Tiếp đó, hai nghìn tên võ sĩ gia tộc họ Kim kẹp Thẩm Lãng ở giữa, bảo vệ về phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Đi ra hai mươi dặm.
Trên đường gặp một đội người, một nhánh binh mã.
Thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham.
Ông vẫn còn ở đây sao?
Ngày đó ông phụng mệnh đi phòng tuyến Thiên Nam nghênh chiến vua Căng, không có chết à?
Thành chủ Liễu Vô Nham sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, đầu tiên là kinh ngạc.
Tiếp đó ông ta khom người lui đến ven đường, cúi chào khom lưng đến cùng, cơ hồ là muốn gãy đôi
Mấy trăm quân đội sau lưng ông nhìn thấy Thẩm Lãng, sau đó đầu tiên là châu đầu ghé tai vài tiếng, tiếp đó quỳ gối ven đường thật chỉnh tề, vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Lãng nói:
- Mẫu thân à, chuyện về thân thế con không phải là tuyệt mật sao? Làm sao bây giờ giống như ai cũng biết?
Việc này vốn là tuyệt mật.
Nhưng từ khi Hoàng đế tập kết số lượng đại quân khổng lồ xuôi nam, đồng thời bắt đầu canh chừng chư vương thiên hạ, cái này liền đã không phải là bí mật.
Thẩm Lãng đi qua con đường lớn này.
Khi đi ngang qua đám người Liễu Vô Nham, ông ta hạ giọng nói một câu:
- Điện hạ bảo trọng.
Liền chỉ cần một câu nói này có thể thấy được, Đế chủ Khương Ly ở trong tim người thiên hạ ra sao?
Dù cái mặt trời này có tan vỡ vẫn soi sáng cho cả thiên hạ.
Thẩm Lãng cảm khái.
Lúc đó hắn cũng viết cả tên của Liễu Vô Nham trên bức tường danh sách kẻ thù, có điều sau đó xãy ra quá nhiều chuyện nên quên khuấy người này đi mất.
đó chuyện quá nhiều, đem người này vật quên.
...
Khổ Đầu Hoan cùng quân Niết Bàn đệ nhất trở về kinh đô.
Lúc này, Khổ Đầu Hoan, Lan Phong Tử, mười anh em họ Lan quỳ gối nghiêm trang trước mặt Ninh Chính.
- Thái tử điện hạ, chúng thần chính thức hướng ngài chào từ biệt.
- Hai mươi mấy năm trước, anh hùng thiên hạ thuần phục Khương Ly bệ hạ, chúng ta còn nhỏ, không có cơ hội này. Mà hôm nay chủ quân lại một lần nữa giáng thế, chúng ta đây muốn đi thủ vệ dư mạch Đế chủ.
Ninh Chính điện hạ gật đầu đáp:
- Được, các ngươi đi thành Huyền Vũ chiến đấu vì Khương bệ hạ, ta ngay kinh đô đại biểu chiến đấu cho tôn nghiêm vương tộc họ Ninh.
Mười mấy người phe Khổ Đầu Hoan dập đầu chỉnh tề.
Tiếp đó, họ ra khỏi phủ Thái tử.
Mười mấy người phóng người lên ngựa, dọc theo đại lộ Huyền Vũ xuôi nam.
Dọc theo đường đi, bỗng có những kỵ sĩ chẳng có tiếng tăm gì gia nhập vào trong đội ngũ này.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Chúng ta chính là phải đi thành Huyền Vũ chịu chết, hoặc là phải đối mặt với quân đoàn khổng lồ của Hoàng đế Đại Viêm, các ngươi cũng muốn đi à?
Một kỵ sĩ dẫn đầu nói:
- Chúng ta cũng là con dân đế quốc Đại Càn, đừng tưởng rằng chỉ có đám người có huyết mạch đặc biệt các ngươi đây mới có thể bảo vệ bệ hạ, chúng ta cũng có thể!
- Ha ha ha ha... - Khổ Đầu Hoan cười sang sảng rồi quát lớn:
- Vậy liền cùng nhau đi, cùng nhau đi.
- Bảo vệ Khương bệ hạ, bảo vệ hy vọng thiên hạ.
- Bảo vệ bệ hạ, bảo vệ bệ hạ!
Những kỵ sĩ theo Khổ Đầu Hoan càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng trùng trùng điệp điệp ra khỏi phủ Thiên Việt, phi như điên về thành Huyền Vũ.
...
Lam Bạo quỳ gối trước mặt Tam vương tử Ninh Kỳ.
