WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 777: Cái chết của Tiết Tuyết! Ninh Kỳ kết quả! Định trần ai (2)

Chương 777: Cái chết của Tiết Tuyết! Ninh Kỳ kết quả! Định trần ai (2)


Gia tộc họ Tiết phải về đến đỉnh của thế giới phương đông, phải trở thành gia tộc cao cấp của vương triều Đại Viêm.

Cho nên Thẩm Lãng liền kết luận, phải có hơn tám cứ điểm bí mật dưới đất.

Hẳn là có cái thứ chín.

Mà vị trí cứ điểm số chín này khi nối liền trên bản đồ sẽ tạo thành chữ Nhậm.

Như thế, Thẩm Lãng chẳng bao lâu xác định được vị trí đại khái của cứ điểm.

Dĩ nhiên là ở bờ biển.

Quả nhiên, chỉ sau mấy canh giờ, liền tìm được cửa vào chỗ ẩn thân bí mật này.

Gia tộc họ Tiết thật lợi hại.

Lại xây cứ điểm bí ẩn nhất này dưới đáy biển.

Mặc dù đáy biển ở đây không sâu, cũng chỉ có mười mấy mét nhưng cũng cần phí sức khá nhiều.

...

Ánh mắt của Mộc Lan nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy sự ngưỡng mộ và mê ly.

Phu quân thật lợi hại.

Chỉ bằng vào một tấm bản đồ, liền có thể tìm tới địa điểm ẩn thân tuyệt mật nhất của gia tộc họ Tiết.

Chàng còn biết họ Tiết xuất thân từ họ Nhậm.

Đàn ông có trí tuệ hấp dẫn nhất.

Cục cưng Mộc Lan quyết định, lần sau lại để cho phu quân thêm một khắc đồng hồ.

Thẩm Lãng ở bờ biển tìm được mấy ống sắt rỗng ruột thật dài thông thẳng xuống đất dùng để thông gió.

- Tiết Đỉnh, Tiết Triệt, tìm được các ngươi.

- Nói cho các ngươi biết một tin tức xấu, cha các ngươi đã chết, bị chết vô cùng thảm, rất không bình thản.

- Nhân tiện nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, các ngươi cũng chẳng bao lâu phải đi đoàn tụ với ông ta, người một nhà quan trọng nhất chính là chỉnh chỉnh tề tề.

- Nếu các ngươi không chịu đi ra?

- Không ra được sao? Cũng được, cứ ngộp chết ở bên trong đi!

...

Trong hang động dưới đất bí mật của họ Tiết.

Mấy người áp tai vào ống sắt là có thể nghe được giọng Thẩm Lãng.

Tiếp đó, bên trong lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết.

Dùng da mỏng chặn lại các ống sắt cho nên không khí không vào được nữa.

Dựa vào số không khí có sẵn trong hầm, căn bản không thể chèo chống được bao lâu.

Chỉ mấy canh giờ tối đa, toàn bộ người ở trong này sẽ ngạt thở mà chết.

Ninh Kỳ lấy ra một cây bút chấm các điểm trên bản đồ.

Sau đó gã nối liền chín điểm này viết ra một chữ Nhậm, chữ Nhậm theo lối hành thư.

Ninh Kỳ nói:

- Phụ thân các ngươi thời thời khắc khắc đều nhớ mong trở về họ Nhậm, trở lại gia tộc đỉnh thế giới.

Thân thể yếu mềm của Tiết Tuyết run lên, ả cũng hiểu Thẩm Lãng làm sao tìm tới nơi này.

Ninh Kỳ nói:

- Tiết Bá Tước không nên dùng phương thức này để biểu đạt chí hướng và lý tưởng ra ngoài, ta vẫn thường coi thường một loại người đọc sách, cái loại thích viết thơ ghép chữ đầu câu(*), vừa sợ người khác phát hiện nhưng cũng sợ người ta chẳng phát hiện ra.

