Chương 785: Giao long xuất hải! Sa xuống điên cuồng! (2)
Tuyết Ẩn nói:
- Bởi vì, bọn họ vốn là đường huynh đệ, thậm chí cũng là biểu huynh đệ.
Mộc Lan nói:
- Vậy mẫu thân của phu quân thì sao?
Tuyết Ẩn nói:
- Đế hậu nương nương à? Sau khi sinh hai đứa con, ngài liền qua đời.
...
Hai người trầm mặc một lúc lâu.
Mộc Lan nói:
- Người gọi con đến là vì chuyện gì?
Tuyết Ẩn nói:
- Một trận chiến này chúng ta đánh không thắng.
Mộc Lan nói:
- Ta biết, phu quân cũng biết.
Tuyết Ẩn nói:
- Ta bỏ ra mấy năm chuẩn bị một thế thân giống hệt Lãng nhi, con nên biết ta có tính toán gì không.
Mộc Lan nói:
- Con biết, để người đó thay phu quân mà chết.
Tuyết Ẩn nói:
- Nhưng cái này còn chưa đủ đúng không?
Là còn chưa đủ!
Chỉ một thế thân chết, còn chưa đủ chân thực, còn chưa đủ chấn động, vẫn không thể giải thích độ khó hiểu cho đế quốc cùng sáu đại thế lực siêu thoát.
Tuyết Ẩn nói:
- Thế nào mới có thể chân thực, thế nào mới có thể chấn động?
Kim Mộc Lan nói:
- Chỉ có hi sinh.
- Đúng, chỉ có hi sinh. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Ngày đó Tô Nan giả chết, gần như lừa gạt được tất cả mọi người. Cho nên chúng ta phải biểu diễn càng thêm chân thực, mà chân thật nhất lại là vượt qua mười vạn người chết, tất cả mọi người chết.
Kim Mộc Lan lặng im.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Ta sẽ làm bất tỉnh Lãng nhi, tiếp đó triệt để giấu đi, giấu ở một chỗ chỉ có hai người chúng ta biết. Tiếp đó Lãng nhi liền biến mất, từ nay về sau lộ diện chính là Kính Tử này.
Gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Lan hơi cau lại.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Thế thân Kính Tử sẽ theo mọi người cùng lên thuyền rời bến, ta, Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Ban Nhược, Khổ Đầu Hoan, Lâm Thường và tất cả mọi người, đều có thể bảo vệ các ngươi rời bến. Mà mười vạn đại quân, sẽiở lại thành Huyền Vũ, chống quân đoàn khổng lồ của đế quốc, cản phía sau cho các con, cho các con tranh thủ thời gian.
Mộc Lan không nói gì.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Mà trên thực tế, các con căn bản không có cơ hội chạy đi. Đế quốc ở mấy tháng trước, đã tập kết hạm đội nửa thế giới, phong tỏa vượt qua một vạn tám nghìn dặm vùng biển, các con căn bản là không trốn thoát được.
Mộc Lan vẫn không có nói.
Thần nữ Tuyết Ẩn tiếp tục nói:
- Vì bảo hộ chiếc thuyền này của các con thoát đi, mười vạn người sẽ chết, bị đại quân đế quốc tiêu diệt toàn bộ. Tiếp đó ở trên mặt biển, những đại tông sư chúng ta vì chống đỡ quân đoàn võ đạo sáu đại thế lực siêu thoát, cũng sẽ từng người một suy yếu chết đi.
- Ta, Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Ban Nhược, vua Căng, Lâm Thường, Lan Đạo v.v… tất cả mọi người sẽ chết! Chết ở trong tay Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn.
- Trình diễn đến nơi đây, đã cũng đủ rung động. Nhưng còn thiếu một màn cuối cùng, một màn cuối cùng này liền cần con tới diễn.
- Sau những những đại tông sư chúng ta chết sạch, chiếc thuyền của các con đã chẳng còn ai bảo vệ, lúc này, gia tộc họ Kim sẽ tự sát tập thể, con giết chết Kính Tử ngay trước mặt đám người Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn, tiếp đó tự giết chết bản thân, cuối cùng nổ hủy cả con tàu.
