Trăng sáng trên cao, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Mây trắng bị gió thổi trôi, khiến cho ánh trăng trên trời chập chờn lúc sáng lúc tối.
Quần áo trên người Lữ Mộc Đối có chút xộc xệch, lấm tấm vết máu, hắn chống trúc trượng, run rẩy đi ra từ bên trong dãy Ngọa Long.
Trong rừng rậm sau lưng.
Tiếng quạ đêm gáy vọng lại, một vài con bay lượn trên trời.
Xa phu canh giữ ở ngoài, nhìn thấy bộ dáng Lữ Mộc Đối liền kinh hãi, vội vàng chạy tới.
“Tiên sinh gặp phải thú rừng hung dữ? Lúc trước ta thấy có người dân trong núi chạy ra, chắn chắn bên trong dãy núi xuất hiện thú dữ.”
Xa phu đỡ Lữ Mộc Đối lên xe ngựa, nói.
Lữ Mộc Đối khoát tay, mặc dù chật vật nhưng khuôn mặt không giấu nổi nét hưng phấn. Hắn ngồi trong xe ngựa, thân thể không thể khống chế mà run lẩy bẩy.
“Đi Đế Kinh!”
Lữ Mộc Đối nói nhẹ với xa phu.
Xa phu kinh ngạc, thế nhưng không có hỏi nhiều, cầm roi đánh lên lưng ngựa, tuấn mã hí lên, chạy nhanh ra khỏi dãy Ngọa Long.
. . .
Đế Kinh.
Đêm tối yên tĩnh, bên trong một tòa trà lâu giữa phố xá phồn hoa vẫn còn ánh nến.
Trên quầy, có một tiểu nha đầu đang buồn bực tính toán sổ sách.
Trong trà lâu, ghế được lật ngược úp lên bàn, gã sai vặt quần áo trắng đang quét dọn vệ sinh.
Bỗng nhiên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động khẽ.
Tiểu nha đầu lập tức cảnh giác, “Ai vậy? Hơn nửa đêm, không bán nước trà.”
Thế nhưng, ngoài cửa sau khi im lặng một lát, bỗng có thanh âm khàn khàn truyền đến.
"Tất nhiên là Thiên Cơ biến hóa khó lường, không cần dắt quẻ cho thương sinh."
Tiểu nha đầu sau khi nghe được ám ngữ này, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy từ trong quầy ra mở cửa.
Liền thấy một lão nhân mặt tím tái đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm lấy cây trúc trượng, gương mặt tràn đầy nét tiều tụy.
“Sư thúc!”
Nha đầu kinh ngạc hô lên.
“Xuỵt.” Lữ Mộc Đối run rẩy vươn cánh tay ra bịt miệng nha đầu lại.
Lúc tiểu nha đầu đóng cửa lại, từ trên lầu đã truyền đến tiếng bước chân.
Lữ Mộc Đối lấy ghế dựa ra ngồi xuống, thở dài một hơi.
Trên lầu các, một mỹ phụ búi tóc, mặc cẩm phục lộng lẫy chậm rãi đi tới.
“Lão Lữ, sao lại bối rối như thế? Tôn thượng nói ngươi ở trong Bắc Lạc thành, sao lại tới Đế Kinh?”
Trong đôi mắt đẹp của mỹ phụ lóe lên tia nghi ngờ.
Gã sai vặt đưa cho Lữ Mộc Đối chén trà nóng.
Lữ Mộc Đối lập tức uống một ngụm mà không để ý tới độ nóng, sau đó nhìn mỹ phụ, bỗng nhiên tung ra ba đồng tiền.
Cánh tay thon dài của mỹ phụ khẽ đưa lên, bắt lấy ba đồng tiền.
Hả?
Chân mày nhíu lại, liền thấy ba đồng tiền đã biến thành màu đen, còn có cả vết rạn nứt.
“Ngươi đã làm cái gì?”
Mỹ phụ hít khẽ một hơi, nói.
“Ta đi một chuyến tới dãy Ngọa Long, thấy được một việc khủng bố…”
Lữ Mộc Đối nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sún.
“Tại sao ngươi lại đi đến dãy Ngọa Long?”
Mỹ phụ thắc mắc, đem đồng tiền ném lại cho Lữ Mộc Đối.
“Bên trong dãy Ngọa Long xuất hiện tiên duyên, bí cảnh vừa hiện thiên hạ đại loạn.”
“Có cao nhân nói cho ta biết, bên trong dãy Ngọa Long có tiên duyên xuất thế, ta liền cố tình đi một chuyến, tính một quẻ lại tự nhiên bắt được một vật khủng bố.”
Lữ Mộc Đối hít sâu một hơi, ngừng cười, giọng điệu nghiêm túc.
“Thiên Thiên sư muội, có thể cho ta mượn Thiên Cơ bồ câu dùng một lát được không?”
Lữ Mộc Đối nói.
Mỹ phụ nhìn thật sâu Lữ Mộc Đối, nói “Thật chứ?”
“Thiên Cơ bồ câu một khi sử dụng, sẽ làm cho thiên hạ chao đảo, ngươi còn muốn mượn? Nếu xảy ra chuyện xấu, ngươi có thể gánh chịu hậu quả?”
Lữ Mộc Đối ánh mắt thâm thúy.
“Tất cả hậu quả ta sẽ gánh hết.”
“Được.” Mỹ phụ gật đầu.
Sau đó, hai người đi lên lầu các.
Nha đầu cùng với gã sai vặt bốn mắt nhìn nhau.
Trên tầng cao nhất, trong mật thất.
Lữ Mộc Đối theo mỹ phụ đi vào.
Hắn lấy ra giấy Huyền Hoàng, vỗ một chưởng lên ngực, ho ra một bụm máu, dùng làm mực, bắt đầu viết.
“Mười cái thiên địa lệnh, Ngọa Long hiện quỷ thần.
Linh khí được thức tỉnh, tu hành được trường sinh.
. . .
Thiên Cơ gia, Lữ Mộc Đối, Huyết thư.”
Mỹ phụ đứng đằng sau lưng Lữ Mộc Đối, sau khi xem xong, con ngươi co lại, có chút rung động.
Nếu chuyện Lữ Mộc Đối nói là thật, thiên hạ… Nhất định sắp loạn!
“Chuyện này… Là thật?”
Mỹ phụ có chút khó tin mà hỏi lại.
“Nếu là giả, trời phạt thiên lôi.”
Lữ Mộc Đối lau máu trên miệng đi, nói.
Sau đó, hắn đem thư tín viết lại mấy bản nữa, nhét vào trong thùng thư của Thiên Cơ bồ câu, khẽ mở.
Phành phạch thanh âm vang lên.
Từng con chim bồ câu trắng chạy ra từ trong lồng, giương cánh bay tán loạn khắp bốn phương tám hướng.
Lữ Mộc Đối nhìn Thiên Cơ bồ câu đầy trời, cười nhẹ nhõm.
Mỹ phụ nhíu mày, không để ý tới Lữ Mộc Đối nữa, quay lưng đi xuống lầu, phái người cưỡi ngựa đi tới dãy Ngọa Long.
. . .
Thiên Cơ bồ câu là thủ đoạn đưa tin tới thiên hạ của Thiên Cơ gia.
Từng con Thiên Cơ bồ câu được thả ra.
Màn đêm bao phủ xuống, bên trong một tòa thành trì, thế lực của Thiên Cơ gia sau khi thấy Thiên Cơ bồ câu đưa tin liền bắt lại.
Những cường giả Thiên Cơ gia này, sau khi đọc được thư tín, khuôn mặt liền hiện lên nét khó tin.
Thiên địa linh khí thức tỉnh?
Bên trong dãy Ngọa Long có tiên duyên? Người cầm Thiên Địa khí lệnh có thể đoạt được tiên duyên?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rất nhiều người đều điều động cường giả của mình, vội vã thúc ngựa chạy đến dãy Ngọa Long.
Nhất thời, trời đất rung động, bụi bay mịt mù.
Ánh nắng mặt trời đang từ từ xuất hiện ở phương đông.
Sâu trong dãy Ngọa Long.
Bên ngoài Linh áp “Vỏ trứng”, lần lượt xuất hiện từng bóng người đứng lặng yên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, nhìn cái thứ đang được ánh mặt trời chiếu đến, “Vỏ trứng” tản ra ánh sáng năm màu, trái tim mọi người khẽ co lại.
Tiên duyên… Thật sự tồn tại!
Tin tức truyền về thành thị.
Từng con Thiên Cơ bồ câu được thả ra, hướng mọi nơi trong Đại Chu mà bay đi.
. . .
Bắc quận, Đạm Đài phủ.
Mặt mũi Đạm Đài Huyền tràn đầy ngưng trọng, bên dưới đại sảnh, Mặc Củ mặc áo dài đầu quấn kín khăn đang híp mắt lại nhìn chằm chằm thư tín.
“Dãy Ngọa Long bên ngoài Bắc Lạc thành, xuất hiện trường sinh tiên duyên…”
Mặc Củ cầm thư tín, suy tư.
Thiên Cơ gia dùng Thiên Cơ bồ câu đưa tin cho thiên hạ, giờ khắc này, sợ là toàn bộ thiên hạ đều đã biết được tin tức này.
Tin này khẳng định không thể là giả, Thiên Cơ gia sẽ không tùy tiện sử dụng Thiên Cơ bồ câu, một khi sử dụng…
Chắc chắn là tin tức chấn động thiên hạ.
“Mặc Củ, ngươi xem thử tin này là thật hay giả?”
Đạm Đài Huyền ngồi trên ghế bành, nhíu mày suy nghĩ, khẽ hỏi mưu sĩ Mặc Củ.
“Có thể tin tới chín phần, Thái Thú còn nhớ đến trận chiến Bắc Lạc thành lúc trước không?”
Mặc Củ khẽ vẩy quạt lông, nói.
Nghĩ đến trận chiến Bắc Lạc thành lúc trước, sắc mặt Đạm Đài Huyền liền đanh lại.
Tập hợp năm vạn đại quân, thậm chí đã sắp thắng được, thế mà lại bị lật thuyền trong mương.
Mà sau chuyện đó, Đạm Đài Huyền hắn giống như bị vận rủi đeo bám, tiến đánh Túy Long thành liền bị Giang Li bắn giết đến nỗi quân tâm sụp đổ.
“Nữ nhân phong hoa tuyệt đại lúc đó, là tỳ nữ của Lục Bình An, thi triển chiêu thức kia chính là thủ đoạn của người tu hành.”
Mặc Củ ánh mắt lóe lên, nói.
“Nếu không phải như vậy, trận chiến đó, chúng ta sẽ không thất bại, tồn tại người tu hành là biến số không tính được.
“Thái thú, thiên hạ biến đổi, tiên duyên xuất hiện sẽ cải biến chiến cuộc, chúng ta tranh thủ cơ hội này đoạt được tiên duyên, bồi dưỡng người tu hành, chỉ có như vậy mới có thể giữ được một phương."
“Nếu không, dù Đại Chu có sụp đổ, tương lai… Chúng ra sẽ trở thành cá thịt trên thớt của người khác.”
“Thuộc hạ biết, bá vương Tây Quận Hạng Thiếu Vân đã được tiên duyên, thực lực đã tiến thêm một bước, sâu không lường nổi, một người có thể chống lại vạn quân.”
Mặc Củ nói.
Ánh mắt Đạm Đài Huyền co lại, Hạng Thiếu Vân vốn đã rất khủng bố, nếu có được tiên duyên, tương lai người kia… Ai có thể chống lại hắn?
“Dẫn binh đi đến dãy Ngọa Long! Tranh đoạt tiên duyên!”
Lục Trường Không chẳng biết đã mặc khôi giáp đen bóng từ lúc nào, vội đi tới.
“Phiên nhi.”
Lục Trường Không nhíu mày, khẽ nói.
Chỉ thấy Lục Trường Không cầm một tờ thư tín viết bằng giấy Huyền Hoàng.
Lục Trường Không đưa tờ thư tín cho Lục Phiên, Lục Phiên nhìn lướt qua, khóe miệng nhếch lên.
Xem ra, Lữ Mộc Đối này đã bắt đầu hành động.
“Bên trong dãy Ngọa Long có tiên duyên, Thiên Cơ gia đem tin tức truyền khắp thiên hạ, bây giờ quần hùng hội tụ, thám tử báo lại, Chư Tử Bách Gia, cùng với ít nhất năm quận Thái Thú… Đã dẫn binh tới, Bắc Lạc thành trong khoảng thời gian này phải cố thủ.”
“Phiên nhi, cái tiên duyên này… Là thật?” Lục Trường Không con ngươi co lại, hỏi.