- Tam vương tử, hạ quan đây phải đi.
Ninh Kỳ nói:
- Đi thành Huyền Vũ có đúng không?
- Đúng vậy.
Ninh Kỳ nói:
- Đi sẽ chết.
Lam Bạo nói:
- Chết thì chết, hai mươi mấy năm trước hạ quan còn nhỏ, đám cha mẹ của chúng ta là vì Khương Ly bệ hạ mà chết. Bây giờ ta cũng lớn, giờ đến phiên chúng ta vì Khương bệ hạ mà chết.
- Đệch, Khương Lãng? Cái tên quái đản gì thế này.
- Vương tử Ninh Kỳ, hạ quan đi dây!
Lam Bạo nâng lên Lang Nha Bổng thật to, ra khỏi phủ Tam vương tử Ninh Kỳ Tam, rời khỏi kinh đô Thiên Việt, lao điên cuồng về thành Huyền Vũ!
...
Ma Nham Đạo Cung nước Sở!
Đại tông sư Ban Nhược hoài nghi nhân sinh.
Cái tên lưu manh đó dĩ nhiên là con trai duy nhất của Khương Ly bệ hạ, người thừa kế duy nhất của đế quốc Đại Càn sao?
Hắn trêu ta đâu chỉ một hai lần?
Mỗi lần hắn nhìn ta, cũng là nhìn chân trước, lại nhìn mông, lại nhìn thắt lưng, cuối cùng mới nhìn mặt.
Lưu manh như vật cũng có thể đại biểu hy vọng cho thiên hạ.
Nhưng... có hi vọng, cuối cùng so với không có hi vọng vẫn tốt hơn.
Ban Nhược tông sư nhìn mấy trăm tên đệ tử của Ma Nham Đạo Cung.
- Thưa chư vị, các vị nhất định cùng đi với bổn cung sao? Chúng ta đi chuyến này thực chất lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Đệ tử Ma Nham Đạo Cung không nói một tiếng.
- Được, vậy thì đi thôi.
Ban Nhược đại tông sư nói:
- Bảo vệ Khương bệ hạ, bảo vệ hy vọng thiên hạ!
Tất cả mọi người của Ma Nham Đạo Cung xuống núi.
Lao như điên về thành Huyền Vũ nước Việt
Trăm người mang kiếm xuống núi tuyết.
...
Toàn bộ thế giới phương đông, trong vô số nơi hẻo lánh!
Những ngọn núi và hồ nước các nơi.
Vô số lùm cỏ, vô số võ sĩ, chui ra khỏi núi rừng.
Như là vô số dòng sông hội tụ về một hướng, thành Huyền Vũ!
- Bảo vệ Khương bệ hạ!
- Bảo vệ bệ hạ!
Như vô số đom đóm tụ tập về một điểm sáng.
Càng giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
...
Kinh đô Nam Ẩu!
Vua Căng ngơ ngác nhìn bản đồ, nhìn vô số sách vở trên mặt bàn.
Những thứ này đều là tác phẩm gã dốc hết tâm huyết.
Dùng tầm mấy năm, gã viết ra cương lĩnh xây dựng nước Đại Nam.
Gã tự tin ở trong vòng hai mươi năm, để nước Đại Nam biến thành quốc gia văn minh và giàu mạnh.
Gã học tập tử Thẩm Lãng một cái tên.
Kế hoạch năm năm, kế hoạch mười năm.
Hôm nay, kế hoạch năm năm đầu tiên ở nước Đại Nam sắp bắt đầu đến nơi rồi.
Vua Căng dã tâm bừng bừng, dự định thi triển sự lớn mạnh của một vùng đất rộng lớn như nước Đại Nam theo bản thiết kế của gã.
Những thứ cương lĩnh trên bàn trước mắt này cộng lại tầm mấy chục vạn chữ.
Cũng đều do gã viết ra từng chữ.
Chẳng bao lâu gã sẽ biến nội dung những bản kế hoạch dự trù này thàn hthực tiễn, nước Đại Nam trong lòng gã sẽ từ từ xuất hiện trong thế giới hiện thực.
Kế hoạch lớn và sự nghiệp vĩ đại của gã sẽ phải mở ra.
Nhưng mà...
Lúc này, long trời lở đất.
Gã nhìn bản đồ một hồi lâu.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Đế quốc Đại Viêm dẫn đầu quân đội nửa thế giới đang bao vây nước Việt trùng trùng điệp điệp, số lượng quân khổng lồ đến mức có thể diệt nước Việt và cả nước ta mười lần, nước Việt, con số khổng lồ quân đoàn, có thể có thể đem nước Việt cùng chúng ta tiêu diệt mười lần, một trăm lần.
