Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 814: Lãng gia lợi hại đến tận trời! Thám hiểm Tam giác quỷ! (1)

Chương 814: Lãng gia lợi hại đến tận trời! Thám hiểm Tam giác quỷ! (1)





Hai ngàn người của Thẩm Lãng lên quần đảo Jade Tide chỉ nửa tháng, có thể dùng cụm từ thuận lợi đến lạ lùng để hình dùng.

Sau khi lên đảo không có gặp phải bất kỳ kháng cự nào, bởi vì nơi này căn bản sẽ không có người.

Ở rất nhiều năm trước, ở đây từng có một khu mỏ của nhà Russo chuyên tinh luyện sắt, bây giờ còn rất nhiều hầm mỏ, còn có cả xưởng luyện kim bỏ hoang nữa.

Thế nhưng hồi mấy năm trước, Công tước Dibos lại vứt đi cái khu mỏ này.

Vì sao? Bởi vì hàm lượng lưu huỳnh trong quặng sắt này quá lớn nên luyện sắt thành phẩm quá giòn.

Đương nhiên dù cho như thế đi nữa, đó cũng là một khu mỏ sắt, có thể dùng để tôi luyện sắt làm những vật dùng sinh hoạt hàng ngày vẫn có ích, thế nhưng sau đó gia tộc Russo phát hiện một quặng sắt có chất lượng cao hơn, cho nên liền bỏ qua cái khu mỏ này.

Cho nên Thẩm Lãng hai ngàn người dễ dàng chiếm lĩnh ở đây, đồng thời bắt “rèn đúc” thành phố.

Không sai, là thành phố!

Bình thường mà nói, nếu như muốn xây một thành phố, cho dù một cái pháo đài phải mất bao lâu?

Lấy ví dụ như pháo đài chính của Cừu Thiên Nguy ở thành Nộ Triều dùng thời gian mười mấy năm, tòa lâu đài của Công tước nhà Russo xây mất hai mươi mấy năm, hoàng cung thành Queen mất đến hai mươi bảy năm mới hoàn thành.

Vậy Thẩm Lãng sẽ xây dựng thành phố này mất bao lâu?

Thẩm Lãng quyết định mục tiêu là dùng nửa năm, xây xong một thành phố trăm ngàn người cư trú.

Khi hắn nói ra cái mục tiêu này, người phía dưới kinh ngạc sững sờ, cảm thấy hắn đang nói nói mớ.

Thành phố trăm ngàn người bao lớn? Dù cho s chen lấn cũng cần mười cây số vuông, một thành phố ngang dọc sáu dặm, dựa vào hai ngàn người kiến tạo, nếu như chỉ dùng gỗ, có thể cần thời gian hai ba năm mới có thể xây xong, nếu như dùng đá cũng phải cần đến năm năm.

Nửa năm, thực sự như người si nói mộng.

Nhưng giống như một nhà ảo thuật mỗi khi lấy ra một thứ gì mới, quả thực để cho người ta nhìn không kịp.

Đầu tiên hắn từ bỏ hai loại vật liệu kiến trúc là gỗ và đá.

Hai chất liệu này tốt, thế nhưng quá phế thời gian.

Món đầu tiên hắn lấy ra là xi măng.

Có lẽ có người sẽ nói, cái thứ xi măng không phải làm càng chậm sao? Nào là nung khô, nào là xay nhuyễn, hoàn toàn là ngành công nghiệp thâm dụng lao động.

Lời nói này đúng phân nửa, nhưng ai lại để Thẩm Lãng tìm được một phong thuỷ bảo địa.

Cách đó không xa thì có một hòn đảo núi lửa, phía trên có một núi lửa đang hoạt động, cách mỗi mấy năm sẽ phun trào một lần. Như vậy thứ nhiều nhất trên đảo núi lửa là gì?

Tro núi lửa.

Khi được thêm vôi, nó biến thành xi măng tro núi lửa. Nghe có vẻ rất nguyên thủy, nhưng xi măng đã rất cứng rồi.

