Chương 776: Cái chết của Tiết Tuyết! Ninh Kỳ kết quả! Định trần ai (1)
Người này cuối cùng đã chết.
Thẩm Lãng không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Hắn từ trong ngực móc ra một bảng danh sách, trước dùng bút đen viết lên tên Tiết Triệt, sau đó sẽ dùng một cây bút đỏ đánh một dấu gạch.
Khoảng cách thiên hạ không thù, lại gần thêm một bước nho nhỏ nữa.
Nhìn sang cái xác Tiết Triệt không đầu, lại ngó trời xanh và quan sát rừng cây rậm rạp.
Thiên nhiên nuôi nấng lên mà.
Điều kiện tốt như vậy, tâm trạng tốt thế này, có nên làm một chuyện gì tương đối phù hợp ấy nhỉ.
Dứt lời, bàn tay Thẩm Lãng không khỏi đưa về phía Mộc Lan?
Mộc Lan đỏ mặt lên, dịu dàng nói:
- Tại, tại đây?
Thẩm Lãng nói:
- Không tốt sao? Ở đây không khí tốt như vậy. Cả đời của con người không phải không ngừng mở ra những bản sao mới trong cuộc đời họ kia mà.
Mộc Lan ngẫm lại một hồi, gật đầu đáp:
- Được!
...
Nửa giờ sau.
- Cục cưng, nàng đang làm gì thế? - Thẩm Lãng hỏi.
Mộc Lan nói:
- Cố gắng mang thai.
Thẩm Lãng không nói gì, mỗi lần đều như vậy à?
Mục đích của chúng ta là vì hạnh phúc, không phải là vì sinh con.
Cục cưng Mộc Lan nói:
- Phu quân, chúng ta có phải hay không phải ra khỏi biển, đi hải ngoại thế giới? Chiếc thuyền lớn kia đã tạo được rồi, cực kỳ phi thường vĩ đại, phía trên kia cái gì cũng có, ngay cả trẻ sơ sinh phòng đều có. Thù yêu nhi bất tựu thị vừa hàng hải, vừa sinh con sao? Ta cảm thấy ta cũng có thể.
- Phu quân, chúng ta sẽ ra biển và đi đến thế giới hải ngoại phải không? Con tàu lớn đã được đóng xong, nó vô cùng to lớn, có tất cả mọi thứ trên đó, ngay cả phòng trẻ con. Chẳng phải Cừu Yêu Nhi vừa lái tàu vừa đẻ con sao? Thiếp cảm thấy mình cũng làm được.
Ặc!
Cục cưng, sao cái gì nàng cũng so sánh với Cừu Yêu Nhi được vậy?
Ra biển?
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh, nhanh thôi.
Mộc Lan không khỏi chìm trong ước mơ vô tận.
Kế tiếp nàng ở trong trạng thái do dự rất nhiều, có nên mang cả thằng nhóc phiền phức Thẩm Dã theo cùng không?
Còn có bé con Thẩm Mật thì sao?
Còn có bé con Thẩm Lực thì sao?
Ninh Diễm, tiểu Băng thì sao? Có nên cùng mang theo hay không?
Nghĩ đến đây Mộc Lan cũng có chút đau đầu.
Bằng không đều không mang theo cả?
Chỉ để mỗi thiếp và phu quân ra biển, đi xem thế giới bên ngoài, dù sao cũng một năm rưỡi rồi về.
Nhóc bại hoại Thẩm Dã còn nhỏ như vậy, cha mẹ đã rời khỏi nó liệu có tốt hay không?
Thế nhưng suốt hơn một năm qua, Thẩm Dã cũng là tiểu Băng chăm sóc, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đều ở bên ngoài chiến đấu.
Nhóc bại hoại, bằng không con cứ tiếp tục má nhỏ Băng Nhi đi.
Mẹ muốn cùng cha đi đến một thế giới chỉ có hai người, thuận tiện sẽ sinh cho con một em trai em gái gì gì đó.
- Nhanh rốt cuộc là lúc nào? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết Triệt đã chết, còn có Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, còn phải hơi thu đuôi. Sau khi chấm dứt tất cả, chúng ta liền rời bến ra biển cả.
Kim Mộc Lan nói:
- Không về kinh trước cáo biệt với quốc quân và Ninh Chính sao?
- Vậy thì tốt quá, kết thúc công việc sau khi chúng ta lập tức phải đi thành Nộ Triều, tiếp đó trực tiếp rời bến ra biển.
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy cục cưng à, nàng bây giờ có thể buông hai chân ra sao?
- Không được, còn phải chờ hai phút. - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà cái dạng này của nàng, ta lại không nhịn được.
Mộc Lan nói:
- Vậy chàng lại đây nào, củng cố kết quả chiến đấu, lần này nhất định phải sinh đứa con gái nữa.
...
Tên cường giả cấp tông sư, chính là cái người tự chém đứt chân phải vẫn dùng hai tay chạy trốn.
Tiếp đó...
Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện ba bóng dáng chổng ngược.
Đại Ngốc, vợ chồng Lý Thiên Thu.
Bốn người lẳng lặng không nói gì một hồi, nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, tông sư hội Ẩn Nguyên này xoay người đứng thẳng, đứng thẳng trên một chân.
Lý Thiên Thu nói:
- Là ngài khoanh tay chịu trói, hay là chúng ta động thủ?
Một lát sau.
Tên cường giả cấp tông sư quyết định đầu hàng.
Ông ta vốn là không phải là đối thủ của Lý Thiên Thu, huống chi cộng thêm một Khâu Thị, còn có một Đại Ngốc.
Huống chi ông ta mất một chân.
Ngoại viện mà thôi, không cần phải liều mạng như vậy.
...
Sau nửa canh giờ.
Thẩm Lãng xuất hiện ở trước mặt tông sư cường giả này, nói rất chậm rãi:
- Người của hội Ẩn Nguyên sao?
Tay tông sư gật đầu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nghe nói hội Ẩn Nguyên các ngươi cũng có một tòa thành thị, tên là gì?
Cái tông sư gật đầu nói:
- Hội Ẩn Nguyên chúng ta có rất nhiều thành.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy Thư Bá Đảo, Thư Đình Ngọc thường ở một tòa thành thị nào trong đó?
- Thành Tỉnh Ngộ. - Cái tông sư nói.
Thẩm Lãng nói:
- Là bởi vì phạm sai lầm, cho nên mới muốn đi đến thành Tỉnh Ngộ à?
Cái tông sư lắc đầu nói:
- Không phải, người sáng lập hội Ẩn Nguyên nói tiền tài từ sinh ra một khắc kia trở đi liền đại biểu cho tội ác. Cho nên thành thị hội Ẩn Nguyên đều được đặt tên thế này, thành Tỉnh Ngộ, thành Tội Ác, thành Tha Thứ v.v...
Thật đúng là dối trá.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thành Tỉnh Ngộ kia cách đây bao xa?
Phía bắc Diễm Châu, phía tây nước Ngô, trên núi Lăng Tuyệt.
Thẩm Lãng nói:
- Có bao nhiêu người vậy?
- Mấy vạn người!
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhiều như vậy?
Về thành Tỉnh Ngộ, thành Tha Thứ, thành Tội Ác, Thẩm Lãng đều từ Hoàng Đồng hội Thiên Đạo nghe nói qua.
Trên thực tế, hội Thiên Đạo cũng có thành phố như vậy, chỉ bất quá khi hội Thiên Đạo sa sút, những thành thị này cũng dần dần suy yếu.
Ngọn thành Tỉnh Ngộ xem như là trung tâm của hội Ẩn Nguyên ở phía nam thế giới.
Nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, chắc chắn nó được xây nên trên nền tảng của một mạch vàng thượng cổ.
Cho nên tòa thành thị này chắc phải được xem là ngân hàng trung tâm phía nam thế giới phương Đông.
Mấy vạn người này không có một người không có nhiệm vụ, toàn bộ cũng là thành viên của hội Ẩn Nguyên.
Ở trong đó có trường học, kho vàng, thư viện, còn có vô số cơ sở dữ liệu của hội Ẩn Nguyên.
Đương nhiên còn có nhà máy đúc tiền, trung tâm tinh luyện kim loại v.v..
Thẩm Lãng để cái chuyện về thành Tỉnh Ngộ sang một bên, bèn hỏi:
- Bọn người Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, Ninh Kỳ núp ở chỗ nào?
Vị tông sư này rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết Triệt đã chết, gia tộc họ Tiết cũng xấp xỉ chết hết, người một nhà phải chỉnh tề đủ số, không phải sao?
Dứt lời, Thẩm Lãng ném đầu của Tiết Triệt đến trước mặt ông ta, chỉ mong là ông ta còn nhận ra nổi.
Thẩm Lãng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Tên kia tông sư nói:
- Lý Thiên Mặc.
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhìn sang Lý Thiên Thu, Kiếm Vương tiền bối, đây là huynh đệ của tiền bối à.
Kiếm vương Lý Thiên Thu bất đắc dĩ.
Ông ta lập tức liền có thể kết luận ra, vị tông sư của hội Ẩn Nguyên cũng xuất thân từ nhà bần hàn, tên lúc trước nghe chẳng hay ho gì, nhưng là bởi vì huyết mạch thiên phú quá xuất sắc, cho nên được hội Ẩn Nguyên bồi dưỡng.
Trở thành võ đạo tông sư, sau đó cũng không thể lại dùng tên lúc trước, sẽ phải đổi sang tên uy phong một chút.
Thế nhưng tên thích hợp cho cường giả võ đạo trong thiên hạ ít ỏi như vật, mà người đặt tên lại không muốn hao tâm tổn trí quá mức.
Cho nên Lý Nhị Cẩu liền biến thành Lý Thiên Thu.
Người trước mắt này biến thành Lý Thiên Mặc (李芊墨/Li Yimo). Trên thực tế ông ta lúc đầu là Lý Thiên Mặc (李千墨/ Li Qianmo), sau đó vì muốn tách ra khỏi Lý Thiên Thu (李千秋/ Li Qianqiu) nên đổi tên thành Lý Thiên Mặc (Li Yimo).
Có thể thấy được những cái tên hay ho mà lại khí phách ở cái thế giới này thực sự quá ít.
Giống như có vô số chàng trai ở trái đất hiện đại có tên Triết Khải, hoặc là Thần Vũ.
Thẩm Lãng nói:
- Ta lấy danh nghĩa nương tử của ta xin thề, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết đám người Ninh Kỳ, Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết ở nơi nào, ta tuyệt đối không giết ngươi, hơn nữa thả ngươi trở lại. Ngươi yên tâm, con người của ta nói chuyện như đánh rắm, thề thốt cũng chẳng tính toán gì nhưng nếu dùng danh nghĩa của nương tử ta thì tuyệt đối chắc chắn.
Tông sư hội Ẩn Nguyên Lý Thiên Mặc do dự chỉ chốc lát, tiếp đó quyết định thỏa hiệp.
- Bọn họ cách mỗi mấy canh giờ liền đổi chỗ khác, mà những chỗ đó chỉ có họ Tiết người biết, chúng ta chỉ là theo chân đi mà thôi. Hôm nay đã qua hai canh giờ, bọn họ đã thay đổi sang một chỗ.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi dẫn chúng ta đi đến một chỗ ẩn núp của bọn họ đi!
...
Lý Thiên Mặc mang theo đám người Thẩm Lãng đi tới một chỗ trốn của đám người Tiết Triệt.
Nơi bình thường nhất chính là nơi bí ẩn nhất.
Đây là một căn hầm bình thường trong rừng, nhìn từ ngoài vào không có gì đặc biệt.
Trừ phi Thẩm Lãng quét tia X toàn bộ quần đảo Nam Châu, bằng không căn bản không phát hiện được.
Nhưng toàn bộ quần đảo Nam Châu có đến một vạn bảy ngàn cây số vuông, nếu cứ quét từ mét tối thiểu mất mười mấy năm.
Sau khi tiến vào căn hầm trú ẩn này.
Thẩm Lãng phát hiện bên trong tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cái gì cần có đều có.
Đều nói thỏ khôn có ba hang, gia tộc họ Tiết nào chỉ là ba hang nào?
Nhưng căn hầm này đã trống không, đám người Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết đã đi rồi.
Bọn họ đi nơi nào?
Chỗ ẩn thân kế tiếp.
Nhưng cụ thể ở đâu? Không biết.
Thế nhưng Thẩm Lãng có thể chắc chắn, cái địa điểm này cần phải ở trong vòng mười dặm xung quanh.
Căn cứ vào chỗ ẩn thân tốt nhất, tiến hành phương pháp loại trừ sẽ không khó tìm mấy.
Kế tiếp.
Mộc Lan đi đầu, nhanh chóng lùng bắt ở trong khu vực mười dặm xung quanh cẩn thận.
...
Trong một căn hầm trú ẩn bí mật của gia tộc họ Tiết.
Cũng chỉ có bốn người.
Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết, Ninh Kỳ, Diêm Ách.
- Xảy ra chuyện, nhất định là xảy ra chuyện. - Tiết Đỉnh nói:
- Nếu như phụ thân thành công giết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, bây giờ cũng đã đã trở về.
Tiết Tuyết lặng im.
Ninh Kỳ lặng im.
Bọn họ cũng đều biết xảy ra chuyện, bởi vì tiếng nổ trên đỉnh dốc kia quá rõ ràng.
Những người này đều thấy được, cho nên lập tức dời đi.
Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu sẽ trốn chạy sang hang động số sáu.
Nhưng bọn họ không làm như vậy, mà là tiến vào hang động số chín.
Đây là hang động tuyệt mật của gia tộc họ Tiết.
Cho dù có người bán đứng cũng tuyệt đối không biết cái chỗ này, bởi vì nó ở ngay đáy biển.
Thi công cái hang động ngầm này cũng có độ khó cao nhất, cần dùng một ống sắt dài dẫn không khí tới, nhưng cho dù nói như vậy, căn hầm cũng có vẻ vô cùng ngột ngạt, có một loại cảm giác hít thở không thông.
- Điện hạ yên tâm, chỗ trốn này tuyệt đối bí ẩn, Thẩm Lãng vô luận như thế nào cũng không thể có thể phát hiện. - Tiết Tuyết nói:
- Dù cho hắn tìm được bản đồ tương quan thì vẫn chỉ có ký hiệu của tám hang động trước đó, nhưng cái hang thứ chín bí mật này cũng không có, thậm chí lúc đó những người xây dựng chế tạo cái hang này đều bị xử tử tất cả.
- Hơn nữa lương thực cùng nước ngọt nơi này cũng đủ để chúng ta sinh sống trong thời gian mấy tháng, Thẩm Lãng không thể ở mãi đến lúc ấy được. - Tiết Tuyết nói:
- Hơn nữa không mấy tháng, cục diện liền sẽ phát sinh kịch biến.
Ninh Kỳ không nói gì.
- Tiềm long tại uyên, thứ mà điện hạ cần bây giờ chính là ngủ đông.
Ninh Kỳ có thể cảm giác được, thái độ Tiết Tuyết rõ ràng biến hóa.
Mặc dù vẫn dịu dàng như trước, thế nhưng thái độ từ trong xương cốt đã trở nên hèn mọn rồi.
Lúc trước họ Tiết cường đại, Ninh Kỳ là tới đầu nhập vào họ Tiết.
Bây giờ họ Tiết bị Thẩm Lãng diệt, vậy tương lai họ Tiết phải dựa vào Ninh Kỳ.
Diêm Ách nói:
- Khứu giác của Kim Mộc Lan đặc biệt đáng sợ, có khi nào ả phát hiện ra chỗ này không?
- Không thể nào. - Tiết Đỉnh nói:
- Kim Mộc Lan thức tỉnh sức mạnh của nhân loại thượng cổ, có năng lực cảm nhận thiên nhiên mạnh mẽ, đó chẳng phải là một loại khứu giác, cũng vô pháp như là chó săn truy đuổi tung tích của chúng ta.
Ninh Kỳ gật đầu.
Bỗng nhiên gã mở miệng hỏi:
- Trận động đất trước đó vô cùng đặc thù.