- Ư!
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Tất cả chuyện này xảy ra thật sự chẳng đúng lúc chút nào.
- Đúng vậy! - Vua Căng nói:
- Thời đại tốt nhất của chúng ta sắp đến rồi, vốn dĩ nước Đại Namsẽ phải nghênh đón thời cơ phát triển trước nay chưa từng có, ta sắp tạo nên kỳ tích huy hoàng nhất cho nghìn năm lịch sử của tộc Sa Man, kết quả long trời lở đất.
Vương hậu Sa Mạn hỏi:
- Vậy, chúng ta không đi à?
- Không đi sao? - Vua Căng cười nói:
- Không đi thì linh hồn của ta, niềm tự hào của ta sẽ phá hủy hoàn toàn, ta không còn tư cách biến thành lãnh tụ tộc Sa Man nữa.
Tiếp đó, vua Căng lặng lẽ mặc vào áo giáp phối hợp chiến đao ra khỏi phủ Quốc Chủ.
Bên ngoài hơn vạn quân tộc Sa Man đứng chi chít chỉnh tề trên quảng trường.
Đám người Quốc sư Sa Ẩm, Xu Mật Sứ Tô Nan, Đại Nguyên soái Sa Duyên, phó Xu Mật Sứ Nam Cung Ngao quỳ chỉnh tề trên mặt đất.
Vua Căng nhìn mấy người nói:
- Chuyến đi này của ta có khả năng không về được rất lớn. Lúc ta không có mặt, Tô Nan hãy lãnh đạo, một mực chờ đến khi con của ta lớn lên.
- Một khi đại quân đế quốc xuôi nam, nước Nam Ẩu sẽ không giữ được, nước Khương cũng sẽ diệt vong. Chúng ta một lần nữa trở lại núi sâu trong rừng rậm, một lần nữa trở lại trong hang hốc.
- Có nhiều chỗ, là vĩnh viễn thuộc về tộc Sa Man.
- Tô Nan, tất cả nhờ ngươi!
Tô Nan quỳ trên mặt đất, gào khóc, cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, để thần thay ngài đi, dù sao thần cũng có mấy người con trai, thần mới là kẻ đáng chết.
Vua Căng nói:
- Loại chuyện này, người khác thay thế không được.
Vua Căng phóng người lên ngựa.
- Chư quân bảo trọng, một khi tin ta chết truyền về đây, các ngươi lập tức rời khỏi nước Nam Ẩu, trở về trong núi lớn rừng rậm.
- Xuất phát!
Vua Căng dẫn đầu một vạn đại quân tộc Sa Man lên bắc, đi thành Huyền Vũ.
Không có bất kỳ tuyên ngôn hùng hồn.
Chỉ có quyết tâm hẳn phải chết.
Bảo vệ Khương bệ hạ!
...
Nước Khương!
Nữ vương nước Khương Arunana nhìn con trai của mình.
Nàng lâm vào tình thế khó xử, có nên mang theo con trai đi cùng không?
Như vậy vương tộc nước Khương không phải vong quốc diệt chủng.
Không mang con trai theo?
Nước Khương không giống như những quốc gia khác ở chỗ, loại chuyện trung thần nâng đỡ ấu chúa có thể xảy ra ở các quốc gia khác nhưng chẳng có ở nước Khương đâu.
Một khi nàng Arunana đã chết đi, nếu như Aruzhuang vẫn còn ở nước Khương, cam đoan ngày thứ hai đã bị tù trưởng của các bộ lạc phía dưới giết chết.
Tiếp đó, những thứ tù trưởng này đánh cho ngươi chết ta sống, người mạnh nhất biến thành vua Khương mới.
Quên đi, mang nó theo cùng vậy.
Arunana đưa một tay cắp lấy thằng bé đang cởi truồng trên đất lên ngựa.
- Xuất phát!
Theo một tiếng ra lệnh.
Vua Khương Arunana dẫn đầu một vạn kỵ binh, trùng trùng điệp điệp đông tiến, đến thành Huyền Vũ.
Con mẹ nó, nàng không phải là vì bảo vệ cái gọi là Khương bệ hạ.
Nước Khương là xứ lưu manh, cho tới bây giờ sẽ không có thuần phục Khương Ly.
Thế nhưng chồng của Arunana ở thành Huyền Vũ.
Người anh em của chồng nàng đang ở thành Huyền Vũ.
