Chương 57: Anh hùng thiên hạ sao có thể thiếu đệ tử Bạch Ngọc Kinh
Người dịch: Duy Cường
Trong sân, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, từng chiếc lá rụng bị gió thổi, nhẹ nhàng tung bay. Lục Phiên xúc cảnh sinh tình, chợt nhớ tới hai câu thơ nổi tiếng kiếp trước.
"Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây...
(Đề tích sở kiến xứ-Thôi Hộ.
Dịch thơ: Tản Đà).
Thân hình của hắn dựa trên xe lăn, ngón tay gõ nhẹ vào thành xe, gương mặt như cười như không, nhẹ nhàng đọc lên.
Thanh âm của Lục Phiên không hề che giấu, trên khuôn mặt của tất cả mọi người không khỏi hiện lên vẻ quái dị.
“Khụ khụ…”
Lúc này tiếng ho khan của Mạc Thiên Ngữ truyền đến, mang theo vẻ tức giận yếu ớt: "Thả... Thả ta xuống!"
Cảnh Việt mang hộp kiếm màu vàng làm từ gỗ lê, rơi vào trong sân, thoải mái cười to.
"Muốn ta thả xuống, sao không nói sớm, ngươi không nói sớm ta làm sao biết ngươi muốn xuống?"
"Ta nói ngươi, ngươi người này đến chết vẫn sĩ diện, ngươi bây giờ còn đứng được sao? Nếu không phải công tử để cho ta ôm ngươi, ngươi cho rằng ta muốn à?"
"Ngươi muốn ta thả ngươi xuống. ngươi cũng đừng ôm chặt như vậy."
Cảnh Việt lải nhải không ngừng.
Vẻ mặt Mạc Thiên Ngữ giận đến mức đỏ lên.
Đôi môi ngập ngừng, như muốn nói điều gì.
Nhưng Cảnh Việt lại đột ngột buông lỏng tay.
"Ba" một tiếng, cái mông của Mạc Thiên Ngữ lập tức cùng với mặt đất mạnh mẽ va chạm.
"Tốt rồi, Thiên Ngữ, mau xin lỗi Bình An, chúng ta cần phải về kinh."
Hai tay của quốc sư giấu trong tay áo, nói.
Đang nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, Mạc Thiên Ngữ lung la lung lay đứng thẳng lên, hắn cảm giác mỗi một tấc da thịt đều phát ra đau đớn tận xương tủy.
Hắn không chết, có lúc hắn từng cho là mình phải chết.
Khi linh áp của Lục Phiên vừa ép xuống trong nháy mắt, hắn cảm giác sự vô lực khi không thể nắm giữ sinh mệnh của bản thân, thân thể giữa tử vong bồi hồi qua lại.
Cảm giác bất lực cùng khủng hoảng đã phá hủy sự kiêu ngạo của hắn.
Tầm mắt của Mạc Thiên Ngữ rủ xuống, hai bàn tay be bét máu thịt run rẩy nâng lên, chồng lên nhau, hướng về phia Lục Phiên khom người bái xuống.
"Thiên Ngữ phạm vào tội không thể tha thứ, xem ở mặt mũi của quốc sư, thỉnh cầu... Lục thiếu chủ tha thứ."
Mạc Thiên Ngữ hít sâu một hơi, mùi máu tươi chui vào trong cổ họng, làm cho hắn cảm giác có mấy phần cay đắng.
Trên xe lăn, Lục Phiên một tay chống cằm, một tay khoác lên chiếc chăn lông dê đang phủ trên hai chân.
Gió nổi lên, thổi bay những sợi tóc đen nhánh, tóc mai trên trán rủ xuống cũng nhẹ nhàng bay lên.
"Trở về theo phu tử cố gắng học hỏi, còn nữa... Không nên tùy tiện xem bói cho người ta."
"Xem bói, không thích hợp với ngươi."
Lục Phiên nói.
Thân thể Mạc Thiên Ngữ run lên, khóe miệng giật giật, cảm giác dường như trái tim bị đâm một dao.