(*) Tàng đầu thi (Acrostic) còn có tên tiếng Việt là thơ ghép chữ đầu câu. Đây là một kiểu thơ không chỉ có trong thơ chữ Hán, Nôm mà ngay cả thơ Hy Lạp cổ cũng sử dụng. Chữ cái đầu tiên của mỗi câu thơ trong bài sẽ nối thành một từ, một câu để truyền thông điệp ẩn của chính tác giả.

Tiết Tuyết nín thở.

Ninh Kỳ tiếp tục nói:

- Kỳ thực đây cũng có ý nghĩa gì, trong truyền thuyết thượng cổ, họ Ninh của ta còn xuất xứ từ họ Cơ, thế nhưng qua nhiều thế hệ tổ tiên của ta cũng chưa từng có nói mình là người họ Cơ, họ Ninh chính là họ Ninh. Hôm nay hoàng đế của đế quốc Đại Viêm họ Cơ, nhưng Viêm Đế truyền thuyết thượng cổ lại họ Khương, vậy nên nói như thế nào đây?

Tiết Tuyết cất giọng run rẩy:

- Điện hạ, không nên!

Tiết Đỉnh nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ninh Kỳ, ngươi muốn làm gì? Đừng quên họ Tiết của ta cùng núi Phù Đồ là quan hệ như thế nào, nếu như ngươi dám đối với chúng ta làm cái gì, núi Phù Đồ sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ninh Kỳ nói rất chậm rãi:

- Ta vừa rồi đã hỏi, trận động đất lúc nãy vô cùng quỷ dị, có phải liên quan đến di tích thượng cổ núi Phù Đồ khai phá hay không. Nếu thật sự là thế, đây là một di tích thượng cổ cấp độ thành thị quy mô trước nay chưa từng có, hơn nữa còn có một bộ phận dưới thành Nam Châu của họ Tiết các ngươi, cho nên theo ta, đối với núi Phù Đồ mà nói thì giá trị lợi dụng của họ Tiết các ngươi đã chẳng còn nữa. Kế tiếp núi Phù Đồ sẽ di chuyển trọng tâm đến cái di tích thượng cổ này, mà họ Tiết các ngươi làm trùm ở nơi này nên có vẻ chướng mắt rồi.

Tiết Tuyết cất giọng run rẩy:

- Điện hạ, ngài và thiếp đã là phu thê, thiếp còn sinh cho ngài hai đứa con, lẽ nào ngài không niệm tình phu thê hay sao?

Ninh Kỳ nói:

- Sở vương bị Nhan phi hại chết, chuyện giáo huấn này đối với ta quá khắc sâu. Khi Tiết Tuyết nhà ngươi vẫn còn là trẻ con đã hạ độc hại nghĩa mẫu của mình, thật sự làm cho người ta phải sợ hãi.

Tiết Đỉnh cất giọng lạnh lùng:

- Ninh Kỳ, ngươi muốn qua cầu rút ván à? Lẽ nào ngươi cảm thấy giết chúng ta, Thẩm Lãng sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi nằm mơ, nằm mơ... Phụt...

Diêm Ách trực tiếp xuất thủ.

Võ công Tiết Đỉnh rất cao, nhưng là tuyệt đối không phải đối thủ của Diêm Ách.

Diêm Ách có thực lực của tông sư, chỉ là không có danh hiệu tông sư mà thôi.

Trong nháy mắt, Tiết Đỉnh bay ra ngoài như bù nhìn rơm.

Ninh Kỳ nói:

- Thúc thủ chịu trói đi, Tiết Tuyết, ta không muốn động thủ đối với ngươi.

- Ha ha ha ha... - Tiết Tuyết cười to nói:

- Ninh Kỳ, ngươi và ta quả nhiên đi tới ngày hôm nay, đi tới ngày hôm nay.

- Ta biết, từ một khắc ta hạ độc nghĩa mẫu Khâu Thị trở đi thì chính ta là một con rắn độc, vĩnh viễn đều không đổi được.

- Vĩnh viễn đều không đổi được.

- Nếu thuộc tính nhân vật của ta không sửa đổi được, vậy cũng không cần sửa lại.

- Ninh Kỳ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận...

Tiết Tuyết chỉ vào Ninh Kỳ cất giọng cười sang sảng.

Trong không khí lan tràn mê hương.