Nàng chẳng qua là đi bảo hộ thằng anh em lưu manh kia của chồng mình mà thôi.
Sở dĩ chỉ mang một vạn kỵ binh.
Bởi vì đây là kỵ binh cốt lõi của nàng, còn kỵ binh của các bộ lạc còn lại của nước Khương nàng không có quyền mang đi.
Nàng đây là đi chịu chết, không phải vì nước mà chiến đấu.
...
Đế quốc Đại Viêm, Viêm Kinh, trong hoàng cung.
Trong cái cung điện không bụi đặc biệt.
Trưởng công chúa đế quốc Đại Viêm Cơ Tuyền đang cùng tiểu công chúa Cơ Ninh chơi cờ.
Chẳng bao lâu, Cơ Ninh thua.
- Tỷ tỷ, là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, vì sao không lấy chồng vậy? - Cơ Ninh nói.
Cơ Tuyền hỏi:
- Lấy chồng có gì tốt?
Cơ Ninh nói:
- Có phải thiên hạ không ai xứng với tỷ tỷ sao?
Cơ Tuyền nói:
- Thế giới này, ai lại xứng với ai?
Cơ Ninh nói:
- Tỷ tỷ, muội có một món quà tặng tỷ tỷ đó.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Có thật không? Tiểu bảo bối của chúng ta lại có quà cho tỷ tỷ, đưa cho tỷ tỷ xem nào.
Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Vậy tỷ tỷ hãy nhắm mắt lại trước đã.
Công chúa Cơ Tuyền nhắm hai mắt lại.
Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Tỷ tỷ, duỗi thẳng cổ ra nào.
Công chúa Cơ Tuyền duỗi thẳng cái cổ trắng ngọc thon dài như cổ thiên nga.
Tiểu công chúa Cơ Ninh lấy ra một sợi dây chuyền, cẩn thận từng li từng tí gài trên cổ Cơ Tuyền, nói dịu dàng:
- Tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn thân thể muội không khỏe, trên người có mấy chục loại chứng bệnh, nếu không phải tỷ tỷ cẩn thận che chở, ta đã sớm chết rồi. Tỷ tỷ và phụ hoàng dùng hết tất cả lực lượng, tất cả bảo vật, mới để cho muội sống cho tới bây giờ, cám ơn tỷ tỷ.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Con bé ngốc nghếch này, nói chuyện này để làm gì cơ chứ?
Tiếp đó, nàng sẽ phải mở mắt.
- Đừng mở mắt. - Tiểu công chúa Cơ Ninh nói:
- Cái dây chuyền này dùng tóc của muội bện thành, mỗi đóa hoa trên này cũng là muội tự trồng đấy.
Công chúa Cơ Tuyền nói:
- Cảm ơn tiểu Ninh Ninh, đây là món quà đẹp nhất đời mà tỷ tỷ nhận được, muội muội là người mà tỷ tỷ đời này thương yêu nhất.
Công chúa Cơ Tuyền tiếp tục ngước cổ, tiếp đó tiểu công chúa Cơ Ninh đeo dây chuyền cho nàng.
Trong lòng bàn tay của tiểu công chúa Cơ Ninh bỗng nhiên có thêm một lưỡi dao nho nhỏ, tiếp đó chuyển về hướng động mạch chủ của công chúa Cơ Tuyền chợt cắt xuống.
Giết, giết, giết!
Ta giết ngươi!
Nhưng mà...
Cắt không nổi.
Dù lưỡi dao này vô cùng sắc bén.
Cái cổ của công chúa Cơ Tuyền rõ ràng mềm mại nuột nạ thế nhưng khi cắt xuống chẳng tổn hao chút nào cả.
Công chúa Cơ Tuyền cầm tay của tiểu công chúa, nói dịu dàng:
- Tiểu Ninh ninh, muội muội muốn giết chết tỷ tỷ như thế kia à?
Tiểu công chúa Cơ Ninh trào nước mắt ra.
- Cơ Tuyền, ngươi muốn đi xa nhà, ngươi phải đi đến thành Huyền Vũ giết ca ca ta có phải hay không?
- Có phải không?
- Ngươi là vị hôn thê ca ca ta, có thể gả cho ca ca là vinh quang của ngươi.
- Các ngươi nhốt ta cả đời trong cái cung điện bằng vàng này, các ngươi vét hết mọi lực lượng bảo hộ tính mạng của ta, có phải ta cần cảm kích các ngươi hay không?
- Dối trá, dối trá khủng khiếp.
