Đêm, càng ngày càng tối, mơ hồ có sương mù dày đặc, che đi ánh trăng, làm cho ánh trăng trở nên dần thưa thớt.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, không mở miệng, nhìn người được cho là Cự Tử của Mặc gia kia, lắc đầu, cúi đầu thấp xuống, vuốt vuốt cây sáo ngắn bằng kim loại trong bàn tay.
Trên mặt thỉnh thoảng lóe lên vẻ tiếc nuối, cũng không biết hắn tiếc nuối điều gì.
Phía trước cửa sổ, Mặc Bắc Khách híp mắt, nhìn sáo ngắn trong tay Lục Phiên, khóe mắt hơi run run, đó là cây sáo của Vệ Vũ.
Trên nóc nhà, nhóm phương sĩ của Âm Dương gia đầu đội mũ rộng vành có màn rủ xuống, bay nhảy liên tục, trên đường dài những con thú được chế tạo từ những cơ quan khác nhau lộ ra vẻ dữ tợn.
Những cơn gió đêm lạnh lẽo, khiến cho bầu không khí trở nên xơ xác tiêu điều.
Lục Trường Không nhìn Mặc Bắc Khách, vẻ mặt có chút lạnh lẽo.
"Cự Tử, ngươi có ý gì?"
Lục Trường Không rút đao bên hông ra, sợi tóc tung bay trong gió.
Trong cơ thể, một sợi linh khí bên trong khí đan đang di chuyển, giống như con rắn nhỏ bò lung tung.
"Haizzzz."
Trước cửa sổ của khách sạn.
Mặc Bắc Khách khoan thai thở dài một hơi.
"Lục thành chủ vì sao vẫn còn tỉnh táo? Ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng, không tốt sao?"
Mặc Bắc Khách truyền ra thanh âm khàn khàn.
"Toàn thành đều đang ngủ, vì sao ngươi lại tỉnh?"
"Ta mà ngủ, sợ sẽ không tỉnh lại được nữa. . ." Lục Trường Không đạm mạc nói.
"Nếu đoán không sai, sáu thành Bắc Lạc, Túy Long, Thông An, Bình Nam, Nguyên Xích, Vọng Thiên, đều đã bị Mặc gia tính toán , chờ đợi chính là đêm nay."
Mặc Bắc Khách mặt đầy nếp nhăn nhìn Lục Trường Không cười khẽ: "Người tu hành là biến số, thế nhưng, sự thay đổi của thiên hạ đã được định ra rồi, không thể để cho biến số ảnh hưởng tới định số, cho nên. . . Cần khống chế người tu hành, đợi thiên hạ định rồi, sau đó mới nghiên cứu chuyện tu hành."
Mặc Bắc Khách không trả lời câu nói của Lục Trường Không.
Mà thật ra, câu trả lời của hắn, chính là nói với Lục Phiên.
Lục Trường Không không nói gì.
Bởi vì người trên nóc khách sạn và cơ quan thú trên đường dài toàn bộ đã hành động.
Mặc Bắc Khách vừa dứt lời, bốn phía liền nổi lên sát khí.
Lục Trường Không cực kì căng thẳng.
Nghê Ngọc đẩy xe lăn, vẻ mặt trắng bệch, hai chân đều đang run.
Lục Phiên ngồi rất bình tĩnh, nhìn cơ quan thú đang chạy như bay tới và phương sĩ của Âm Dương gia đang từ trên nóc nhà lao xuống, sắc mặt lạnh nhạt.
Hắn từ từ nắm nhẹ sáo ngắn trong tay.
"Các ngươi không hiểu rõ người tu hành, nói người tu hành ảnh hưởng đến thế cục thiên hạ, nhưng trên thực tế lại là các ngươi dùng võ phạm tội cấm kị."
"Buồn cười là các ngươi tự cho là nắm hết tất cả trong tay."
"Thật sự, đối với người tu hành. . . Các ngươi hoàn toàn không biết gì cả."
Lục Phiên từ từ nói.
"Ta cảm thấy có chút đáng tiếc."
"Vốn cho rằng người hôm nay tới là Cự Tử Mặc gia, không ngờ chẳng qua chỉ là một tên giả mạo."
Hả?
Lục Phiên nói làm Lục Trường Không giật mình.
Trên lầu, Mặc Bắc Khách khóe mắt lại run lên.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục Phiên, sau đó, nở nụ cười.