Chỉ cần phái tàu thuyền không ngừng chở về tro núi lửa là được, còn vôi? Thẩm Lãng chỗ ở bán đảo Jade Tide đã phát hiện mấy cái mỏ vôi.

Cho nên gần như từ vừa mới bắt đầu sản lượng xi măng cũng đã đặc biệt cao, hoàn toàn quyết định bởi năng lực vận chuyển từ đội tàu của hắn.

Đối với điều thứ hai, nó thậm chí còn chẳng hề lạ. Đó là gạch.

Hắn đã sử dụng hàng ngàn người để đốt gạch, từ đó những cái lò gạch từ từ mọc lên đứng sừng sững.

Những viên gạch này vừa nung xong, ngay lập tức được xây thành nhà cửa.

Ở đây chỉ xây loại nhà lầu hai tầng cỡ nhỏ, bởi vì bây giờ còn chưa có cốt sắt, dựa vào gạch và xi măng chỉ xây được hai tầng là tối đa.

Thậm chí đến phía sau Thẩm Lãng cảm thấy tốc độ xây nhà như vậy quá chậm, đơn giản chế tạo gạch xi măng trên quy mô lớn, như vậy xây nhà sẽ nhanh hơn.

Cho nên sự phát triển bán đảo Jade Tide đơn giản là biến chuyển từng ngày.

Từ từng căn nhà đến cả đống nhà cửa nối tiếp nhau mọc lên như nấm.

...

Hôm nay thời gian mới vừa trôi qua nửa tháng, một thị trấn cỡ lớn đã thành hình.

Lúc này, dưới trướng Thẩm Lãng không chỉ có hai ngàn người mà tăng vọt đến năm ngàn người, ba ngàn người còn sót lại đều là nô lệ do hắn dùng tiền mua được. Sau khi mua được liền trả lại thân phận tự do cho họ.

Nhưng hình như những người nô lệ này cũng chẳng có mừng vui cho lắm, họ vẫn đờ đẫn như cũ, thế nhưng, khi họ tiến vào những căn nhà mới, sự hân hoan này rốt cục đè nén không được nữa.

Gần như tất cả nô lệ đều giống nhau phải sống trong chuồng lợn bẩn thỉu, ngay cả nô lệ của quý tộc, cũng là mấy chục người một phòng, còn cái thành phố này của Thẩm Lãng đều hai người một phòng, mười hai người ở một căn nhà, quả thực hạnh phúc muốn rơi lệ.

Hơn nữa những căn nhà gạch đối với những nô lệ này mà nói quả thật như cung điện vậy.

Thế nhưng, hiệu suất làm việc của những nô lệ này chậm hơn quân đội quá nhiều, không phải vì bọn họ không cố gắng mà quá ngốc. Bởi vì phần lớn nô lệ đều chỉ làm thứ công việc được lặp đi lặp lại đơn giản, ví dụ như nung gạch, nung vôi, trộn xi măng theo tỉ lệ cố định.

Nhưng sau khi mua được nhóm nô lệ đó lại giúp giải thoát hai ngàn quân dưới trướng Thẩm Lãng khỏi công việc nhàm chán này, từ đó bọn họ có thể làm những việc phức tạp hơn.

...

Thẩm Lãng đã mở ra cái rương mà Khương Ly để lại.

Thật sự đã mở ra từ rất sớm, bởi vì khi ánh trắng chiếu lên nó, mặt ngoài rương sẽ xuất hiện một loạt chữ số La Mã cùng chữ cái La Tinh.

Đây là một chiếc rương mật mã, lúc đó Thẩm Lãng quả thật có chút kinh ngạc, không hề nghi ngờ đây cũng là một kết quả của văn minh thượng cổ, bên trong nhất định có một viên đá Ác Mộng lấy tư cách nguồn năng lượng.

Như vậy mật mã cái rương này là gì vậy? Tổng cộng có mười chín vị trí.

Đổi thành những người khác căn bản không có thể mở ra cái rương này, nhưng Thẩm Lãng gần như liếc mắt liền nhìn ra mật mã của nó.

Thậm chí còn quá rõ ràng, ngoài cái rương có một hình tròn, như vậy không hề nghi ngờ lại là số Pi (π).