- Mọi người chúng ta đều phải chết, tất cả mọi người từ thế giới này bốc hơi, chỉ để Lãng nhi một mình sống sót.
- Như thế, tương lai mới có hi vọng.
- Chỉ cần nó còn sống, liền còn có hi vọng, không đến mấy năm nósẽ vương giả trở về, kế thừa di chí phụ thân nó, hoàn thành sự nghiệp còn dang dở.
Kim Mộc Lan nhắm mắt lại, rồi nói:
- Tất cả mọi người phải chết à?
Tuyết Ẩn nói:
- Đúng, tất cả mọi người phải chết, kể cả Đại Ngốc, kể cả con, kể cả tất cả mọi người, như thế mới có thể tuyệt đối chân thực.
Kim Mộc Lan nói:
- Cái kế hoạch này của cô cô có được phu quân đồng ý không?
- Không có. - Tuyết Ẩn nói:
- Nó sẽ không đồng ý, nó còn nói phải bảo vệ mỗi người các ngươi. Tuy rằng nó là vua, chúng ta là thần, nhưng chuyện này do ta quyết định, không phải do nó.
Kim Mộc Lan vẫn từ từ nhắm hai mắt lại không nói.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Làm sao, con không muốn à?
Kim Mộc Lan nói:
- Ở trong lòng các người, Thẩm Lãng là con của Khương Ly, là chủ cả thiên hạ, là thiên hạ hy vọng. Thế nhưng trong lòng con, chàng chính là Thẩm Lãng, chàng chính là phu quân của con không hơn. Cả đời này chàng chỉ muốn tận hưởng, căn bản không muốn làm vua gì cả.
Thần nữ Tuyết Ẩn chỉ im lặng chốc lát, rồi nói:
- Ta... đã từng cũng đã nghĩ như vậy, cho nên ta cũng gần như muốn bỏ đi cái sự nghiệp này. Thế nhưng bây giờ chúng ta còn có lựa chọn à?
Kim Mộc Lan nói:
- Con nguyện ý vì phu quân mà chết, câu hỏi này đều không cần hỏi. Thế nhưng con làm bất cứ chuyện gì, đều phải qua phu quân đồng ý. Hy sinh mù quáng, cũng chỉ có thể là cảm động bản thân mà thôi. Vô số người nên vì chàng hy sinh nhưng có hỏi chính chàng có muốn điều ấy hay không.
Thần nữ Tuyết Ẩn hỏi:
- Ta hỏi con, có nguyện ý không?
Kim Mộc Lan nói:
- Con sẵn sàng.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Vậy là được rồi.
Kim Mộc Lan nói:
- Nhưng mà phu quân có kế hoạch khác...
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Ta cũng biết nó, con cũng biết nó, thằng bé này thích nhất mạo hiểm. Thế nhưng... Ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để nó mạo hiểm nữa, một khi nó chết, hết thảy đều kết thúc. Chuyện này cứ quyết định như vậy, hơn nữa con không đồng ý cũng vô ích, cái kế hoạch này đã bắt đầu.
- Cái gì? - Kim Mộc Lan run giọng.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Ta nói cái kế hoạch này đã bắt đầu, không dừng lại được.
Mộc Lan ngạc nhiên.
- Vậy, vậy các con của con thì sao? Thẩm Mật, Thẩm Dã, bé Thẩm Lực của chúng con thì sao? Chúng nó còn nhỏ như vậy, lẽ nào cũng muốn đi theo chúng ta cùng hi sinh à? – Mắt của Mộc Lan rưng rưng.
- Không, bọn trẻ không cần hi sinh. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Lúc con tự sát sẽ phải giao ba đứa con này cho Cơ Tuyền, giao cho Ninh Hàn.
Kim Mộc Lan cất giọng run rẩy:
- Giao cho hai con đàn bà vô sỉ ấy sao?
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Chỉ có như thế, mới đủ chân thực. Chỉ có như thế, mới có thể giữ được tính mạng ba đứa bé. Hơn nữa tương lai Lãng nhi vương giả trở về cũng có thể cứu ra ba đứa ter3 này.
Kim Mộc Lan khóc thút thít:
- Nhưng như thế, phu quân sẽ đau đớn cả đời.