Tiếp đó, màu sắc trên mặt Ninh Kỳ chợt kịch biến.

Mắt nổi lên tơ máu màu tím.

Cả người chợt khuỵu xuống, từ trong lỗ mũi chảy xuống hai hàng máu độc màu tím.

- Quả nhiên, quả nhiên... - Ninh Kỳ cười mỉa mai:

- Tiết Tuyết, ngươi quả nhiên hạ cổ độc cho ta, chắc chắn đã hạ từ sớm rồi đúng không? Ha ha ha ha!

Tiết Tuyết thê cười nói:

- Kinh ngạc như vậy làm cái gì? Ở trong lòng của ngươi, ta không phải là một con rắn độc à?

Ninh Kỳ lắc đầu nói:

- Cái này không có gì? Không có gì?

Tiếp đó, cả người của gã té lăn trên mặt đất, ra sức co giật, nhúc nhích.

Máu độc màu tím không ngừng từ lỗ mũi, miệng, lỗ tai tuôn ra.

- Điện hạ, điện hạ... - Diêm Ách vọt tới thật nhanh.

- Mang ả ra ngoài, giao cho Thẩm Lãng! - Ninh Kỳ dùng hết sức lực sau cùng, chỉ vào Tiết Tuyết nói.

...

Một khắc đồng hồ sau đó!

Tiết Tuyết cùng Tiết Đỉnh quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng.

Hai người nhìn đầu Tiết Triệt, toàn thân run rẩy từng hồi.

Tiết Đỉnh gần như không cách nào hít thở, Tiết Bàn đã chết, gã vừa mới biến thành Thế tử không có bao lâu, gia tộc họ Tiết liền phải diệt vong.

- Thẩm Lãng, ta, ta chẳng bao giờ từng đắc tội với ngươi. - Tiết Đỉnh cất giọng run rẩy.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng, ta đắc tội ngươi mà.

Ặc!

- Không muốn chết sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Tiết Đỉnh ra sức gật đầu.

- Vậy thì chẳng có cách nào, người một nhà phải thật chỉnh tề. - Thẩm Lãng nói:

- Ta nói rồi, gia tộc họ Tiết phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy một cái cường nỏ, nhắm ngay cái trán Tiết Đỉnh.

- Ngươi có thể trốn, cũng có thể không né. - Thẩm Lãng nói:

- Nếu ngươi trốn tránh thì chịu nhiều tội hơn một chút. Nếu ngươi không tránh thì chết dứt khoát nhanh gọn.

- Ta sắp bắn tên.

Thẩm Lãng bóp cường nỏ.

- Pụt!

Mũi tên nhọn trong nháy mắt bắn thủng đầu Tiết Đỉnh.

Gã chỉ vừa né một chút, nhưng sau cùng không có trốn.

Trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!

...

Tiết Tuyết quỳ gối trước mặt Lý Thiên Thu cùng Khâu Thị.

- Năm đó vì sao phải làm như vậy? Chúng ta đối với ngươi không tốt sao? Làm con gái chúng ta không tốt sao? - Khâu Thị rưng rưng nói.

Tiết Tuyết nói:

- Các người đối với ta rất tốt, nhưng... Ta không có lựa chọn nào khác.

Vợ của Lý Thiên Thu Khâu Thị nói:

- Ngươi đánh cắp bí tịch cũng thì thôi, vì sao còn muốn hạ độc hại ta? Dù cho muốn hạ độc hại ta, vì sao không đơn giản hạ độc ta? Mà là muốn cho ta trở thành người không người, quỷ không ra quỷ mười mấy năm?

Tiết Tuyết nói:

- Nếu như bà chết, Lý Thiên Thu sẽ bí quá hoá liều. Chỉ khi bà người không người, quỷ không ra quỷ mà sống, Lý Thiên Thu thời khắc mấu chốt còn có thể cho chúng ta sở dụng. Ví như chúng ta nói với ông ta, chỉ cần nhà ngươi làm chuyện gì, chúng ta liền chữa khỏi cho bà.

Ác độc cũng không hơn thế này.