Thế là Thẩm Lãng nhấn chữ số La Mã 3,141592653589793, cái rương trực tiếp liền mở ra.

Bên trong đầy ắp, có tầm năm bình đan dược, năm cuốn thượng cổ điển tịch, còn có đủ loại tư liệu Khương Ly ghi chép tầm vượt qua mấy trăm ngàn chữ.

Thẩm Lãng đọc xong, sau đó rõ ràng nhìn mà than thở, đây quả thực là bảo tàng khổng lồ.

Nhất là những tư liệu Khương Ly ghi lại kia, có rất nhiều thứ đều là cơ mật mang tính then chốt của cả thế giới phương Tây.

Nhưng lúng túng ở chỗ, mấy thứ trong rương này không phải để lại cho Thẩm Lãng, mà làđ ể cho công chúa Helen.

Thẩm Lãng thương yêu con gái của mình, Khương Ly đương nhiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng khi công chúa Helen mới vừa sinh ra không lâu sau, ông ta rời khỏi tân đại lục trở về vương triều Đại Viêm, cho nên để lại rất nhiều thứ quý giá cho con gái của mình.

Trong thời gian nửa tháng nay, đại đa số thời điểm Thẩm Lãng đều đang nghiên cứu những bảo vật Khương Ly bệ hạ để lại.

Quả thực quá quan trọng, hoàn toàn mở ra một ngọn đèn dẫn lối cho Thẩm Lãng mở ra cục diện.

Lấy mấy ví dụ thế này.

Trong tài liệu Khương Ly nói cho Helen chỗ nào có "hỏa du khoáng", cái gọi là "hỏa du" chính là dầu hỏa (thạch du).

Chỗ nào có mỏ vàng quy mô lớn, chỗ nào có quặng sắt chất lượng cao.

Còn chưa tính đến những thứ này, then chốt ông ta còn đánh dấu địa điểm của hai di tịch thượng cổ, còn có lịch sử và những cấm kỵ của bộ lạc nữ chiến binh Amazon, còn có rất nhiều cơ mật của họ.

Tóm lại, cái rương Khương Ly bệ hạ để lại này đối với Thẩm Lãng mà nói quả thực chính là một bảo tàng khổng lồ, hắn mỗi ngày đều ở mất ăn mất ngủ nghiên cứu.

...

Mà suốt thời gian nửa tháng này, Trương Xuân Hoa thực sự muốn mệt mỏi hộc máu.

Thẩm Lãng làm chủ quân, thực sự chuyện gì cũng chẳng động tay đến, chỉ có hạ lệnh xuống, còn chuyện sắp xếp tất cả mọi việc đều giao cho Trương Xuân Hoa, còn có học viên Thiên Nhai Hải Các nàng mang tới.

Năm nghìn người nội chính, đã để cho nàng bể đầu sứt trán, thời gian ngủ mỗi ngày không vượt qua ba canh giờ.

Bởi vì tất cả đều bắt đầu từ con số không, có trời mới biết có bao nhiêu khó khăn.

May là lúc này cái khung đã dựng xong, nàng cuối cùng không cần phải tự làm mọi việc.

- Thẩm Lãng, chúng ta đã không còn tiền.

Trương Xuân Hoa đi đến, trực tiếp ở trước mặt hắn ngồi xuống, uống nước trà ừng ực.

- Không có tiền? - Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Lúc chúng ta rời khỏi thành Queen, không phải mang theo ba mươi mấy vạn đồng vàng à?

- Đã xài hết rồi. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng ngạc nhiên, tốn nhanh như vậy?

- Chúng ta mua lương thực vượt qua mười vạn người ăn, mua rất nhiều vải bông, mua nhiều gang, mua cả đống thợ rèn, mua vô số hạt giống, đã mua ba nghìn nô lệ, còn có hai vạn nô lệ ở phía trên đường biển.

- Ở nửa tháng trước, ngài vung bút lên mua một hơi mười ba con tàu biển, dù ngài có đem ta đi bán cũng không biến ra nhiều tiền như vậy đâu.

- Mặt khác, ngài Thẩm Lãng à, ta có thể hỏi một chút, ngài mua những vật này là làm cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Thứ gì hả?

- Loại tơ lụa ba mươi đồng vàng một cây, ngài mua một trăm năm mươi cây đủ loại màu sắc, vì sao lại thế?

- Còn có có đai lưng nạm vàng chạm ngọc này, ngài mua một hơi mười chiếc? Đây là thế nào?

- Trứng cá tầm muối loại đắt nhất, một trăm năm mươi con hươu sống, hai trăm bảy mươi con bò sữa, rượu vang đỏ, rượu vang trắng loại mười lăm năm đủ kiểu ngọt (sweet), bán ngọt (semi-sweet), đỏ chát (dry red), trắng chát (dry white) đến năm trăm ba mươi thùng (*).

(*)Sweet wine là loại vang được làm từ nho có nồng độ đường cao, bao gồm 5 loại nhỏ (vang nổ, vang ngọt ít, vang ngọt nhiều, vang đỏ ngọt, vang ngọt nồng độ cao). Semi-sweet wine là loại vang có hậu vị ngọt nhưng vẫn xen lẫn vị chát nhẹ, không quá gắt, nồng độ cồn vừa phải. Còn dry (khô) chỉ vang chát, do có lượng tanin nhiều được chiết xuất từ vỏ và hạt nho. Khi uống, loại vang chát này sẽ khiến người uống cảm thấy như bị khô miệng.

- Các loại tinh dầu nước hoa, tổng cộng ba trăm năm mươi sáu bình.

- Còn có lược, nào là sừng trâu, ngà voi, ngọc thạch, tổng cộng vượt qua hơn một trăm cây.

- Còn có các loại đá quý, ngài mua hơn ba trăm cân, ta lần đầu tiên nhìn thấy mua đá quý tính bằng cân.

- Nhân hoàng bệ hạ của ta, xin hỏi ngài mua mấy thứ này làm cái gì đấy?

Thẩm Lãng đáp:

- Sử dụng, ăn, uống thôi mà.

Trương Xuân Hoa muốn khóc, hận không thể trực tiếp cầm lấy cái ghế dưới mông đập chết vị Nhân hoàng tương lai này.

Cái này, cái này đến nước nào rồi? Ngài lấy tư cách vua chúa mà mỗi ngày rất chi ung dung nằm đọc sách không nói, còn muốn sinh hoạt như vương hầu thế này.

Chúng ta đây là đang chật vật gây dựng sự nghiệp, ngươi dùng tiền mua mấy thứ xa xỉ hưởng thủ đã vượt qua hơn một vạn đồng vàng.

Thật sự ngài chuẩn bị đánh trở về đế quốc Đại Viêm sao? Làm sao ta lại có cảm giác đi theo ngài chẳng chắc ăn, chẳng đáng tin cậy chút nào cả vậy.

Tức khắc, Trương Xuân Hoa nói bằng giọng nghiêm túc:

- Thẩm Lãng ngài đây là chủ ta, cho nên ta nhất định phải khuyên nhủ ngài, gây dựng sự nghiệp gian khổ, làm sao xa xỉ lãng phí như vậy, chúng ta là chính quyền lưu vong nơi xứ người, chúng ta gian khổ lập nghiệp, chúng ta có tư cách gì lãng phí? Ngài xa hoa lãng phí vô địch như thế, sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông, sao xứng đáng với những con dân hiệu trung ngài được.

Trương Xuân Hoa còn chưa nói lời hết liền câm miệng.

Bởi vì Thẩm Lãng cầm một ly vang bán ngọt đưa đến miệng nàng, đút ngay cho nàng uống.

Tiếp đó, cắt ra một miếng beefsteak chín năm phần đút ngay vào miệng nàng.

Cuối cùng đeo cho nàng một sợi dây chuyền đá quý, lại lấy cho nàng một bộ váy áo vô cùng lộng lẫy.

- Thật là thơm... - Trương Xuân Hoa nói:

- Cái váy này trông đẹp quá đi, bây giờ còn thiếu một cái kim cài áo, trang sức của thành Monro vừa tinh xảo vừa đẹp, lần sau chúng ta chúng ta đi mua cả trâm cài áo và hoa cài đầu ở đó.