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Sống đau khổ cuối cũng vẫn tốt hơn so với chết đúng không?
Kim Mộc Lan nói:
- Bây giờ phu quân của con đâu? Cô cô đã động thủ với chàng sao?
Thần nữ Tuyết Ẩn nói:
- Đúng, nó đã biến mất khỏi nhà con. Chúng ta đã động thủ, hiện tại nó đã hôn mê bất tỉnh, ẩn thân ở một chỗ tuyệt đối an toàn, chỗ đó cũng chỉ có mỗi mình ta biết, ta mãi cho đến khi chết, đều sẽ không nói.
Kim Mộc Lan nhanh chóng chạy ra, trở về nhà.
Tìm hết lần này đến lần khác.
Quả nhiên, phu quân không thấy.
Hỏi tất cả mọi người, đều chưa từng gặp phu quân.
Thế nhưng Lý Thiên Thu biết chuyện gì xảy ra, Kim Trác cũng biết, Chung Sở Khách cũng biết.
Mộc Lan khóc với Kim Trác nói:
- Phụ thân, các người làm như vậy, có từng hỏi phu quân nghĩ như thế nào hay không? Chàng đã từng nói, chàng phải bảo vệ tất cả mọi người, chàng không muốn hi sinh bất cứ người nào, chàng muốn người cả nhà chúng ta đều bình an.
Huyền Vũ Hầu Kim Trác trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Ta, ta cảm thấy biện pháp Tuyết Ẩn tông sư vô cùng đảm bảo, hơn nữa ta và mẹ con cũng thương lượng qua, nàng cũng sẵn lòng hi sinh.
- Con cũng sẵn lòng hi sinh. - Mộc Lan khóc ròng nói:
- Thế nhưng phu quân không muốn, các người đều sẵn lòng hi sinh, hơn nữa sẵn lòng hi sinh mười vạn người bảo hộ mỗi phu quân. Phu quân dù cho sống sót, cả đời đều có thể ở vào trong đau khổ, mà con không muốn chàng đau khổ.
Kim Trác nói:
- Lãng nhi từng nói phải bảo vệ mỗi người. Thế nhưng con có thể có nghĩ tới, nó có thể muốn hi sinh bản thân, mà bảo hộ mỗi người không vậy?
Mộc Lan kinh ngạc.
Ước chừng một lúc lâu, nàng cất giọng run rẩy:
- Chàng từng nói, sẽ để cho người cả nhà đều bình an. Con từng hỏi chàng, có phải bao gồm chính chàng không, chàng nói kể cả mình.
Kim Trác nói:
- Vậy con tin không?
Mộc Lan lặng im.
Kim Trác nói:
- Cục diện trước mắt đã đặc biệt rõ ràng, hoặc là Lãng nhi hi sinh một mình, bảo hộ mọi người chúng ta. Hoặc là tất cả chúng ta toàn bộ hi sinh, bảo hộ một mình nó. Thậm chí dù cho Lãng nhi sẵn lòng hi sinh bản thân, cũng chưa chắc bảo hộ được mọi người chúng ta. Như vậy, sự lựa chọn này cũng không khó xử.
Mộc Lan không ngừng tuôn nước mắt ra.
Kim Trác nói:
- Dù sao thì, ba đứa bé kia có thể sống được, chúng ta còn có cái gì chưa đủ chứ?
Mộc Lan khóc không thành tiếng.
Kim Trác nói:
- Mộc Lan, con vẫn luôn không am hiểu diễn trò, cho tới bây giờ cũng không có dễ diễn. Lần này, cần con diễn màn kịch này.
Mộc Lan cuối cùng khóc lên, gật đầu nói:
- Con biết rồi, con biết nên làm như thế nào.
...
Ngày kế!
“Thẩm Lãng” xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vô số người quỳ xuống chỉnh tề.
- Bái kiến Khương bệ hạ!
- Bái kiến Khương bệ hạ!
Tầm gần mười vạn người, cùng kêu vang.
- Khương bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Bảo vệ Khương bệ hạ!
Tiếp đó, “Thẩm Lãng” leo lên một chiếc xe ngựa to hoa lệ.
Kim Mộc Lan, tiểu Băng, ôm ba đứa bé, tiến vào chiếc xe ngựa này.
