ tung!

Hơi độc bên trong trào ra điên cuồng.

- A...

Nó biến khu vực xung quanh mấy chục mét trở thành địa ngục.

Viền mắt Tiết Đỉnh muốn nứt ra.

Chỉ vào Kim Mộc Lan hét lớn:

- Bắn chết ả, bắn chết ả.

Vô số võ sĩ gia tộc họ Tiết, điên cuồng bắn mưa tên về phía Mộc Lan.

Nhưng mà, hết thảy đều là phí công.

Mộc Lan có nhận biết tuyệt đối với nguy hiểm, hơn nữa có nhanh nhẹn tuyệt đối, dễ dàng có thể tránh bất kỳ mũi tên nào.

- Vù vù vù vù...

Như là điểm danh vậy.

Nàng bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác.

Dễ dàng bắn nổ từng chiếc rương chứa hơi độc.

Hơi độc đáng sợ lan tràn.

Điên cuồng mà tàn sát.

- Đi, đi, đi, mang rương hơi độc thật nhanh!

- Toàn bộ võ đạo cao thủ bắn chết Kim Mộc Lan, bắn chết Đại Ngốc, dùng hỏa tiễn đốt cháy cột buồm.

Theo Tiết Đỉnh ra lệnh một tiếng.

Tư quân họ Tiết còn sót lại ôm những rương độc này ra sức bỏ chạy.

Nhưng mà vào lúc này!

Sắc mặt Mộc Lan bỗng nhiên biến đổi.

Nàng lại đình chỉ bắn tên.

Nàng nhảy thẳng từ phía trên cột buồm hai mươi mét, đáp xuống trên người Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng kinh hãi.

Chuyện gì xảy ra?

Sao nương tử lại tỏ vẻ sợ hãi đến thế?

Rõ ràng tàn sát quên cả trời đất, vì sao bỗng nhiên ngừng lại.

Sau khi đáp xuống đất, Mộc Lan lao điên cuồng đến bên người Thẩm Lãng, một tay ôm lấy hắn, che lỗ tai của hắn.

- Phu quân, sắp động đất!

Thẩm Lãng kinh ngạc, sắp động đất?

Vậy lúc trước Mộc Lan vì sao không có dự đoán ra vậy?

Động đất đáy biển lần trước, nàng đã sớm biết trước từ lâu.

Mộc Lan nói:

- Lần này động đất không có quá trình tích lũy năng lượng trong đất, đặc biệt đột ngột.

Trên tường thành Tiết Đỉnh cũng có chút kinh ngạc sững sờ.

Chuyện này là thế nào hả?

Kim Mộc Lan vì sao làm ra động tác như thế?

Tiếp đó một giây sau!

- Rầm rầm ầm...

Một trận nổ vang dội.

Mặt đất chợt tét ra một vết nứt to lớn.

Tiếp đó, trời long đất lở.

Động đất khủng khiếp lại một lần nữa phát sinh.

Rầm rầm ầm...

Vô số nhà cửa trong thành Nam Châu bắt đầu sập.

Hơn nữa tường thành liền vừa vặn ở giữa động đất, rõ ràng bị vỡ ra.

- Ầm ầm ầm...

Dẫn đến mấy cái rương ít ỏi còn lại bị va chạm, bị đè ép nên tổ tung.

Vô số hơi độc điên cuồng trút ra.

Chân chính địa ngục đến.

Từng miếng từng miếng người chết đi.

Hoặc là bị hơi độc giết chết.

Hoặc là bị vết nứt do động đất nuốt chửng.

Hoặc là bị tảng đá đập chết.

...

Bầu trời giống như thực sự phải có kịch biến.

Vì sao khu vực này, nhiều lần động đất như vậy?

Một khắc đồng hồ sau đó!

Tất cả gió êm sóng lặng!

Bức tường thành Nam Châu trước mặt tét ra một lỗ thủng lớn.

Hơn vạn Nam Châu quân phòng thủ gần như toàn quân huỷ diệt.

Đây, đây là trời diệt gia tộc họ Tiết à?

Cứ như vậy, sào huyệt thành Nam Châu của gia tộc họ Tiết hoàn toàn thất thủ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch