Có ba cây kim độc đã bắn trúng lòng bàn tay của ông ta trước khi huy động chưởng lực đánh ra.
Gần như cùng một lúc, chưởng phong từ nội lực ông ta đá đánh bay tất cả kim độc, kể cả ba cây kim trong lòng bàn tay.
Nhưng trúng độc chính là trúng độc!
Tiết Triệt chỉ do dự mấy giây.
Thế nhưng loại cảm giác đáng sợ đã lan tràn tới đến giữa cánh tay.
- A...
Ông ta thét lên một trận, vô độc bất trượng phu, đối với người khác ác, đối với mình còn ác hơn.
- Phựt!
Tiết Triệt dùng một kiếm chặt đứt cánh tay phải của mình, chặt đến tận gốc.
Tiếp đó ông ta dựa vào một cánh tay và hai cái chân mà nhảy xuống vách núi thật nhanh.
Sau khi hạ xuống dốc đá.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Trời đánh Thẩm Lãng!
Ta cũng biết không nên tham lam, ta cũng biết không nên tới.
Biết rất rõ ràng có cạm bẫy, vẫn là không nhịn được qua đây.
Đều do Thẩm Lãng quá độc ác, tự biến mình thành con mồi.
Nhưng lúc này Tiết Triệt đã dứt bỏ toàn bộ, điên cuồng mà chạy trốn.
Mà cùng lúc đó!
Đám người vợ chồng Lý Thiên Thu, Đại Ngốc ở cách đó hai mươi mấy dặm đã nhảy từ trên tàu xuống từ sớm, ra sức bơi đến chỗ này.
...
Chạy, chạy, chạy...
Trốn, trốn, trốn...
Tiết Triệt cùng tên tông sư cường giả may mắn còn sống sót, sẽ cũng không đoái hoài tới ôm nhau sưởi ấm.
Hai người lao điên cuồng sang hai hướng không giống nhau.
Tay cường giả tông sư này biết, mục tiêu của Thẩm Lãng là Tiết Triệt, chỉ cần cách Tiết Triệt thật xa là có thể trốn thoát.
Nhưng ông ta tương đối thảm, chỉ còn lại có một chân.
Ngay từ đầu là nhảy lò cò bằng chân sau, tiếp đó thân thể đứng chổng ngược, dùng hai tay bước đi, tốc độ vẫn rất nhanh.
Lợi hại!
Mà Tiết Triệt thì là cắt đứt cánh tay phải.
Hai chân không ngại, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Vừa điên cuồng bỏ chạy, Tiết Triệt lấy ra các loại thuốc vẩy điên cuồng trên người.
Chính là vì tiêu trừ mùi trên người đỡ phải bị Kim Mộc Lan phát hiện.
Thứ chó cái Kim Mộc Lan này mũi thính đến cực điểm.
Dựa theo tốc độ như vậy, Tiết Triệt có thể đào tẩu à?
Có thể!
Chí ít Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu là không có khả năng đuổi theo.
Một khi để Tiết Triệt lại một lần nữa biến mất ở đảo Nam Châu, sẽ không thể bắt được nữa.
Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan.
Chỉ cần để Tiết Triệt ta đây trốn khỏi lúc này, nhất định phải giết sạch gia tộc họ Kim.
Giết hết!
Nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương thành tro Thẩm Lãng nhà ngươi.
A... A...
Từ nay về sau, Tiết Triệt ta đây chỉ vì một mục tiêu mà sống.
Báo thù rửa hận.
Nhưng mà...
Thứ linh cảm bất an trong lòng Tiết Triệt lại một lần nữa bùng lên mạnh mẽ.
Cũng không biết từ đâu mà đến.
Xoay người nhìn lại, phía sau không ai đuổi theo chứ?
Nhưng vì sao cảm giác bất an mạnh như vậy?
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất có hai cái bóng, tốc độ nhanh chóng vô cùng, từ đầu đến cuối theo sát ông ta.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Mẹ kiếp...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan còn bay trên trời kia mà.
Mặc dù càng lúc càng thấp, nhưng là bởi vì nơi này gần bờ biển và có một trận lớn gió thổi qua.
Hai người này vẫn không có hạ xuống, từ đầu đến cuối trên không trung truy đuổi.
Tiết Triệt rõ ràng muốn điên rồi.
Võ công của ông ta rất cao, khinh công là rất mạnh mẽ.
Thế nhưng nhanh đến đâu đi nữa, có thể nhanh hơn được bay à?
Hơn nữa Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan trên không trung, tầm mắt tốt cỡ nào?
Ngươi ở có thể trốn đây, có thể trốn được con mắt trên trời à?
Trong phút chốc!
Cho dù Tiết Triệt có ý chí cường đại hết sức cũng không ngăn được tuyệt vọng trong lòng.
Không!
Tuyệt đối không thể buông tha.
Chỉ cần nhảy vào bên trong rừng rậm, có thể trốn thoát.
Tiết Triệt tiếp tục điên cuồng tăng nhanh.
Chạy nước rút, bắn vọt, bắn vọt.
Tu vi cấp độ tông sư của ông ta hoàn toàn phóng thích đến cực hạn.
Chẳng mấy chốc đã xông thẳng vào trong khu rừng rậm.
Tức khắc...
Bóng dáng ông ta biến mất.
Cánh rừng này quá rậm rạp.
- Phu quân, chuẩn bị hạ xuống!
Hạ áo cánh bay xuống rất đáng sợ, nhất định phải dùng dù cỡ nhỏ để nhảy, bằng không xác suất ngã chết rất lớn.
Thế nhưng có Mộc Lan ở đây, tất cả cũng không vấn đề.
Nàng cũng là có thể từ chỗ cách đây hai mươi mấy mét nhảy xuống mà bình an vô sự.
Dễ dàng giảm tốc độ, hạ xuống, đáp xuống đất.
Hơn nữa còn là Mộc Lan ôm Thẩm Lãng đáp xuống đất, thậm chí Thẩm Lãng còn mượn cơ hội huých nàng một cái.
Tên phu quân cặn bã này, thời thời khắc khắc đều không quên đùa giỡn lưu manh.
Cũng không nhìn một chút xem đây là lúc nào? Đặt ở những thời gian khác, Kim Mộc Lan ta đây không ăn chàng không được.
...
Sau khi Kim Mộc Lan thành công đáp xuống, nàng cõng Thẩm Lãng lao điên cuồng, xông vào trong rừng.
Thẩm Lãng ngượng ngùng quá.
Lúc đầu chỉ mỗi nương tử đuổi theo Tiết Triệt sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng Mộc Lan không dám để hắn ở chỗ này.
Nếu bỏ hắn một mình ở chỗ này, Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu còn chưa có chạy tới đúng lúc. Đừng nói ra một kẻ đích, nói không chừng chỉ cần một con sói đã ngoạm phu quân này đi mất.
Cũng may thể chất Mộc Lan vô song, cho dù cõng một Thẩm Lãng cũng nhẹ như không có gì. Hơn nữa tiến vào rừng rậm, sau đó giống như tiến vào sân nhà của nàng.
Tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với chạy trên đất bằng.
Bởi vì nàng có thể mượn cành cây, dây leo mà chuyền nhanh đến.
Thực sự được xưng là nhanh như chớp.
Tiết Triệt thất sách.
Ông ta không biết, một khi tiến vào rừng rậm, lực cảm giác của Mộc Lan sẽ tăng cường rất nhiều.
Huống hồ Tiết Triệt còn vẩy đủ thứ thuốc trên ngươi nên vẫn ra mùi khác thường.
Cách ông ta lao đi nhanh chớp nhoáng là lợi dụng khinh công, là phải tiêu hao nội lực.
Mà cách Mộc Lan lao đi hoàn toàn là thể lực nhanh nhẹn của chính mình, chẳng khác gì bước đi bình thường vậy.
Ở đất bằng, võ công Tiết Triệt rất cao, cho nên tốc độ nhanh hơn Mộc Lan.
Nhưng tiến vào rừng rậm, tốc độ của ông ta cũng không như Mộc Lan.
Mộc Lan điên cuồng đuổi theo.
Cách ông ta càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Tiết Triệt không quay đầu nhìn, thế nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Bỗng nhiên!
Ông ta ngừng lại.
Tại sao ta phải chạy?
Đúng vậy?
Tại sao ta phải chạy?
Chỉ có mỗi Kim Mộc Lan đuổi theo mà thôi.
Võ công của Kim Mộc Lan cao hơn nữa, lẽ nào cao hơn tông sư à?
Huống hồ, nàng còn mang theo một cục nợ Thẩm Lãng.
Tiết Triệt ta đây là cường giả cấp tông sư, chẳng những không cần chạy, còn có thể mượn cơ hội giết chết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Thế là!
Thân thể Tiết Triệt trong nháy mắt ngừng lại.
Bỗng nhiên xoay người, rút kiếm mà đứng.
Cơ hồ là sau một lát!
Kim Mộc Lan xuất hiện, vẫn cõng Thẩm Lãng như cũ.
Nàng cũng ngừng lại.
Tiếp đó, nàng trực tiếp nhảy lên một cây to rồi đặt Thẩm Lãng lên cây.
Giống như khỉ mẹ chuẩn bị đánh nhau phải đặt khỉ con tít trên cao vậy.
Nàng cảm thấy như thế tương đối an toàn.
Tiết Triệt đứt một tay, dù cho muốn lên cây đi giết Thẩm Lãng, cũng khá lao lực.
Mộc Lan chỉ cần bảo hộ cây này không bị chặt đứt là được rồi.
Mà đường kính cây này hơn một mét, Tiết Triệt sử dụng kiếm muốn chém đứt cũng khó.
Bảo hộ cây này, có thể còn dễ dàng hơn bảo hộ phu quân cặn bã kia rất nhiều.
...
Tiết Triệt lấy Kim Mộc Lan làm tâm điểm, chậm rãi đi lại.
Thời gian của ông ta không còn nhiều nữa.
Bởi vì Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tới nơi.
- Kim Mộc Lan, có một phu quân phế vật như thế ắt đặc biệt khổ cực nhỉ. - Tiết Triệt cười lạnh nói.
Mộc Lan nói:
- Không khổ cực, hạnh phúc vô cùng. Phu quân của ta là đệ nhất thiên hạ.
Á!
Cục cưng chúng ta không cần trái lương tâm thế này.
Tuy rằng phần lớn thời gian của nàng thực sự hạnh phúc hạnh phúc, nhưng lúc cực khổ nhất định có.
Ví như phải cẩn thận nắm giữ đúng mực, đỡ phải phu quân trong nháy mắt hỏng mất, tiến tới hoài nghi nhân sinh.
Hết lần này tới lần khác tên phu quân cặn bã này không có tự hiểu lấy, mỗi ngày đều muốn trêu chọc nàng, còn cho là mình mạnh bao nhiêu.
Tiết Triệt nói:
- Kim Mộc Lan, ngươi bây giờ quay đầu lại còn kịp! Lấy tư chất của ngươi, lấy mỹ mạo của ngươi, cũng có thể đầu nhập vào núi Phù Đồ, cũng có thể đầu nhập vào hoàng đế bệ hạ, cũng có thể đầu nhập vào đế quốc Đại Viêm Thái tử, ta có thể tiến cử người. Đến lúc đó cả thành Nộ Triều, thậm chí toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam cũng là gia tộc họ Kim của ngươi.
Kim Mộc Lan không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Tiết Triệt gắt gao.
Cánh tay phải của Tiết Triệt bị chặt đứt, cân đối bị ảnh hưởng.
Hơn nữa dùng kiếm tay trái, sức chiến đấu nhất định sẽ yếu bớt.
Tiết Triệt lại nói:
- Kim Mộc Lan, có một bí mật ngươi có thể muốn biết, một bí mật kinh thiên, ngươi có biết thân phận chân thật của phu quân ngươi là gì không?
- Cái gì? - Mộc Lan hỏi.
- Xoẹt...
Thân thể Tiết Triệt thân thể cực nhanh không gì sánh được.
Trong nháy mắt bắn ra như chớp, kiếm ở tay trái điên cuồng đâm về phía Mộc Lan.
Cường giả cấp tông sư.
Ưu thế tuyệt đối của Mộc Lan chính là nhanh nhẹn.
Nội lực của nàng không cao.
Lấy nhanh nhẹn, có thể né tránh bất kỳ một người gần với cấp tông sư tập kích.
Nhưng nếu như đối phương là tông sư thật sự, vậy cho dù nhanh nhẹn, cộng thêm dự phán, cũng hơi khó có thể tránh.
- Vù...
Kiếm của Tiết Triệt cứ đâm về phía cổ Mộc Lan, khoảng cách chỉ có không đến nửa tấc.
Ông ta tập kích thất bại.
Bởi vì, cuối cùng ông ta đã chặt đứt tay phải, hơn nữa vừa rồi lao điên cuồng mười mấy dặm, hao phí rất nhiều nội lực.
Cho nên chiêu kiếm đầu tiên của ông đã bị Mộc Lan tránh khỏi.
Tiết Triệt hít một hơi.
Nội lực còn sót lại của ông ta không nhiều lắm, còn đủ đâm ra mấy kiếm.
Thế nhưng chiêu kiếm đầu tiên này đã là dốc hết toàn lực.
Nếu là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, cũng mạnh mẽ không hơn bao nhiêu.
Cho nên, nhất định phải giở âm mưu quỷ kế.
Tiết Triệt hít một hơi thật sâu, bắt đầu ngưng tụ kiếm thứ hai công kích.
Toàn thân của ông ta chợt cong xuống.
Giống như một con rắn hổ mang, phùng mang đến cực hạn.
Tiếp đó, chợt đâm ra kiếm thứ hai.
- Xoẹt...
Kiếm thứ hai của Tiết Triệt kinh người không gì sánh được.
Bởi vì cả thanh kiếm vỡ thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt vọt về phía Mộc Lan.
- Vù...
Mộc Lan vì tránh né những mảnh kiếm này mà cả người trong nháy mắt bắn ra mười mấy mét.
Đây là chỗ mạnh của nàng
Nhưng mà...
Thanh kiếm của Tiết Triệt đã gãy bỗng bắn nhanh một làn khói màu lục.
Mộc Lan lại một lần nữa bắn ra thối lui.
Lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn một cái phương hướng, hoặc là bên trái, hoặc là bên phải.
Thế nhưng nàng chỉ có thể lựa chọn bên trái, bởi vì một khi bắn ra đến bên phải, liền khoảng cách phu quân quá xa.
Nhỡ ra Tiết Triệt muốn đả thương phu quân, nàng không kịp cứu.
Nhưng mà...
Đến khi nàng bắn ra đến bên trái mười mấy thước.
Trên mặt đất chỗ đó có một quả cầu chờ nàng.
Bởi vì Tiết Triệt đoán chắc nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Đây là tính toán sớm hai bước, đặt cầu độc ở một chỗ.
Quả nhiên, Mộc Lan bị ông ta đoán trúng.
- Bùm!
Quả cầu này bỗng nổ tung.
Cổ trùng trong nháy mắt lan tràn ra vô cùng tận bao phủ cả người Kim Mộc Lan.
Trong nháy mắt, Kim Mộc Lan bị dừng lại.
Tiết Triệt mừng rỡ.
Kim Mộc Lan, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng vẫn là quá non.
Hôm nay, ngươi đúng là vẫn còn rơi vào trong tay của ta.
Nữ hiền chất!
Ta tuy rằng luôn miệng nói không thể đụng vào ngươi, đỡ phải bị những đại nhân vật kia ghi hận.
Nhưng... Bây giờ cái chỗ này, thần quỷ không biết.
Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng Tiết Triệt ta đây sẽ tiến lên lột sạch quần áo của ngươi trước để làm ra việc cầm thú à?
Không, không, không!
Ta sẽ chặt đứt gân mạch tay chân của ngươi, bảo đảm ngươi không còn sức phản kháng chút nào.
Sau đó sẽ túm cổ thằng phế vật Thẩm Lãng trên cây kia chặt đứt tứ chi.
Tiếp đó, ở để hắn mở mắt trừng trừng nhìn tất cả phát sinh.
Tiết Triệt chậm rãi tiến lên, kiếm của ông ta đã gãy hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy tấc.
Kiếm gãy trong tay định cắt cổ tay Mộc Lan.
Nhưng mà vào lúc này!
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Bạo Vũ Lê Hoa.
Trên người Mộc Lan chợt bắn ra vô số kim độc.
Tiết Triệt như là chim sợ ná, vừa lui nhanh, vừa đánh ra tay phải, nỗ lực dụng chưởng phong thổi tan toàn bộ kim độc.
Nhưng mà một giây sau!
Thấy hoa mắt.
Thân thể mềm mại Mộc Lan bắn đến thật nhanh.
Lợi kiếm trong tay, như là rắn độc, như là tia chớp.
- Phập, xoẹt, phụt...
Ngắn ngủi một lát!
Trên người Tiết Triệt bị đâm mười mấy kiếm liên tiếp.
- Vù vù vù vù...
Tiếp tục kiếm của Mộc Lan cuồng chém xuống.
Trực tiếp chặt hết cánh tay, đôi chân còn lại của Tiết Triệt.
Cho nên, Tiết Triệt chỉ còn lại đầu cùng thân thể.
Vẫn chưa yên tâm.
Lợi kiếm trong tay không ngừng quất qua gõ rớt cả hàm răng của c Tiết Triệt.
Nhưng cảm giác được Tiết Triệt còn có thể có thể phun ra ám khí đả thương người.
Lại vù vù hai kiếm, cắt luôn cả môi của Tiết Triệt.
Á!
Bây giờ chắc là được
Ta bây giờ nhưng có thể mang phu quân tới rồi.
Mộc Lan rất nhanh nhảy lên đại thụ, cầm Thẩm Lãng mang theo xuống tới.
Phu quân, Tiết Triệt ta đã phế được không sai biệt lắm, hẳn không có nguy hiểm, cuối cùng này một giết giao cho ngươi đi.
Được nương tử a.
Cầm sau cùng trang bức cơ hội lưu cho phu quân.
...
Tiết Triệt vô cùng không cam lòng.
Tại sao lại như thế?
Ta không tin Thẩm Lãng có loại cổ trùng này thuốc miễn dịch, cái này cũng không phải Tuyết Ẩn trên người cái loại này cổ trùng.
Kim Mộc Lan vì sao không có bị độc ở?
Đúng vậy? Tại sao?
Lẽ nào cục cưng Mộc Lan thực hiện phục dụng thuốc miễn dịch?
Không, không có.
Bởi vì Thẩm Lãng máu có thể miễn dịch tất cả cổ trùng.
Vậy Mộc Lan trong cơ thể có Thẩm Lãng máu à? Không có!
Thế nhưng hai người phu thê lâu như vậy, Thẩm Lãng rất nhiều thứ đã sớm dung nhập trong cơ thể nàng.
Cục cưng Mộc Lan ngày ngày đều muốn sinh một đứa con gái kia mà.
...
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tiết Triệt.
Ừ, nương tử, nàng phế Tiết Triệt khá ghê, nhưng còn chưa đủ triệt để.
Hắn còn có một thứ hung khí.
Thẩm Lãng rút kiếm ra.
Mộc Lan bản năng dời mắt đi, nàng biết phu quân cặn bã muốn làm gì.
Kiếm Thẩm Lãng nhẹ nhàng rạch một cái.
Tiết Triệt bị cung hình, ông ta rõ ràng không phát ra được tiếng kêu thảm thiết, bởi vì hoàn toàn không cảm giác được.
Đây không phải là đãi ngộ đại nhân vật.
Những đại nhân vật bị Thẩm Lãng tiêu diệt trên cơ bản cũng là oanh oanh liệt liệt.
Duy chỉ có Tiết Triệt này phải hưởng thụ đãi ngộ như là bọn ma cà bông vậy.
- Tiết thúc thúc, còn có thể nói chuyện không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Tiết Triệt ra sức thở dốc.
Lúc này Thẩm Lãng cách ông ta gần như vậy, vươn một đầu ngón tay có thể nghiền đã chết.
Nhưng...
Ông ta ngay cả đưa ngón tay ra đều làm không được.
Thậm chí nhổ nước miếng đều làm không được.
Kim Mộc Lan gõ rớt cả hàm, thậm chí còn thẻo luôn cặp môi của ông ta.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc, còn có di ngôn gì không?
Tiết Triệt ra sức há mồm muốn nói, thế nhưng hở bốn phia, nói không ra chữ nào.
- Thẩm Lãng, chúng ta làm một cái giao dịch, một cái giao dịch...
- Ta có một bí mật động trời muốn nói cho ngươi, ngươi... ngươi lại gần!
- Ngươi tha ta, ta cũng cho ngươi cơ hội sống, làm giao dịch...
Tiết Triệt không gì sánh được đau đớn, không gì sánh được cố gắng muốn nói ra những lời này.
Nhưng là căn bản không phát ra được thanh âm hoàn chỉnh.
- Làm giao dịch, được nha! - Thẩm Lãng nói.
Lỗ tai Thẩm Lãng bắt đầu dựng lên.
Tiết Triệt trong lòng âm lãnh, ánh mắt sợ hãi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, chỉ cần ngươi gần chút nữa một chút, gần chút nữa một chút, ta vẫn có thể giết ngươi.
Dựa vào sức của lưỡi ta đều có thể giết ngươi.
Thẩm Lãng súc sinh nhỏ, đồng quy vu tận đi.
Nhưng...
Thẩm Lãng không tiếp tục xích lại gần.
Mà là lấy một chai chất lỏng ra đổ thẳng vào mặt của Tiết Triệt.
- A... A...
Mặt Tiết Triệt gần như đã không còn gì nữa.
- Tiết thúc thúc, bây giờ ngài còn có thể giết cháu à?
- Còn có thể sao?
- Cháu sắp bắt đầu, sắp đụng đó nha.
Thẩm Lãng thực sự thẻo rớt da mặt xuống.
- Tiết thúc thúc giết cháu đi nào...
Tiết Triệt trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Mẹ kiếp, súc sinh nhỏ không chết tử tế được, không chết tử tế được.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết thúc thúc không giết cháu sao?
Ta con mẹ nó nằm chiêm bao cũng muốn muốn giết ngươi, nhưng ta giết được à? Ta giết được à?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiết Triệt đều giết không được Thẩm Lãng.