Ở một góc của bình nguyên vô tận, có một cỗ xe ngựa đang đứng, con ngựa kéo xe đang thở phì phò, miệng thì nhai cỏ xanh mọc rải rác trên bình nguyên.
Ánh trăng trầm lặng chiếu xuống khiến cho bình nguyên như được mặc một tấm áo bạc, hết sức xinh đẹp.
Mành vải xe ngựa khẽ xốc lên.
Một lão già còng lưng xuống khỏi xe, đứng chắp tay nhìn Bắc Lạc thành như ẩn như hiện trong màn đêm.
Xa phu chính là Mặc Thủ Quy đã gãy một cánh tay kia, sắc mặt ảm đạm đứng sau lưng Mặc Bắc Khách.
“Thủ Quy, hiện tại là giờ gì?”
“Sau một chung trà nữa sẽ qua giờ Sửu.” Thanh âm Mặc Thủ Quy có chút khàn khàn.
Hắn nhìn Bắc Lạc thành, trong mắt hiện hàn quang.
Dù sao thì một tay của hắn chính là bị Ngưng Chiêu chém ở chỗ này, mà Ngưng Chiêu lại là tỳ nữ của Lục thiếu chủ, tự nhiên thù hận cũng sẽ lây sang Lục thiếu chủ.
“Giờ sửu a…”
Mặc Bắc Khách hít sâu một hơi, khóe mắt run rẩy.
Dựa theo ước định, một khi chiếm được Bắc Lạc thành, Âm Dương gia chư tử Vệ Loan sẽ phóng tín hiệu, nhưng mà…
Bắt đầu từ giờ Tý đến giờ đã là giờ Sửu.
Bắc Lạc thành vẫn yên tĩnh như cũ, khiến cho người ta có chút hốt hoảng, tựa như một con rắn độc ngủ đông, trong bóng đêm toát lên hàn ý.
“Thất bại…”
Mặc Bắc Khách có chút buồn bã, thở ra một hơi, gió lạnh khẽ thổi qua làm sợi râu của hắn nhẹ bay lên.
“Thủ Quy, thúc ngựa đi Bắc quận.”
Mặc Bắc Khách chui vào xe ngựa, khẽ lên tiếng phân phó Mặc Thủ Quy.
“Vâng.”
Cánh tay còn lại của Mặc Thủ Quy cầm roi ngựa lên đánh xuống, xe ngựa lập tức chuyển động, chạy nhanh dưới ánh trăng.
Gió thổi phần phật, mái tóc Mặc Thủ Quy khẽ tung bay, ngoái nhìn Bắc Lạc thành, trong mắt toát lên một tia hàn mang.
. . .
Bên rìa dãy Ngọa Long.
Có một đống lửa đang cháy bập bùng, chiếu sáng rừng rậm tĩnh mịch xung quanh.
Bên trên đống cỏ khô có một thân ảnh uyển chuyển nằm nghiên.
Hạng Thiếu Vân ngồi bên đống lửa, hắn đang thổ nạp linh khí, quanh thân ma khí u ám đang không ngừng lưu chuyển.
“Đối nghịch tiên pháp, chính là ma công…”
“Nhất niệm thành tiên, nhất niệm nhập ma sao?”
Hạng Thiếu Vân nỉ non.
Lần này, hắn suýt tí nữa thì chết, nhưng mà hắn đã bán cho ma quỷ một hồn, hóa thành ma, giết ra một con đường sống.
Hắn quay đầu lại nhìn Lạc Mính Tang đang ngủ say trên đống cỏ khô, sát khí trên mặt tan sạch, chỉ còn lại ôn nhu.
Thấy khuôn mặt nữ nhân này điềm tĩnh, hắn cũng không hối hận.
Thật ra hắn không có tâm tư xưng vương tranh bá gì.
Hắn dựng cờ khởi nghĩa chỉ vì để cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế giới, để nàng có được tất cả.
Kỳ thật Hạng Thiếu Vân vẫn thích truy cầu võ đạo, truy cầu cực hạn bản thân hơn.
Nhưng mà con người dẫu sắt đá thì vẫn có nhu tình, Hạng Thiếu Vân cũng không ngoại lệ.
Nơi mềm yếu nhất sâu trong nội tâm của hắn là Lạc Mính Tang.
Nàng chính là thanh mai trúc mã của hắn.
Khẽ quay đầu lại nhìn đống lửa đang cháy, ánh mắt Hạng Thiếu Vân ngày càng lạnh lẽo, sát khí tận trời.
“Mặc Bắc Khách…”
“Tiếc là ngươi không thể giết chết ta, nếu đã không giết được ta, thiên hạ này… Sẽ vĩnh viễn không thể rơi vào tay Mặc gia các ngươi!”
