Chương 779: Long trời lở đất! Thân thế Thẩm Lãng! (quan trọng) (2)
tộc họ Tiết huỷ diệt.
Chỉ đưa đến chút sóng gợn ở kinh đô rồi lại chìm trong yên lặng.
Tam vương tử Ninh Kỳ lại đã trở về, gã cũng dám trở về.
Nhưng, cũng không có khiến cho bất kỳ gợn sóng nào.
Ninh Kỳ sau khi trở về thì biến mất hẳn trong tầm mắt mọi ngươi, khiêm tốn như Xung Nghiêu vậy, mỗi ngày đều ở trong nhà, đóng cửa không ra.
Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính cũng không có giết gã.
Chẳng những không giết, cũng không có bất kỳ trách móc nào, đương nhiên cũng không có thưởng, giống như gã không tồn tại vậy.
Tất cả những thứ ở kinh đô vẫn đâu vào đấy.
Tất cả những thứ ở nước Việt vẫn phát triển theo thứ tự.
Yên lặng đến đáng sợ.
Tựa như sự yên tĩnh nháy mắt trước một cơn sóng thần, động đất, núi lửa bùng nổ.
Loại yên tĩnh này như thể chỉ cần một tiếng thở hơi mạnh cũng khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều biến thành những con thú nhỏ.
Chính là những con thú nhỏ trước động đất.
Hơn nữa còn là những con thú nhỏ không cách nào chạy trốn, chỉ có thể ở trong hang ổ của mình run lẩy bẩy.
Ninh Chính như thể tất cả chả xảy ra chuyện gì.
Nên làm cái gì?
Vẫn chuyên cần chính sự vô cùng, chuyên cần chính sự gần như tự ngược vậy.
Phảng phất như muốn làm xong tất cả mọi chuyện còn lại.
Ngược lại ứng với lời một ca khúc.
Hãy (yêu nhau) mỗi ngày như tận thế đến (*).
(*) Đây là câu mở đầu của bài hát Chết Vẫn Còn Muốn Yêu của Tín Nhạc Đoàn của Đài Loan.
Gã cũng không nói gì, nhưng mà người vợ họ Trác có một lần khóc cầu xin gã hãy bỏ nàng đi và tái giá một lần nữa.
Lấy tư cách Thái tử một quốc gia, không có hậu duệ, không có con nối dòng thì sao được.
Ninh Chính cười đáp lời:
- Chẳng cần đến sau này, hãy sống cho hiện tại.
...
Đế quốc Đại Viêm tập kết đại quân trước nay chưa từng có.
Vương quốc Tân Càn cũng tập kết đại quân trước nay chưa từng có.
Vương quốc Đại Tấn, công quốc Đại Lương v.v…
Tất cả các quốc gia phương bắc đều xuất binh.
Mặc kệ nhiều hay ít, bất kỳ nước chư hầu nào, thậm chí cả Hàn quốc Đại Nhung ở cực bắc đều xuất binh toàn bộ.
Toàn bộ quốc gia, tất cả mấy chục nước lớn nhỏ, đều nhận được ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Đại quân số lượng khổng lồ!
Trùng trùng điệp điệp xuôi nam!
Mang theo khí thể hủy thiên diệt địa.
Cái uy thế động trời này giống y hệt trận sóng thần ở vùng biển phía nam vậy.
Bất luận kẻ nào, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể ngăn cản.
Vua Ngô trẻ tuổi chỉ chống nổi một ngày liền triệt để thỏa hiệp.
Tuyên bố hưởng ứng chiếu lệnh Hoàng đế bệ hạ, lãnh thổ nước Ngô vô điều kiện để đại quân quá cảnh.
Đồng thời, Ngô vương tuyên bố xuất binh mười vạn, thêm vào liên quân đế quốc.
Sở vương chống lại hai ngày, tiếp đó thỏa hiệp, tuyên bố hưởng ứng chiếu lệnh Hoàng đế bệ hạ, toàn cảnh nước Sở vô điều kiện để đại quân đế quốc đi qua.
Đồng thời, Sở vương tuyên bố xuất binh mười vạn, thêm vào liên quân đế quốc.
Quân đoàn số lượng khổng lồ.
Gần như còn nhiều hơn so với lúc đế quốc Đại Viêm quyết chiến với Khương Ly.