"Mặc Bắc Khách nói ta cẩn thận Lục thiếu chủ, quả nhiên vẫn là có chút đạo lý, lão già kia ánh mắt rất tinh tường, trước sau như một."
Tiếng cười vang vọng quanh quẩn phố dài.
Sau một khắc, "Mặc Bắc Khách" vươn tay, móc hàm dưới, chầm chậm xé rách, một tấm da người vặn vẹo bị kéo xuống, sau da người là một khuôn mặt có chút tà mị, cùng với mái tóc dày màu xanh xám.
Thân thể lão già hơn tám mươi tuổi lưng còng thay đổi, từ từ đứng thẳng lên trở nên khôi ngô cao lớn.
Trong nháy mắt, khí chất của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lục Phiên vẫn cầm sáo ngắn, trên khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Lục Trường Không lại hít vào một hơi, nhận ra người này.
"Chư Tử Âm Dương gia . . . Vệ Loan!"
Nhân vật cấp Chư Tử!
Mà trong Chư Tử Bách Gia, quỷ bí nhất là Chư Tử của Âm Dương gia.
Trong lúc nhất thời, Lục Trường Không vì sự cẩn thận của Mặc Bắc Khách mà kinh hãi, thế mà mời Chư Tử của Âm Dương gia vào Bắc Lạc để đối phó Lục Phiên.
Tuy nhiên, Lục Trường Không cũng rõ ràng, tại bí cảnh Ngọa Long, Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh váy trắng áo trắng, từ trong ngàn quân mà giết ra, máu đổ trăm dặm, Lục Phiên là chủ nhân của hai người này, tự nhiên càng khó để nhìn thấu.
Cho nên, Mặc Bắc Khách mới chuyên môn thỉnh mời Chư Tử Âm Dương gia, Vệ Loan ra tay.
"Ngươi đã làm gì Vệ Vũ?"
Trước lầu các, Vệ Loan đầu đầy tóc bay phất phơ, cất bước, từ trên cửa sổ nhảy xuống, trường bào tung bay, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đường.
Cơ quan thú bay nhanh phát ra tiếng nổ vang.
Phương Sĩ ở xung quanh nhanh chóng bay nhảy.
Tạo thành thế bao vây, nhốt đám người Lục Phiên vào giữa.
Lục Trường Không rất lo lắng, toàn thân căng cứng, một vị cấp Chư Tử, mang đến áp lực cực lớn cho hắn.
Lục Phiên bình tĩnh trước sau như một, ngồi trên xe lăn, vuốt vuốt sáo ngắn.
Oanh!
Gạch xanh trên đường phố bị đập nứt, một cơ quan thú hình con hổ mơ hồ phát ra tiếng hổ gầm, nhảy lên cao, ánh trăng chiếu rọi trên thân cơ quan hổ, phản chiếu sự lạnh lẽo và giết chóc.
"Vệ Vũ. . . Là nữ nhân chơi côn trùng kia?"
"Đừng lo lắng, nàng chết đi hết sức an tường."
Lục Phiên nói.
Sáo ngắn trong tay, nhẹ nhàng hất lên.
Ông. . .
Linh khí phun trào, một vệt gợn sóng nổi lên, bỗng nhiên một tiếng sáo bén nhọn vang lên.
Sáo ngắn trong nháy mắt tan biến, thời điểm xuất hiện trở lại thì đã ở phần đuôi cơ quan hổ. . .
Chẳng biết từ lúc nào, cơ quan hổ đã bị sáo ngắn đâm xuyên qua, người bên trong cơ quan thú, cũng đã bị sáo ngắn giết chết, máu chảy ào ạt.
Cơ quan hổ tan thành từng mảnh, linh kiện rơi trước mặt Lục Phiên, đập mạnh xuống đất tạo thành một trận gió bụi.
Áo của Lục Phiên bị gió thổi bay phất phới.
Sáo ngắn bay lơ lửng trên không trung, bên trên có từng giọt máu óng ánh nhỏ xuống.
Lục Phiên liếc qua Vệ Loan đang ở phía xa.
Bàn tay ép xuống.
Lập tức.
Sáo ngắn bất ngờ lao xuống, một con cơ quan sói liền bị ghim trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy.
Nhấc tay phiêu dật, ưu nhã liền diệt hai con cơ quan thú.
Phương Sĩ ở xung quanh hết sức hoảng sợ.
Vệ Loan híp mắt, quát khẽ: "Bày trận!"