Bên trên đống cỏ khô, lông mi nữ nhân đang nằm nghiêng khẽ run lên, nhìn người kia ngồi xếp bằng bên đống lửa, bóng lưng đầy vết thương, trong mắt hiện lên nét nhu tình.
Sâu trong nhu tình là một tia giãy dụa xen lẫn bi thương.
Hai mắt nàng nhắm nghiền.
Trong lòng có chút thống khổ.
“Thiếu Vân, Mính Tang không muốn ngươi thành dạng này, không đáng.”
. . .
Túy Long thành.
Sương mù dày đặc mờ ảo, cả tòa thành trở nên yên tĩnh như chết, tất cả mọi người đều đang ngủ say.
Bên ngoài sân nhỏ.
Giang Li mặc một thân bạch ngân khôi giáp, một tay ôm mũ giáp, dùng vải trắng bịt mặt lại, ánh mắt sâu lắng nhìn viện nhỏ, xuyên qua cửa sổ có thể thấy thiếu nữ trong phòng đang ngủ say vì Âm Dương đom đóm.
Thiếu nữ ngủ ngon lành, giống như gặp được mộng đẹp, núm đồng tiền trên mặt như hoa đào nở rộ, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Mặt Giang Li thản nhiên, sau đó đội mũ giáp lên, quay người rời đi.
Đi được mấy bước, hắn liền đặt tay lên miệng huýt to.
Một con ngựa trắng chạy tới từ trong bóng đêm, bờm ngựa màu trắng bay tán loạn.
Giang Li nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, chỗ yên ngựa có một cây trường thương, bên eo hắn đeo một thanh kiếm vỏ rỉ sét tựa như đã lâu rồi chưa rút ra.
Sau khi lên ngựa, Giang Li ngoắc chân một cái, trường thương đã nằm trong tay.
Hóa thành một đạo bạch ảnh ở trong màn đêm chạy nhanh trên đường cái Túy Long thành.
Sau lưng còn có vài thân ảnh che mặt, tiến vào bóng đêm mịt mờ của Túy Long thành.
Trên đường cái.
Phương sĩ của Âm Dương gia như ẩn như hiện.
Có cơ quan thú gầm lớn, có cổ trùng bay tán loạn…
Gió tanh mưa máu bao phủ toàn bộ Túy Long thành.
Đôi mắt Giang Li sáng như đuốc, tiếng vó ngựa dồn dập, giống như có một cơn mưa lớn đang trút xuống, tay cầm trường thương, thân mặc giáp bạc, suất lĩnh thủ hạ, giống như một thanh trường kiếm sắc bén đâm thẳng vào Âm Dương gia Phương sĩ.
Đây là một đêm đổ máu.
Khác với sự nghiền ép của Bắc Lạc thành.
Chiến tranh ở Túy Long thành chính là một cuộc chiến tàn khốc bình thường như bao cuộc chiến khác.
Sự khủng bố của Âm Dương gia Phương sĩ lộ rõ trong đêm tối, còn có cơ quan thú của Cơ Quan gia và Mặc gia du hiệp.
Ba bàn tay kinh khủng đang phá hủy phòng ngự kiên cố của Đại Chu triều.
Ánh nắng đầu tiên hiện ra ở cuối đường chân trời, chiếu lên mặt đất.
Sau một đêm huyết chiến, âm thanh leng keng của áo giáp khẽ vang vọng.
Giang Li từng bước bước ra từ đống thi thể, hắn ném trường thương xuống đất, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, thở hắt ra, phía sau hắn, cơ quan thú vỡ nát, thi thể Âm Dương gia Phương sĩ đầy đất…
Xen lẫn là thi thể thủ hạ của hắn.
Sắc mặt Giang Li chết lặng, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người chết rồi, đã sớm quen.
Ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt của hắn, khiến hắn không khỏi híp mắt lại.
Đứng sau lưng hắn là một nữ nhân máu me đầy người.
“Xử lý thi thể một chút…”
“Đợi tất cả mọi người tỉnh lại, bảo vệ thành cho tốt.”
Giang Li nói.
“Dạ.”
Nữ nhân mệt mỏi ứng tiếng, thấy kiếm rỉ bên hông Giang Li vẫn chưa ra khỏi vỏ, trong con ngươi của nàng ánh lên nét cuồng nhiệt.
Kiếm rỉ của Giang đại nhân chưa từng ra khỏi vỏ, điều này nói rõ mối nguy này căng bản không thể uy hiếp Giang Li.
Nhìn Giang Li mỗi bước đều lưu lại một dấu chân máu, cả người đều là máu tanh rời đi, nét cuồng nhiệt trong mắt nữ nhân này khẽ thu liễm, thay vào đó là vài phần phức tạp, nàng biết Giang Li muốn đi đâu, nhưng nàng không muốn quấy rầy hắn.
Trong viện nhỏ.