- Các người chỉ vì nghiên cứu huyết mạch của ta mà thôi.
- Các người chỉ là một bọn người dối trá yếu hèn, các người sợ ca ca của ta thì có.
- Ca ca ta rõ ràng là người tay trói gà không chặt, các ngươi lại sợ.
- Phụ thân Khương Ly bệ hạ của ta tuy rằng đã chết, thế nhưng ông ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim vô số người.
- Phụ thân giống như mặt trời, tuy rằng đã hủy diệt, nhưng đã soi sáng toàn bộ thế giới.
- Đế quốc Đại Viêm các ngươi lẫn mấy đại thế lực siêu thoát kia phong toả văn minh, nô dịch dốt nát hàng tỉ dân chúng thiên hạ. Phụ thân ta - Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó đêm tối tăm giáng xuống thiên hạ.
- Mà hôm nay, ca ca Thẩm Lãng của ta chỉ là một mặt trăng nho nhỏ, còn là một vầng trăng lưỡi liềm còn non yếu mỏng manh mà các người đã sợ ca ca như thế.
- Hoàng đế Đại Viêm bệ hạ chí cao vô thượng, để chứng minh ông ta mạnh, vì thúc ép thiên hạ đứng thành hàng, lại vận dụng quân đội nửa thế giới đi giết ca ca của ta.
- Các ngươi cho rằng như thế là có thể biểu hiện ra các ngươi mạnh sao?
- Không sai, các ngươi mạnh thật đấy! Nhưng là trong lòng các ngươi vĩnh viễn ở một kẻ hèn nhát, kẻ hèn nhát...
- Hoàng đế ở đâu? Hoàng đế ở đâu?
Cơ Tuyền nhìn tiểu công chúa Cơ Ninh, không nói được một lời.
Công chúa nhỏ này đã hai mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì từ thân thể từ nhỏ quá kém, cho nên nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Thoạt nhìn nàng cũng không biết thứ gì.
Thế nhưng, trong lòng nàng cái gì cũng biết.
Cơ Tuyền nói dịu dàng:
- Tiểu nha đầu, muội mệt rồi nên nằm ngủ đi thôi.
- Đi ngủ? Khi còn sống không cần ngủ quá nhiều, sau khi chết tự nhiên an nghỉ! - Tiểu công chúa Cơ Ninh cười lạnh nói:
- Các ngươi để ta ngủ còn chưa đủ sao? Các ngươi cho rằng lần này có thể giết chết ca ca của ta? Bản thân ta sắp phải chết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chết, ta sẽ sống nhìn các ngươi...
Cơ Tuyền đưa tay phất nhẹ sang cái ót của tiểu công chúa Cơ Ninh.
Đôi mắt vô hạn mỹ hảo của tiểu công chúa Cơ Ninh hoàn toàn để đỡ không nổi, dần dần nhắm lại.
Nàng dần dần ngủ say.
- Ta xem thường các ngươi, ta xem thường cả gia tộc họ Cơ các ngươi.
...
Công chúa Cơ Tuyền lẳng lặng rút lui khỏi cung điện không bụi, nàng đi tới trước cái đại điện nguy nga lộng lẫy, chí cao vô thượng.
- Đi giết hắn, giết sạch tất cả tùy tùng của hắn, nhổ cỏ nhổ tận gốc! – Chất giọng chí cao vô thượng vang lên.
- Vâng! - Công chúa Cơ Tuyền nói.
Tiếp đó, nàng trở mình cỡi một Kỳ Mã.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, vượt xa chiến mã bình thường rất nhiều lần.
- Truyền chỉ!
- Sáu đại thế lực siêu thoát Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, Thông Thiên Tự, Huyền Không Tự, Tru Thiên Các, Bạch Ngọc Kinh xuất động quân đoàn võ đạo đỉnh cấp, giết con của Khương Ly, chém giết dư nghiệt Khương Ly.
- Vù vù vù vù vù...
Thiên hạ mấy đại thế lực siêu thoát.
Vô số cao thủ đỉnh cấp, vô số tông sư, như là những giọt mưa đáp xuống thế tục.
Đổ ập xuống thành Huyền Vũ!
Đi giết con của Khương Ly, diệt sạch hy vọng thiên hạ.
...
Chú thích của Bánh: Tình tiết mỗi đoạn mấy chương này đều rất khó viết! Thời khắc mấu chốt, các huynh đệ tuyệt đối đừng có ngừng vé tháng, ta nhất định nỗ lực viết đến tốt nhất!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy chương này phụ chú cũng sấp mặt.