Phương sĩ xung quanh hành động, nhanh chóng gỡ mũ rộng vành trên đầu xuống, những người này giống như đã dung nhập vào trong bóng tối.
Từ các hướng khác nhau các Phương sĩ lao ra bắn về phía Lục Phiên.
Lục Trường Không cầm đao, đột nhiên chém về phía một người.
Phốc. . .
Người này bỗng dung biến thành một làn khói làm Lục Trường Không một đao vung vào hư không.
Phương Sĩ trên không trung từng người từng người hóa thành làn khói biến mất tại chỗ đứng hiện tại, trong nháy mắt lại xuất hiện ở một nơi khác.
Lục Trường Không trên trán đầy mồ hôi.
Cho dù là Tông Sư, cũng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, dường như những Phương Sĩ này, lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh mình.
Nghê Ngọc bị hình ảnh quỷ dị này hù cho ngồi bệt xuống đất.
Thời khắc này, nàng hi vọng được giống như La Thành nằm ngáy o o , đáng tiếc. . . Thực lực không cho phép.
Đối mặt với một màn quỷ dị này, Lục Phiên vẫn ung dung lấy ở hộp cờ bên cạnh một ra một quân cờ.
Ánh trăng phá vỡ màn sương mù, chiếu rọi vào khuôn mặt của Lục Phiên và linh áp kỳ bàn, phát ra ánh sáng óng ánh.
Ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy quân cờ.
Xung quanh Phương Sĩ xuất quỷ nhập thần, ở giữa sương mù dày đặc, giống như ma quỷ.
Không quan tâm ngươi ở hướng nào.
Lục Phiên xắn tay áo lên, hạ cờ xuống.
Hạ cờ trong nháy mắt.
Linh áp khủng bố bỗng phóng thích ra.
Ông. . .
Thiên địa trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Bành bành!
Trong sương mù dày đặc, hai thân hình nổ tung máu bắn tung tóe.
Có hai vị Phương Sĩ không kịp trốn, trực tiếp bị nghiền nát, hài cốt không còn, những kẻ còn lại trên nóc nhà, hoảng sợ không thôi.
"Loè loẹt."
Lục Phiên từ từ nói.
Hắn không tiếp tục hạ cờ.
Mà đem bàn cờ đưa cho Nghê Ngọc, nhìn Vệ Loan.
Hắn từ trên xe lăn đứng thẳng mà, áo trắng như tuyết.
Vệ Loan thấy Lục Phiên đứng dậy, con ngươi hơi co lại, giống hệt lúc Vệ Vũ nhìn thấy Lục Phiên như vậy.
"Ngươi có lẽ sẽ trở thành Chử Tử đầu tiên chết tại Bắc Lạc thành."
Lục Phiên nói.
"Đừng lo lắng, bản công tử tính tình tốt, sẽ để cho ngươi chết bình yên giống đệ tử ngươi."
Vệ Loan ánh mắt co lại, tóc bạc bay lên.
Hắn cắn ngón tay, chấm một giọt máu tại mi tâm, vẽ xuống theo sống mũi, rất nhanh, liền ở vẽ trên mặt ra một đồ án kỳ quái.
Âm Dương gia. . . Chú ấn.
Đột nhiên.
Trên đường dài, Vệ Loan dần dần mơ hồ.
Từ từ phân thân, một hóa hai, hai hóa ba, cuối cùng là năm.
Vệ Loan phân thân ra năm người.
Lục Phiên sắc mặt bình thường.
Sau đó, quanh người có dòng khí màu đen phun trào.
Một bước bước ra.
Đông. . .
Toàn bộ Bắc Lạc thành dường như đều là rung lên.
Khuôn mặt của năm Vệ Loan run rẩy giống nhau.
Lục Phiên bước bước thứ hai.
Năm phân thân Vệ Loan đều có cảm giác bị một áp lực như một ngọn núi đè lên, khiến cho bọn hắn nhịn không được quỳ xuống.
Lục Phiên bước bước thứ ba.
Năm người đều quỳ xuống đất, cúi đầu thấp xuống, cuối cùng nhịn không được khuôn mặt kinh hãi.
Mà Lục Phiên thì khoanh tay đứng trước người Vệ Loan.
Dòng khí màu đen quanh thân hắn hóa thành một cây đao bén nhọn, đột nhiên chém qua.
Năm người Vệ Loan. . . Đầu đều bay lên không trung.
Giống như đệ tử của hắn vậy, chết một cách bình an, như một chiếc lá thu lìa cành.