Tất cả người nhà của Thẩm Lãng kể cả Kim Mộc Thông, kể cả vợ chồng Thẩm Vạn, kể cả Thẩm Kiến, Kim Trung, Kim Hối ctất cả mọi người.
Kim Sĩ Anh suất lĩnh hai nghìn võ sĩ gia tộc.
Cả nhánh đội ngũ, hơn ba ngàn người trùng trùng điệp điệp, đi về mặt biển phía đông.
Những đại tông sư Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Chung Sở Khách chăm chú bảo hộ ở bên cạnh xe ngựa lớn.
- Đại quân xuất phát, bảo hộ Khương bệ hạ rời bến!
- Đại quân xuất phát, bảo vệ Khương bệ hạ!
Theo đám người vua Căng, Khổ Đầu Hoan, Arunana ra lệnh một tiếng.
Tầm mười vạn người, đi theo đội ngũ phía sau “Thẩm Lãng” hộ tống bọn họ đi bờ biển.
Cùng lúc đó!
- Tuuuu!
- Tuuuu!
Xung quanh vài trăm dặm bên trong, vô số tiếng kèn vang lên.
Quân đoàn đế quốc khổng lồ như là thủy triều, trùng trùng điệp điệp xuất phát tiếp cận.
Lúc này!
Trong khu vực vài trăm dặm tất cả chim muông tuyệt tích.
Chỗ đại quân đi qua, không có một ngọn cỏ.
...
Hội Thiên Đạo vì Thẩm Lãng kiến tạo con tàu này đã xong rồi.
Rõ ràng vĩ đại hoa lệ trước nay chưa từng có.
Con tàu này dài một trăm tám mươi mét, rộng sáu mươi mét.
Tổng cộng chín cột, mười hai buồm.
Có thể dung nạp hai ba nghìn người, trọng tải vượt qua sáu bảy ngàn tấn.
Con tàu này từ đầu tới đuôi đã mất ròng rã mấy năm mới đóng xong.
“Thẩm Lãng” mang theo gia tộc họ Kim từ trên xuống dưới, kể cả quân đội, tổng cộng hai ngàn người leo lên chiếc thuyền lớn này.
Tầm trên trăm chiếc tàu các loại, hộ tống cho con tàu lớn này.
Trùng trùng điệp điệp, rời khỏi bến cảng Huyền Vũ đi về phía biển cả mênh mông.
Hơn mười vạn người ánh mắt rưng rưng, quỳ xuống hô to:
- Khương bệ hạ, lên đường bình an.
- Khương bệ hạ, lên đường bình an.
...
- Đi, đi tới chỗ nào đi? Trốn đi nơi nào?
Thống soái liên quân đế quốc Tây lộ Doanh Vô Minh cười lạnh, chạy tới bầu trời à?
Gần như đồng thời, Thống soái liên quân đế quốc Bắc lộ, vương quốc Đại Tấn Thái tử cũng đồng dạng cười lạnh.
- Thẩm Lãng muốn chạy trốn? Chạy tới bầu trời à?
Tiếp đó, gã đưa mắt nhìn về hướng Thống soái tối cao liên quân đế quốc lần này, Thái tử đế quốc Đại Viêm Cơ Thương.
Thái tử Đế quốc chậm rãi hạ lệnh.
- Đại quân tiến công, diệt sạch Khương Ly dư nghiệt.
- Toàn bộ thành Huyền Vũ, không để lại một người, một cọng cỏ, một cái cây.
- Giết đủ ba mươi vạn!
Lần này căn bản cũng không phải là một cuộc chiến tranh, mà là quân đoàn đế quốc diễn xuất lưu động.
Đây là cuộc hành trình đế quốc thị uy.
Lấy danh nghĩa tiêu diệt con của Khương Ly, quét dọn tất cả người phản đối đế quốc.
Đè bẹp tất cả ý chí.
Nhưng coi như là diễn lưu động, cũng là cần thấy máu.
Quân đoàn đế quốc giống như vô bảo đao thượng, ra khỏi vỏ liền nhất định thấy máu.
Giết sạch ba mươi vạn người.
Miễn cưỡng có thể uống máu ăn no.