Tiết Đỉnh cùng Tiết Tuyết rơi vào trầm mặc.
Ninh Kỳ nói:
- Có phải liên quan đến di tích núi Phù Đồ khai thác hay không?
Hai người trầm mặc như trước.
Tiết Tuyết nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, ta từng nói với ngài, thời đại thuộc về ngài sắp tới nơi rồi. Toàn bộ Việt quốc cũng chỉ có một vương tử tuyệt đối thuần phục hoàng đế bệ hạ, người kia chính là ngài.
Tiết Triệt lại nói một lần nữa:
- Tiềm long tại uyên, chúng ta lẳng lặng chờ ở chỗ này mấy tháng, tiếp đó Thẩm Lãng liền xong đời, chúng ta có thể dễ dàng đông sơn tái khởi, hắn là không có khả năng phát hiện nơi này.
Đúng ngay tại lúc này.
Không khí bên trong bỗng nhiên truyền đến một mùi hương quỷ dị.
- Không tốt, không tốt...
- Trong không khí có độc.
- Mau nín thở, che toàn bộ cửa động.
Tiết Tuyết cùng Tiết Đỉnh tiến lên ngăn chặn tất cả lỗ thông gió.
Mấy người lộ ra ánh mắt sợ hãi, Thẩm Lãng tìm tới.
Hắn, hắn làm sao tìm tới nơi này?
...
Đúng vậy, Thẩm Lãng làm sao tìm tới nơi này?
Trên thực tế, khá tốn sức đấy.
Dùng tầm thời gian một ngày rưỡi, hắn tìm được cái hang động bí mật thứ bảy và thứ tám của họ Tiết.
Thế nhưng toàn bộ vồ hụt.
Lại tầm thật lâu, tìm lần khắp xung quanh mười mấy dặm vẫn không có tìm được chỗ ẩn thân đám người Tiết Đỉnh.
Sau đó hắn ở trên bản đồ đánh dấu tám chỗ ẩn thân bí mật của gia tộc họ Tiết, sau đó nối liền những chữ này.
Kết quả phát hiện, dĩ nhiên là một chữ.
Một chữ không trọn vẹn không hoàn toàn.
Bên trái một cổn (丨), bên phải một nhâm (壬).
Nhưng thế giới này không có chữ như vậy.
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng nghĩ tới một chữ khác, nhậm (任)!
Dòng họ nguyên thủy của họ Tiết là họ Nhậm.
Thượng cổ chư họ, cơ cao quý nhất, khương là thứ hai.
Trong truyền thuyết thượng cổ, Hoàng Đế họ Cơ, Viêm Đế họ Khương (*).
(*)Truyền thuyết kể rằng Hoàng Đế họ Công Tôn, cũng có người nói ông mang họ Cơ, tên gọi là Hiên Viên. Trong khi đó Viêm Đế Thần Nông Thị, theo truyền thuyết ông ta là thủ lĩnh nổi tiếng của bộ lạc Khương thời cổ đại. Các độc giả cũng nên lưu ý, vợ của Hoàng Đế là Luy Tổ - cũng là tên của một nhân vật trong bộ truyện này, lão Bánh khi đặt tên cho một nhân vật nào đó thì phải có liên quan.
Cho nên Hoàng đế đương thời lại họ Cơ, mà đấng quân vương của vương quốc Đại Càn mang họ Khương.
Mà trong truyền thuyết thượng cổ, Hoàng đế đã sắc phong mười hai dòng họ: 姬 (Cơ), 酉(Dậu), 祁 (Kỳ), 己(Kỷ), 滕(Đằng), 箴(Châm), 任(Nhậm/Nhâm), 荀(Tuân), 僖(Hi), 姞(Cật), 嬛(Hoàn/Huyên/Quỳnh), 依(Y).
Họ Tiết lại thoát thai với họ Nhậm.
Mà chủ núi Phù Đồ, muôn đời họ Nhâm.
Thảo nào họ Tiết cùng núi Phù Đồ đi gần như vậy, đây là muốn phản tổ quy tông à?
Tiết Triệt kiến tạo cứ điểm bí mật như vậy, ở mức độ lớn hơn cũng là một loại chí hướng.