Lý Thiên Thu vợ Khâu Thị nói:

- Ngươi từ nhỏ lớn lên ngay chúng ta bên người, chúng ta hoàn toàn xem ngươi như con gái ruột, lẽ nào ngươi liền không có một chút tình cảm, chẳng lẽ ngươi giống như súc vật thế sao? Không, coi như là súc vật cũng có tình cảm.

Khóe mắt Tiết Tuyết ứa lệ chảy xuống.

- Người không phải cây cỏ, nào có thể vô tình! - Tiết Tuyết nói:

- Ta đương nhiên là có tình cảm, từng có một thời gian dài, ta cũng coi các ngươi là thành phụ mẫu thân sinh của ta. Thế nhưng... Các ngươi quá lương thiện, mà lương thiện liền mang ý nghĩa vô năng, liền ý nghĩa không bảo vệ được bất luận kẻ nào, không bảo vệ được ta, ta không gánh nổi chi phí phản bội họ Tiết, cho nên ta phải lựa chọn, sự lựa chọn đầu độc bà. Mà một khi đi ra con đường này, con người của ta cũng liền không cách nào quay đầu nữa, ta vĩnh viễn chính là một con rắn độc, ngay vừa rồi ta còn tự hạ độc chính trượng phu mình kia mà, ha ha ha ha...

Tiết Tuyết nói ra nhược điểm của nhân tính.

Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị để ngang kiếm trên cổ Tiết Tuyết, cắn răng nghiến lợi thật lâu.

Vẫn không hạ thủ được.

- Thẩm Lãng, cháu thay thẩm thẩm động thủ đi. - Khâu Thị khóc thút thít:

- Ta và Nhị Cẩu thúc của con đều là người không có tiền đồ.

Thẩm Lãng cố gắng chuyển động lẫy nỏ.

Con bà nó, cái nỏ này quá mạnh mẽ, lên dây cung quá lao lực.

Thở hồng hộc, cuối cùng kéo xong dây cung.

Tiếp đó, nhắm ngay cái trán Tiết Tuyết.

- Thẩm Lãng, ngươi cũng đã biết... Phụt...

Tiết Tuyết mới vừa nói ra mấy chữ, đã bị Thẩm Lãng bắn bể đầu.

Cái nỏ này quá mạnh, trực tiếp bắn thủng cái đầu xinh đẹp của Tiết Tuyết.

- Chết thì chết thẳng đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? - Thẩm Lãng nói khinh thường.

Tiếp đó, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Diêm Ách.

Người này kỳ thực rất cường đại.

Võ công cường đại, năng lực siêu cường.

Khi ông ta còn làm Đô đốc Hắc Thủy Đài, có thể nói là quyền thế huân thiên.

Ngay lúc đó ông ta lợi hại uy phong đến cỡ nào, gần như làm cho con nít còn chẳng dám khóc.

Thẩm Lãng rất hiếm khi gặp ông ta, nhưng mỗi lần gặp cũng cảm thấy như trùm bự lãnh khốc lên sân khấu vậy.

Nhưng mà, không nghĩ tới người này sau đó lại hoàn toàn không còn phong thái gì nữa.

Võ công của ông ta, tài ba của ông ta, thủ đoạn của ông ta, giống như hoàn toàn phai mờ với mọi người.

Thẩm Lãng hiểu nguyên nhân bên trong.

Bởi vì ông ta mất phương hướng phương hướng rồi.

Trong lòng ông ta thuần phục với Ninh Nguyên Hiến, nhưng lại cùng Tiết Triệt, Ninh Kỳ đứng chung một chỗ.

Ông ta không cách nào hỗ trợ Ninh Chính, nhưng là vừa không cách nào hoàn toàn trở mặt phản bội Ninh Nguyên Hiến.

Được cái này mất cái khác, hoàn toàn mất đi lập trường của mình, như là con ruồi không đầu.

Đây là một tay sai tốt nhất.

Điều kiện tiên quyết là phải có người làm cho ông ta nắm chắc phương hướng.

Ông ta không giống Tô Nan, cũng không có dã tâm khủng khiếp như Tiết Triệt.