Gã lấy tư cách Thái tử đế quốc, nếu xuất hiện một lần, không giết nhiều người như vậy, uy thế chưa đủ.
Trong lịch sử có quân vương có thể liên luỵ mười tộc.
Vậy Thái tử đế quốc Đại Viêm so với những thứ quân vương này cao quý gấp bao nhiêu lần?
Thẩm Lãng là con của Khương Ly, vậy phải liên luỵ hơn mười tộc.
Mà là liên luỵ ba trăm dặm!
Trong vòng ba trăm dặm quanh chỗ Thẩm Lãng, mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ cũng là phản bội.
Sát không, sát tuyệt!
Theo Thái tử đế quốc ra lệnh một tiếng, quân đoàn đế quốc khổng lồ xuất phát.
Thắt chặt vòng vây.
Chuẩn bị đại khai sát giới!
Giết đủ ba mươi vạn!
...
Từ bầu trời nhìn xuống!
Toàn bộ trên mặt biển, hạm đội khổng lồ, bao vây toàn bộ phía Đông chật như nêm cối.
So với nhánh hạm đội này, bất kể là hạm đội Cừu Thiên Nguy, hay là Tiết Triệt, đều biến thành trò đùa.
Khổng lồ trước đó chưa từng có.
Đế quốc ở mấy tháng trước liền tập kết hạm đội nửa thế giới.
Không chỉ dừng ở đó, còn mộ binh hạm đội dị tộc phương bắc, còn mộ binh hạm đội vũ trang thương nhân phương tây.
Vô số kể, chân chính che khuất bầu trời.
Độ khổng lồ của hạm đội này thậm chí vượt xa cực hạn tầm mắt.
Vì thế giới quá rộng, tầm mắt lớn nhất ở trên mặt biển cũng sẽ không vượt qua mười mấy dặm.
Nhưng mà, xung quanh vài trăm dặm, khắp nơi đều có hạm đội liên hợp đế quốc.
Con tàu vĩ đại của “Thẩm Lãng” còn có trên trăm chiếc hạm đội hộ tống, có vẻ nhỏ yếu không thể tả.
Công chúa đế quốc Đại Viêm Cơ Tuyền, người thừa kế Thiên Nhai Hải Các Ninh Hàn nhìn nhau một cái.
Thoáng lộ ra một chút xíu châm biếm.
Thẩm Lãng còn muốn trốn sao?
Còn muốn chạy tới hải ngoại à?
Chạy lên bầu trời?
- Bao vây hạm đội của Thẩm Lãng, diệt sạch!
Công chúa Cơ Tuyền ra lệnh một tiếng.
Hạm đội che khuất bầu trời như là vô số cá mập xuất phát về hướng hạm đội nhỏ của Thẩm Lãng.
Thế lực võ đạo Lục đại siêu thoát cùng với thế lực phụ thuộc, vô số kể võ đạo cao thủ đỉnh cấp lao đến chi chít về phía con tàu quý giá của Thẩm Lãng.
Tàn sát trước nay chưa từng có sẽ phải bắt đầu.
Vở kịch hi sinh lớn trước nay chưa từng có, sẽ phải bắt đầu.
...
- Ta đệch, ta đệch!
Trong một căn phòng bí mật dưới đất.
Thẩm Lãng vốn nên tiếp tục bất tỉnh một tháng chợt ngồi dậy.
Thế giới này liền bất đắc dĩ như vậy là vì sao?
Có người mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, người trước ngã xuống, người sau tiến lên vì ngươi mà chết.
Bây giờ có mười mấy vạn người như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, vì hắn hi sinh.
Hi sinh mười mấy vạn, hi sinh ba mươi vạn, cứu mỗi mình Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng ta đây từng nói, không nên bất luận kẻ nào vì ta hi sinh.
Ta phải bảo vệ mỗi người.
Tuyết Ẩn cô cô dựa vào cái gì thay con quyết định?
Con bà nó, lúc đầu bởi vì xem ngươi là cô cô nên bỏ qua cho ngươi.
Hiện tại xem ra, sau này phải đè chết ngươi, dù sao cũng không phải ruột thịt.
Thẩm Lãng đứng dậy, hướng bên ngoài lao điên cuồng.