Giang Li cởi bỏ mũ giáp, lột miếng vải che mặt ra, mái tóc có chút lộn xộn.
Hắn vào trong phòng, thổi tắt mấy cây nến sắp cháy hết, nhìn gương mặt thiếu nữ điềm tĩnh ngủ, hắn run rẩy đưa ra bàn tay của mình, như sợ máu làm ô uế mặt nàng, thế là khẽ rút trở lại.
Đi tới trước cửa phòng, ngồi thẳng lưng trước ngưỡng cửa, nhìn tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây.
Yên tĩnh nhìn bình minh, chờ thiếu nữ tỉnh lại.
Trong phòng.
Thiếu nữ từ từ thức tỉnh, liếc mắt liền thấy được thân ảnh khôi ngô ngồi ở ngưỡng cửa.
Nàng hô nhỏ một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, gà con Tiểu Phượng Nhất đang ngủ say trong ngực nàng lập tức bị văng ra ngoài.
Rơi bên cạnh thân ảnh đầy máu tanh ngồi trước cửa.
Giang Li mặt không đổi sắc lườm gà con, lại nhìn thiếu nữ trên giường, lông mi nhíu lại.
“Đây là… Gà để hôm nay nấu canh?”
Khuôn mặt Bạch Thanh Điểu ánh lên nét đỏ bừng.
“Giang thúc, ngươi đến đây từ lúc nào vậy?”
Nàng sợ hãi, ôm Tiểu Phượng Nhất nhét vào ngực, vội vàng chạy hướng nhà bếp.
“Canh sẽ có ngay thôi, Giang thúc ngươi chờ chút…”
Một lúc sau.
Giang Li đặt mũ giáp nhốm máu xuống dưới đất, điên cuồng uống canh gà, điên cuồng ăn thịt gà thơm nứt mũi.
Bạch Thanh Điểu chống cằm, nhìn Giang Li ăn canh gà, ánh mắt híp lại như trăng lưỡi liềm.
Lần đầu nàng thấy Giang Li khắp người toàn là máu đích thật là rất sợ.
Chỉ là thấy nhiều thì thành quen, đối với máu tanh cũng không sợ nữa.
Nàng thích yên lặng nhìn hắn ăn canh, hắn làm gì, giết cái gì, thì liên quan gì đến nàng?
Canh gà sau một lúc đã cạn đáy.
Giang Li lau mỡ đông trên miệng.
Đứng lên.
“Ta đi.”
Uống xong canh liền đi, không ở lại lâu.
“Con gà kia… Vỗ béo chút.” Giang Li đi tới cổng thì ngừng chân, khẽ nói.
Hắn liếc Tiểu Phượng Nhất ló đầu ra trong ngực Bạch Thanh Điểu, khóe miệng nhếch lên.
Hắn không phải là ghen tị gì con gà kia.
Chỉ đơn giản là… Cảm thấy con gà kia nếu nấu canh sẽ rất ngon thôi.
. . .
Đại Chu, Đế Kinh.
Trời mờ sáng.
Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt đất lạnh lẽo.
Bên ngoài Đế kinh hiện ra sáu con khoái mã, tiếng vó ngựa dồn dập, vội vàng chạy vào kinh thành.
Sáu con khoái mã này là đến từ lục đại hộ thành, mang tin tức khẩn cấp truyền vào cung.
Chính điện hoàng cung.
Vũ Văn Tú xem qua sáu văn kiện khẩn cấp, đột nhiên ném ra, khuôn mặt giận dữ, cánh tay đập mạnh lên long ỷ, âm thanh chấn động vang vọng đại điện.
Bách quan nhìn nhau, một ít đại quan biết được chút ít thì cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh.
Lão thái giám nhặt văn kiện lên.
“Đọc!”
Vũ Văn Tú lạnh mặt hạ lệnh.
Lão thái giám không dám chống lệnh, âm thanh bén nhọn đem văn kiện đọc qua một lần.
Lập tức, bách quan kinh hãi!
Lục đại hộ thành Đế Kinh Đại Chu bị tập kích.
Bắc Lạc, Túy Long, Vọng Thiên, Bình Nam gian nan thủ vững, thành chủ hai thành Nguyên Xích, Thông An bị giết, thế gia nội thành làm loạn, dân tâm hoảng sợ.
Vũ Văn Tú nhìn bách quan chỉ biết khiếp sợ, khuôn mặt hiện rõ vẻ thấy vọng.
Vung tay bãi triều, chạy tới thư các.
. . .
Tại thời điểm đế đô bị chấn động vì lục đại hộ thành bị tập kích.
Bắc Lạc thành, Lục phủ.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống.
Xua tan bóng đêm lạnh lẽo mờ mịt.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, uống cháo loãng.
Trước mặt hắn, hai mắt Nghê Ngọc đẫm lệ, đấm ngực dậm chân nhìn Lục Phiên.