Cho tới bây giờ ông ta chưa từng nghĩ muốn để gia tộc của mình biến thành nhà quyền thế tột đỉnh.

Bởi vì đến bây giờ, ông ta cũng không có gia tộc của mình.

- Đô đốc Diêm Ách, ngươi và ta không thù, chỉ mong một ngày kia, ngươi có thể tìm tới phương hướng cùng mục tiêu của mình! - Thẩm Lãng nói.

Diêm Ách cất giọng run rẩy:

- Ta sắp sáu mươi cả rồi, ta làm sao có thời giờ tìm mục tiêu cùng phương hướng?

- Đấy là chuyện của ngươi. - Thẩm Lãng nói:

- Ta không phải người hướng dẫn nhân sinh của ngươi.

Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tam vương tử Ninh Kỳ.

Đây là một nhân vật lợi hại chân chính.

Trình độ nào đó, gã càng thích hợp làm chủ của một nước hơn Ninh Chính.

Nếu như không phải thế cục thế giới phát sinh kịch biến, gã thực sự sẽ trở thành một đời vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, sẽ dẫn cả Việt quốc xưng bá toàn bộ phía nam.

Mà lúc này, gã chẳng bao lâu lại phải chết.

Tiết Tuyết lấy tư cách vợ gã, vẫn hạ độc gã.

Hơn nữa còn là hạ độc thần không biết quỷ không hay.

Có thể đã từ rất lâu.

Núi Phù Đồ quả nhiên không từ thủ đoạn nào.

Thân thể Ninh Kỳ không ngừng co giật, run rẩy.

Tròng trắng của mắt hoàn toàn trở thành màu tím.

Máu tím không ngừng trào ra.

Gã vẫn dùng ánh mắt sau cùng nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Đây mới là lúc ngài gần với khoảng cách cái chết nhất, hãy nhớ kỹ nó.

Tiếp đó, Thẩm Lãng cắt ngón tay của mình, nhỏ máu của mình vào ống nghiệm.

Không chút hoang mang tiến hành tách rời huyết thanh.

Sau đó lấy ra ống tiêm, hút huyết thanh vào ống, chích vào cơ thể Ninh Kỳ.

Chí ít đến bây giờ, chỉ cần là cổ trùng, sẽ không có thứ nào mà máu Thẩm Lãng giết không được.

Chỉ một lát sau.

Màu tím quỷ dị đáng sợ trên người Ninh Kỳ dần dần rút đi.

Gã dần dần khôi phục hô hấp.

Khôi phục nhịp tim.

Màu tím trong mắt cũng dần dần rút đi.

Gã sống lại, được Thẩm Lãng cứu sống.

Ước chừng sau một lúc lâu.

Thân thể Ninh Kỳ khôi phục hoạt động, thế nhưng gã không có đứng lên, vẫn nằm trên mặt đất, thở hồng hộc, hưởng thụ cảm giác sống sót sau tai nạn.

- Ninh Kỳ, ta cứu được ngài, thế nhưng ta không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không cần ngài nhớ kỹ bất kỳ nhân tình nào của ta.

- Ngài là một người đặc biệt không tầm thường cũng lợi hại phi thường, cho nên muốn loại người như ngài báo ơn là chuyện buồn cười.

- Tin chắc rằng phụ thân ngài đã từng nói, ngài là người một trong số những người thượng đẳng.

- Như vậy, làm sao mới có thể làm một người thượng đẳng? Thậm chí là kẻ tối thượng?

- Ta không muốn ngài báo đáp bất kỳ điều gì, ta chỉ yêu cầu ngài một việc thôi.

- Cho đến ngày trời long đất lở, xin ngài hãy nhớ kỹ một khắc trước đó, phụ thân ngài, đệ đệ Ninh Chính của ngài không có giết ngài.

- Cho đến khi trời long đất lở, ngươi cũng nhớ kỹ thời khắc hiện tại bây giờ.

- Chỉ có thế thôi, cáo từ!



Chú thích của Mèo Thầy Mo: chương này chỉnh sửa rất lâu, cuối cùng đành phải để một loạt tên họ chữ Hán để giải nghĩa.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.