"Đa tạ Lục thiếu chủ nhắc nhở."
Thân thể Mạc Thiên Ngữ lại khom xuống một lần nữa.
Quốc sư nhìn thấy bộ dáng của Mạc Thiên Ngữ lúc này, cũng hơi có vẻ kinh ngạc, đã từng tâm cao khí ngạo thế mà lúc này có thể làm ra thái độ khiêm nhường như vậy, thật là có chút ngoài ý muốn của hắn.
Quốc sư phảng phất lần đầu tiên nhìn rõ người đệ tử này của chính mình.
Xem ra, đối với Mạc Thiên Ngữ, lần này bị ăn thiệt thòi, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Quốc sư rời đi.
Mang theo thân thể chằng chịt vết thương Mạc Thiên Ngữ lên xe ngựa do năm con tuấn mã lôi kéo, rong ruổi ra Bắc Lạc thành.
Đối với hành trình Bắc Lạc thành lần này, quốc sư có chút hài lòng.
Thực lực của Lục Phiên, để hắn biết được cái gì là chân chính Thiên Tứ giả.
Mặt khác, từ chỗ của Lục Phiên hắn cũng biết được một cách gọi mới, tu hành giả.
Quốc sư có dự cảm, có lẽ, tương lai trong thiên hạ... Là thiên hạ của người tu hành.
Nhưng, đây cũng là cơ hội để Đại Chu có thể lật bàn.
Quốc sư rất yên tâm về Lục Phiên, trên thân của hắn quốc sư không thấy được dã tâm, hoặc có thể nói... Một cái nho nhỏ Đại Chu triều, còn không đáng để Lục Phiên nổi lên dã tâm.
Cho nên, hắn đối với chuyến đi này rất hài lòng.
Tình huống hắn lo lắng nhất, là Lục Phiên sẽ ngấp nghé hoàng quyền, giống như mười ba lộ chư hầu, hội tụ đại quân, chia cắt Đại Chu.
Nếu là như vậy, lúc đó Đại Chu, có lẽ thật không còn có bất kỳ hy vọng gì.
...
Bên ngoài Bắc Lạc thành, trên bình nguyên vô tận.
Tiếng vó ngựa nổ tung, âm thanh huyên náo vang lên tận bầu trời.
Trong xe ngựa do ngũ mã lôi kéo, thùng xe lắc lư.
Quốc sư ngồi xếp bằng, Mạc Thiên Ngữ thì đang nằm, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào nóc xe, cả người ngây ngẩn không nói lời nào.
"Thiên Ngữ, trong lòng có còn thù hận không?"
Quốc sư chậm rãi nói. Mạc Thiên Ngữ đang nhìn nóc xe, sắc mặt có chút đờ đẫn.
"Ban đầu rất hận, hận thấu xương, nhưng mà... Khi bị chôn trong lòng đất, cảm giác một ngày trôi qua như một năm, đệ tử ngược lại không còn hận, thậm chí có chút cảm kích."
Thanh âm của Mạc Thiên Ngữ có chút khàn khàn, nói.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của quốc sư toát ra vẻ kinh ngạc.
"Ồ?"
"Ngươi thay đổi."
Mạc Thiên Ngữ hơi mấp máy môi.
"Thời khắc sinh tử bồi hồi, con người luôn có thể nghĩ thông suốt rất nhiều việc, cũng có thể cảm ngộ rất nhiều đạo lý."
"Ta ở năm đó, lòng cao hơn trời, ngoại trừ phu tử, thiên hạ không người có thể để cho ta ghé mắt, trên thực tế... Có chút buồn cười."
"Không nói đến Lục thiếu chủ cùng Bách Gia Chư Tử, chỉ là Tây Quận bá vương Hạng Thiếu Vân, Túy Long thành Giang Li đều không phải ta có thể so sánh, thậm chí... So với Khổng Nam Phi sư đệ ta cũng không sánh bằng, ngẫm lại bản thân ta tâm cao khí ngạo, thật là hài hước."
Mạc Thiên Ngữ từ từ nói.
Trong xe, nụ cười trên mặt cửa quốc sư càng ngày càng dày đặc, hắn giơ tay vuốt hàm râu, sắc mặt ôn hòa.
"Lúc này ngươi có thể ngộ đến cũng không tính muộn."
"Nghe ngươi nói như vậy, hẳn là trong lòng của ngươi, quần hùng thiên hạ còn phân chia đẳng cấp, có thể nói cho lão sư nghe một chút hay không?"
Quốc sư cười nói.
Đệ tử có thể nghĩ thông suốt, hắn rất là vui vẻ.
Đôi mắt của Mạc Thiên Ngữ chuyển động, khôi phục mấy phần sức sống, hắn giãy dụa ngồi dậy.
"Trong lòng đệ tử từng xếp hạng cho quần hùng, trong đó không tính tới Bách Gia Chư Tử."
"Người đứng đầu, đương nhiên là Tây Quận bá vương, trời sinh thần lực, võ công vô địch, Đại Tông Sư cao thủ, tuyệt đỉnh thiên hạ."
"Thứ hai, Mặc gia, Mặc Thủ Quy, con trai của Mặc Bắc Khách, bỏ đi những thứ không cần thiết, rút tỉa tinh hoa của trăm nhà, thành tựu bản thân, có thể xưng một câu phong hoa tuyệt đại."
"Thứ ba, Đạo tông đệ nhất Lí Tam Tư, cưỡi một đầu trâu xanh, một thanh kiếm gỗ, phá hai nghìn kỵ binh Tây Nhung, thu phục ba tòa thành ở biên quan."
Mạc Thiên Ngữ thở dài một hơi, nói.
Trên khuôn mặt của quốc sư mang theo nụ cười, im ắng gật đầu.
"Dĩ nhiên, bây giờ..."
Mạc Thiên Ngữ thông qua cửa sổ trên xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, tầm mắt đạt đến biên giới của bình nguyên, có từng sợi khói thẳng tắp bay lên, chậm rãi nói.
"Ba vị trí đầu, nhất định có một chỗ của Bắc Lạc Lục Bình An."
Quốc sư cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không phản bác lời của Mạc Thiên Ngữ.
Tuy nhiên, hắn nhớ tới trên Hồ Tâm đảo, Lục Phiên hạ cờ như mang theo thiên hạ đại thế.
Hắn khẽ vuốt sợi râu, nụ cười trên mặt mang theo thâm ý càng ngày càng sâu.
Vẻn vẹn là một trong ba vị trí đầu hay sao?
Tiếng vó ngựa nổ vang.
Mặt trời ngả về tây, sắc đỏ như gương mặt cô gái trẻ đang thẹn thùng, tỏa ra những tia sáng cuối cùng trong ngày, đỏ rực, dưới ánh tà dương, trên bình nguyên mênh mông vô tận, bóng dáng của xe ngựa bị ánh trời chiều kéo ra rất dài
...
Đêm dần dần sâu.
Trăng sáng treo cao trên bầu trời, ánh sáng lạnh lẽo lan tràn khắp nơi.
Bắc Lạc thành, Lục phủ.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, trong tay vuốt vuốt một cây ngọc trâm, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn như ngọc đang phát sáng, thần thái thoát tục, nhẹ nhàng như trích tiên.
Thân hình duyên dáng yêu kiều của Ngưng Chiêu và Y Nguyệt đứng sau lưng hắn.
Nghê Ngọc ở phía xa, trên khuôn mặt mang đầy vẻ ấm ức đeo bàn cờ, dưới sự chỉ đạo của Nhiếp Trường Khanh, đang xiêu vẹo đứng trung bình tấn.
Cảnh Việt thì đang nhìn Nghê Ngọc, mặt mũi tràn đầy thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.
Trong ao nước nhỏ, từng đàn cá tung tăng bơi lội, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.
"Ngưng tỷ, lão Nhiếp..."
Lục Phiên chậm rãi mở miệng.
Nhiếp Trường Khanh đi tới, cùng Ngưng Chiêu đồng thởi mở miệng.
"Công tử có gì dặn dò."
"Các ngươi hẳn đều biết, bên trong dãy Ngọa Long có tiên duyên bí cảnh?"
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu nghe đến đây, thể xác và tinh thần đều run rẩy.
"Đối với các ngươi mà nói, đây là cơ duyên to lớn... Nếu quần hùng thiên hạ đều tụ về dãy Ngọa Long, các ngươi có mấy phần tự tin đoạt được cơ duyên?"
Lục Phiên vuốt vuốt quân cờ bằng bạch ngọc, chậm rãi nói.
Nhiếp Trường Khanh trầm ngâm một lát, sau đó, trong đôi mắt lóe lên vẻ cay đắng cùng chán nản.
"Không có chút nào tự tin."
Nhiếp Trường Khanh nói.
Ngưng Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì Nhiếp Trường Khanh nói chính là sự thật.
"Nếu như công tử đích thân đi vào, tất nhiên là cực kỳ chắc chắn, còn chúng ta... So với quần hùng trong thiên hạ, còn thua kém nhiều lắm."
"Tây Quận bá vương, Hạng Thiếu Vân sáu tuổi liền có thể đánh nổ Tông sư, bây giờ lại đạt đến Đại Tông Sư cảnh giới, rốt cuộc mạnh đến mức nào, căn bản không ai biết được, ít nhất... Trường Khanh dù cho có Ngự Đao quyết, cũng không phải là đối thủ của hắn."
Ngưng Chiêu im lặng không lời, ngay cả Nhiếp Trường Khanh cũng không phải là đối thủ, nàng liền không cần phải nói.
Dù cho nàng ngộ được linh áp của công tử, tuy nhiên, trước thực lực tuyệt đối, linh áp của nàng không tạo được chút tác dụng nào.
"Ngoại trừ Hạng Thiếu Vân, còn có Mặc gia Mặc Thủ Quy, Đạo tông Lí Tam Tư, Kiếm phái Tây Môn Tiên Chi... Những người này nếu như đều tới, chúng ta không có bất kỳ cơ hội nào."
Nhiếp Trường Khanh nói rất kỹ càng.
Ánh trăng về khuya càng thêm mông lung huyền ảo.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đều không trông thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Tuy nhiên, Lục Phiên đột nhiên không nói lời nào, lại để cho trong lòng của bọn hắn có chút áp lực.
Một lúc lâu sau, Lục Phiên cười một tiếng.
"Rất thú vị."
Sau đó, hắn giơ tay lên, dưới ánh trăng, bàn tay của hắn giống như lưu ly.
Hắn xa xa hướng về phía Hồ Tâm đảo điểm một chỉ.
Tinh thần dâng trào, khởi động quyền hạn[Linh khí truyền tải], cách không truyền một trăm sợi linh khí vào Hồ Tâm đảo, khiến cho nồng độ linh khí trên đảo, đột ngột được tăng mạnh gấp trăm lần, đạt đến trình độ một vạn sợi.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đột nhiên trong lòng có cảm giác, kinh hãi ngóng nhìn về phía Hồ Tâm đảo.
Chợt thấy, trong đêm tối, giống như có từng viên sao băng từ trên trời giáng xuống, bao bọc xung quanh đảo Hồ Tâm.
Trong cơ thể bọn họ, linh khí không bị khống chế, không ngừng xao động.
Mà trên xe lăn, Lục Phiên vỗ tay cười khẽ.
"Đi thôi, lên Hồ Tâm đảo, trước khi bí cảnh trong dãy Ngọa Long mở ra... Ít nhất phải đem tu vi tăng lên tới Khí Đan cảnh cửu đoạn."
"Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, một mạch bay thẳng chín vạn dặm."
"Thiên hạ quần hùng cùng tề tụ, sao có thể thiếu đệ tử Bạch Ngọc Kinh ta."