Như là mây đen.
Như là sóng thần.
Càn quét về hướng nam!
Lần này Hoàng đế xuất ra số lượng quân đội khổng lồ mà không có bất kỳ lý do gì.
Thậm chí không có mục tiêu ai biết.
Hoàng đế để đại quân đi chỗ nào, đại quân liền đi nơi đó.
Thế nhưng...
Trong lòng của tất cả mọi người mơ hồ biết được.
Chỉ có một việc, mới có thể làm cho cả thế giới biến sắc.
...
Đại quân số lượng khổng lồ, có bao nhiêu người?
Không biết!
Hơn nữa số lượng đã không có chút ý nghĩa nào.
Tóm lại, vượt qua tất cả đội quân trong suốt mấy trăm năm chiến tranh của thế giới này.
Lúc trước cuộc chiến vận mệnh quốc gia của nước Việt, cộng cả tổng binh lực của bốn quốc gia gần như vượt qua một triệu.
Nhưng so với lúc này đây chẳng khác gì trò trẻ con.
Hoàng đế bệ hạ mang theo ý chí cao vô thượng của ông ta.
Đến với uy thế cuốn sạch đất trời.
Không thể ngăn cản.
Bất kỳ ai dám ngăn đều có thể tan xương nát thịt.
...
Mà bây giờ con số quân đội khổng lồ, quân đội nửa thế giới, trùng trùng điệp điệp về phía Việt quốc.
Mục tiêu của Hoàng đế ở Việt quốc?
Ha ha!
Nhánh quân đội này, cũng đủ cho nước Việt diệt vong mấy chục lần.
Cái này không giống như là một trận Nam chinh, mà như là một trận duyệt binh
Nhưng mà, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính, không có nhận được bất kỳ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Thậm chí bất kỳ ám chỉ cũng không có.
Toàn bộ Việt quốc, giống như bị mây đen to lớn che phủ, không nhìn thấy mặt trời.
Chúc Hoằng Chủ lần đầu tiên đi ra cửa phòng, nhìn mặt trời phía trên, nói rất từ tốn:
- Đây là đêm tối trước ánh bình minh, cũng hơi lâu rồi. Nhưng thứ nên tới cuối cùng vẫn tới, mặt trời cuối cùng sẽ mọc, thời khắc tăm tối đi qua.
Nhưng mà, lúc nói câu này.
Mây đen ngòm không ngừng che phủ từ bắc chí nam.
Ninh Kỳ đứng ở sân, ngước nhìn bầu trời.
- Chúc Hoằng Chủ, đây là ánh bình minh ngươi nói à?
- Vì sao, có vẻ càng thêm tăm tối vậy?
...
Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính đang ăn điểm tâm.
Hai tay ông đã run rẩy đem không cầm nổi c đũa, thậm chí cầm muỗng không xong.
Biện phi dịu dàng đút cho ông ăn.
- Bệ hạ, mật thư của công tử Thẩm Lãng. - Đại thái giám Lê Chuẩn nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Gọi công tử, không cần thêm tên đằng sau.
Đại thái giám Lê Chuẩn sửa lại:
- Vâng, mật thư của công tử.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Một hồi hãy đọc, cơm nước xong hẵn đọc, phong thư của thằng nhóc này nhất định là để ta không thoải mái, ta không thể phá hỏng tâm trạng ăn điểm tâm, bữa sáng Biện phi làm ngon như vậy, ta không thể phụ.
Biện phi đưa khuôn mặt đến sát, khuôn mặt hai người nhẹ nhàng cọ nhau.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Thêm nữa, lúc trước mỗi một lần đều mắng thằng ranh con, thằng khốn này nọ, xem ra chẳng mắng chửi được bao lâu phải đổi giọng rồi.
Ninh Chính vẫn cẩn thận ăn điểm tâm.
Hai cha con ăn xong điểm tâm.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lấy thư đến đây.
Đại thái giám Lê Chuẩn đưa thư tới.
Ninh Nguyên Hiến mở thư ra, dùng hết tất cả ý chí và sức mạnh đều không thể ngăn cản hai tay run rẩy.
Chữ của Thẩm Lãng đập vào mi mắt.
Bệ hạ, mỗi lần ngài đều canh cánh trong lòng chuyện hai mươi mấy năm về trước, cảm thấy bản thân đã từng quỳ xuống thỏa hiệp quá, cho nên đã gãy lưng liền cũng đứng lên không nổi nữa.
Ngài, vẫn không thể buông bỏ.
Lúc này còn chưa có gì mà?
Đầu gối của đàn ông có vàng, thế nhưng vàng rất mềm.
Vì sao không nói đầu gối đàn ông bằng sắt thép? Nói đúng là nên quỳ thì cứ quỳ.
Vừa quỳ, trong lòng vừa kêu đ* mẹ ngươi, ngày khác giết cả nhà ngươi, đây mới là trạng thái quân vương bình thường.
Bệ hạ của ta, buông đi, buông bỏ đi.
Ôi!
Bệ hạ, có một số việc ta cũng thật sự không có nghĩ đến.
Chờ đến lúc nghĩ ra rồi, chúng ta đã đi được quá gần.
Dựa vào, hai mươi mấy năm trước nhà của chúng ta gây họa cho ngài.
Bây giờ, lại muốn gây họa cho ngài.
Đệch, đệch, đệch.
Ngài, còn có Ninh Chính điện hạ, hãy hoàn toàn phân chia giới hạn với ta đi.
Nếu thuận tiện hãy tuyên bố thẳng thừng ta là kẻ phản bội, để cho Hoàng đế bệ hạ có một cái công đạo.
Hãy vui vẻ quyết định.
Nước Việt hãy chính thức tuyên bố cùng ta phân rõ giới hạn.
Thả lỏng một chút, bệ hạ của ta!
...
Ninh Nguyên Hiến cầm thơ của Thẩm Lãng đích thân viết đưa cho Ninh Chính.
- Có phải hắn đều xem người khác dốt văn cả đám mà viết thư trắng trợn như vậy hay không? - Ninh Nguyên Hiến nói ra.
Ninh Chính nói:
- Đại khái là lúc viết sách cứ thích dùng điển cố quá nhiều nên có cảm giác buồn nôn, cho nên cứ thích dùng từ thông tục.
- Ôi! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Người này không đáng tin cậy, ta vẫn chờ tập hai của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》mà, bây giờ nghĩ lại, có thể cũng là trọn cả đời.
Ninh Nguyên Hiến này ngay cả cụm từ buồn nôn series trọn đời (*) cũng biết.
(*) Liên hữu sinh chi niên hệ liệt (series in the lifetime) là những tác phẩm được duy trì suốt một thời gian quá dài còn chưa kết thúc. Hiện tượng này thường xảy ra trong các bộ phim truyền hình của Âu Mỹ (thêm cả Ấn Độ và các nước Nam Mỹ) như Doctor Who (1963 đến nay) … và những bộ manga/anime từ Nhật Bản như Nữ Hoàng Ai Cập (1976 đến nay), Mặt Nạ Thủy Tinh (1976 đến nay)…
Lê Chuẩn lại đưa một phong thơ cho Ninh Chính.
Ninh Chính vừa mở ra đọc.
Đây là mật mã, nếu chỉ nhìn suông sẽ không biết bên trong có gì.
Thế nhưng Ninh Chính lại có thể xem hiểu.
- Ninh Chính điện hạ, tiềm long tại uyên, kế tiếp điện hạ tỏ thái độ đoạn tuyệt với ta, chính thức hướng Hoàng đế thỏa hiệp. Ta xin thề trong vòng mấy năm sẽ trở về. Điện hạ hãy thỏa hiệp một lần, giữ được ngôi báu, giữ được trăm năm cơ nghiệp của vương tộc họ Ninh.
Ta xin thề, chẳng bao lâu sẽ biến trở về.
Ta hướng điện hạ xin thề.
Phong mật thư này, Thẩm Lãng dùng ba lần xin thề.
Sau khi xem xong, chữ viết phía trên biến mất.
Ninh Chính cầm mật thư đặt ở trên ngọn nến, đốt cháy thành tro.
- Xem xong rồi? - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Ừ.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Hắn nói cái gì?
Ninh Chính đáp:
- Không nói gì.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Còn có khẩu vị không? Bằng không ăn thêm một chén?
Ninh Chính nói:
- Được, con sẽ theo phụ vương ăn một chén nữa.
...
Hạm đội của Thẩm Lãng cách thành Huyền Vũ rất gần.
Kim Mộc Lan đã cảm nhận được, loại khí tức che khuất bầu trời này.
Bầu trời, trên mặt đất, khắp nơi đều có.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, nàng có tin ta không?
Mộc Lan gật đầu nói:
- Thiếp tin.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ta chính thức nói cho nàng biết, người cả nhà chúng ta đều có thể bình an, sẽ không có một ai gặp chuyện không may.
Mộc Lan nói:
- Kể cả chàng trong đó.
Thẩm Lãng nói:
- Nhất là ta.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta sẽ đi hải ngoại, cái này là thật sao? Ngươi sẽ không gạt ta đi?
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên không phải lừa nàng.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta đây còn trở lại không?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên trở về, sẽ về thật nhanh, chúng ta tương đương với xuất ngoại lữ hành một chuyến, không bao lâu sẽ trở lại. Chờ chúng ta trở lại, đó chính là hoàn toàn thiên hạ không thù.
Mộc Lan nói:
- Chàng hãy thề, người cả nhà chúng ta đều bình an.
Thẩm Lãng nói:
- Ta xin thề, tất cả mọi người ngay cả Kim Hối, Kim Kiếm Nương.v…, đều bình an vô sự, không bị thương một cọng lông tơ. Những gì ta từng nói, cho tới bây giờ cũng là chắc chắn, đúng hay không? Những thứ ta chém gió ghê gớm đến đâu, vĩnh viễn đều thực hiện, đúng hay không?
Mộc Lan gật đầu nói:
- Thiếp tin chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, giờ đến nhà rồi, tranh thủ trong khoảng thời gian này làm một lần nữa được không?
Cục cưng Mộc Lan nói:
- Được, lần này để cho chàng thêm hai khắc đồng hồ.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cái gì?
Mộc Lan nói:
- Không, không có gì.
Lãng gia vô địch.
Một giờ, một giờ trước nay chưa từng có.
...
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan về tới phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Tất cả mọi người, kể cả Ninh Diễm cùng cậu bé Thẩm Lực cũng ở đây.
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy nhóc tì Thẩm Lực.
Nhóc hôm nay mới không đến ba tháng mà thôi, nhưng đã hơi nẩy nở.
So với đứa trẻ bình thường, nó xem như tuyệt đẹp.
Nhưng so với bé cưng Thẩm Mật và Thẩm Dã lại bình thường.
Thế nhưng thật sự rất ngoan và yên tĩnh.
Thẩm Lãng dè dặt ôm lấy bé Thẩm Lực.
- Ngoan thật, ngoại tổ phụ cho đặt tên cho con chúng ta không tệ, bất quá có thể khá hơn một chút, ví như gọi Thẩm Đại Lực (*).
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đại Lực là một cái tên phổ biến ở vùng quê Trung Quốc. Tất nhiên với Ninh Nguyên Hiến hay Ninh Diễm chỉ có vậy, còn Thẩm Lãng lại liên tưởng đến nhân vật lẫy lừng trên internet là Đại Lực ca ở thành phố Thẩm Dương. Anh này nổi tiếng nhờ video internet phát biểu những câu tuyên ngôn bá đạo gây cười. Còn về đời tư, đây là một phú nhị đại kế thừa lò gạch trăm mẫu, hồi nhỏ quen xem Saint Seiya nên ảo tưởng mình bá khắp vũ trụ, nguyên nhân chính có thể anh này nghiện loại thuốc ho của Trung Quốc có tên là Đại Lực và uống đến 41 chai mỗi ngày (hồi bé uống 10 chai kéo dài hơn 10 năm) nên bị ảo giác, tâm thần phân liệt.
Thẩm Lãng mới vừa nói xong, đã bị Ninh Diễm đạp một cước.
Hắn không khỏi cười nhạt, nàng dùng chân đạp ta có ích lợi gì?
Có bản lĩnh, lấy mông của ngươi ngồi chết ta nào.
Tiếp đó, Thẩm Lãng trìu mến mà ôm bé cưng Thẩm Lực.
Cô bé Thẩm Mật thấy thèm thuồng, đôi mắt như đá quý nhìn hắn đầy chờ mong.
Thẩm Lãng cũng khom lưng, ôm cả bé Thẩm Mật cực kỳ xinh đẹp.
Dáng vẻ Thẩm Mật tiểu công chúa chúng ta càng đẹp ra, bất tri bất giác, cô bé đã ba tuổi.
Nhóc tì Thẩm Dã nhìn thoáng qua papa, vừa nhìn lại mình.
Papa hình như không có mọc thêm tay.
Vậy con phải làm sao?
Chẳng lẽ con là đứa trẻ bị ghét bỏ à?
- Oa... – Nhóc Thẩm Dã tức khắc gào khóc.
Tiểu Băng vội vàng ôm dỗ dành, kết quả hoàn toàn dỗ không được.
- Mấy người thật là, sao lại đối xử với bé tiểu Dã như thế kia chứ. - Tiểu Băng oán giận, tiếp đó nhét thẳng vào trong lòng Mộc Lan.
Nằm trong lòng mẹ, nhóc Thẩm Dã đổi gào khóc sang nghẹn ngào, nhìn papa đầy vẻ tội nghiệp.
Thẩm Lãng nhìn Thẩm Dã dịu dàng, nhủ thầm:
- Tiểu Dã, bởi vì con mạnh nhất, cho nên papa phải thương chị và em trai con.
Một lát sau.
Em trai Thẩm Kiến đi tới.
Gã một thân áo giáp.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ đệ, bây giờ mặc áo giáp làm cái gì?
Thẩm Kiến nói:
- Đệ sẽ vì đại ca chiến đấu.
- Được, cám ơn đệ đệ. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà, chí ít bây giờ không có gì chiến đấu.
Thẩm Kiến nói:
- Đệ cho là có, đúng rồi, cha mẹ ở nhà chờ đại ca đó.
- Được. - Thẩm Lãng nói:
- Ta đi liền.
Thẩm Lãng trả Thẩm Lực lại cho Ninh Diễm, trả cô bé Thẩm Mật lại cho tiểu Băng, tiếp đó phải đi gặp cha mẹ.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, thiếp sẽ đi cùng chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần, nếu nàng đi, có thể sẽ có chút xấu hổ.
...
Lúc này, vợ chồng Thẩm Vạn chẳng ở phủ Hầu tước Huyền Vũ, mà đang ở căn nhà nhỏ xíu trong cái thôn Phong Diệp hồi trước.
Chính là căn nhà lúc bọn họ nghèo khổ nhất.
Thẩm Lãng ở ngoài nhà.
Mây đen trên trời trĩu nặng, nhìn như muốn nổi sấm chớp, thế mà con mẹ nó không đánh.
Ôi!
Ghét nhất thời tiết như vậy.
Muốn sấm chớp thì đánh mợ nó đi.
Muốn mưa thì mưa đi
Mưa đá cũng không sao cả.
Hít một hơi thật sâu.
Thẩm Lãng đẩy cửa ra đi vào.
Mẹ trứng, quả nhiên là một màn này.
Cha mẹ của hắn quỳ thật ngay ngắn trên mặt đất.
Thẩm Lãng cũng vội vàng quỳ xuống.
Một nhà ba người, quỳ cùng một chỗ.
Vợ chồng Thẩm Vạn hướng Thẩm Lãng dập đầu.
- Lão nô vô danh bái kiến đế quốc Đại Càn bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
...
Chú thích của Bánh: Cái chương này viết dốc hết tâm huyết, nhu cầu cấp bách mong các huynh đệ ủng hộ và vé tháng, ta sẽ dốc hết toàn lực viết xong tình huống then chốt kế tiếp, chư vị đại nhân, ta van mọi người!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đáng lý ngay từ đầu dịch chữ "đa" (cha) và "nương" (mẹ) theo cách nói thông tục thân thương là tía má hay thầy u gì sẽ hợp lý hơn nhưng đã lỡ rồi. Mọi người chú ý, thường trong câu thoại, khi nhân vật xưng hô "phụ thân/mẫu thân" thì Mèo để nguyên, còn "đa/nương" thì Mèo dịch thành "cha/mẹ". Còn trong các câu không phải là câu thoại sẽ hạn chế dùng chữ Hán. Riêng phần sau khi sang phương Tây sẽ căn cứ theo ngôn ngữ thường dùng trong phim phương Tây mà dịch xưng hô.