Cứ như vậy, Trương Xuân Hoa ôm một đống quà lớn, rồi quay nhanh về đến chóng cả mặt.

Thế nhưng một lát sau, nàng lại trở về chưa, lần này nàng không có sẽ răn dạy Thẩm Lãng lãng phí phá sản, mà cất giọng khổ sở:

- Thẩm Lãng, chúng ta thực sự không còn tiền, lần trước chúng ta đặt hàng cho hải tặc hạ mười ba chiếc tàu, người ta sắp mang tàu đến, một tay giao tiền một tay giao tàu, nếu không có tàu, chúng ta sẽ không thể vận chuyển tro núi lửa đầy đủ, sản lượng xi măng sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Lần này cần bao nhiêu tiền?

- Một trăm năm mươi ngàn đồng vàng. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Bọn họ tại sao không đi cướp vậy? Một chiếc tàu muốn hơn một vạn đồng vàng?

Trương Xuân Hoa nói:

- Tàu này đúng là bọn họ cướp được từ hàng chục ngàn dặm, giá cả vô cùng đắt đỏ, nhưng lại là dùng mạng người đổi lấy. Lợi nhuận trên biển cả không thể so sánh với hoạt động buôn bán trên đất liền, cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao dùng để kiếm tiền. Hơn nữa trên mỗi chiếc tàu đều tự mang thủy thủ, cái giá tiền này chẳng đắt chút nào đâu.

Có vài người nói người Black Pearl vốn là hải tặc, vì sao không tự đi cướp?

Tuyệt đối không được!

Thỏ không ăn cỏ gần hang, Thẩm Lãng muốn phát triển thành phố của mình mạnh lên, nhất định phải dựa vào mua bán bình thường.

Chỉ cần người khác có thể từ nhà của ngươi kiếm được tiền, đám hải tặc và hải thương mới có thể không ngừng mang sản phẩm đến nhà của ngươi kiếm lời.

Như thế mới là biện pháp thu hoạch tài nguyên hữu hiệu nhất, một khi uy tín bị hủy đi, sẽ chẳng còn ai dám làm ăn với ngươi nữa.

- Chúng ta còn có bao nhiêu đồng vàng? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Trương Xuân Hoa nói:

- Hai chục ngàn.

Thẩm Lãng có chút ngượng ngùng, hắn phá sản hơi ác, hơn nữa một khi có tiền liền không nhịn được cứ lấy, lấy mãi.

Mười ba con tàu này thực sự quá quan trọng, không chỉ vận chuyển tro núi lửa cần dùng đến những con tàu thủy này, vận chuyển quặng Kali Nitrat cũng cần rất nhiều tàu.

Có thể nói như vậy, tàu thuyền là cội nguồn của Thẩm Lãng, hơn một vạn đồng vàng một chiếc có vẻ vô cùng đắt, nhưng là có thể cho Thẩm Lãng tiết kiệm bao nhiêu thời gian.

- Những con tàu này còn bao lâu nữa mới có thể cập bến? - Thẩm Lãng hỏi.

- Khoảng chừng không đến mười ngày. - Trương Xuân Hoa nói.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy được, ta ra ngoài một chuyến.

Trương Xuân Hoa hỏi:

- Ngài đi đâu vậy?

- Đi thành Golden Jade. - Thẩm Lãng nói:

- Đi kiếm tiền.

Trương Xuân Hoa nói:

- Ngài… chẳng lẽ ngài thật sự muốn đi bán thân của chính mình hả?

Thẩm Lãng cất giọng ra vẻ trách móc:

- Nhìn cách ngươi nói kìa, sao có thể thế được? Ta như thế nào đi nữa cũng là Nhân hoàng tương lai, làm sao có thể xảy ra chuyện bán thân thể của chính mình được? Cái loại ý niệm này của ngươi rất nguy hiểm, một khi thiếu tiền lại nghĩ đến chỗ kia, ngược lại ứng với câu, nữ nhân đồi bại sẽ có tiền.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch