Cây muỗng được làm từ ngọc sứ trắng nhẹ nhàng múc lấy cháo loãng trong bát, cháo gạo có màu sắc óng ánh nằm gọn ở trên cây muỗng, mang theo đó là nước cơm sền sệt.
Tuy nhiên, Lục Phiên không tài nào nuốt được.
Bởi vì có một đôi mắt to tròn đang không ngừng nhìn lấy hắn…Cùng với cháo của hắn, khiến cho việc ăn uống không thoải mái chút nào cả.
“Nha đầu, đến cùng là có chuyện gì?”
Lúc Phiên liếc mắt nhìn Nghê Ngọc đang ngồi xổm ở phía trước xe lăn, nói.
Nghê Ngọc dời ánh mắt khỏi bát cháo loãng, nuốt một ngụm nước bọt, rồi trông mong nhìn lấy Lục Phiên, nàng dùng cái tay nhỏ bé của mình đấm ngực dậm chân.
““Công tử, ta, Nghê Ngọc…muốn tu tiên!”“
Miệng của Lục Phiên co lại: “Lời này, ngươi đã nói rồi.”
Nắm tay nhỏ của Nghê Ngọc tự đấm vào lòng ngực phẵng tựa đồng bằng của mình, nước mắt chảy đầm đìa.
Trải qua chuyện ở đêm hôm qua, nhìn cái bánh bao bị huyết trùng bào mòn, Nghê Ngọc hiểu rõ, nàng nhất định phải trở nên cường đại hơn nữa, mới có thể bảo vệ thức ăn…Không đúng, bảo vệ công tử.
“Công tử, không biết có công pháp tu tiên nào mà vui chơi cũng có thể trở nên cường đại?”
Nghê Ngọc chờ mong mà hỏi.
“Công tử đã từng nói, muốn cho Nghê Ngọc vừa ăn vừa tu tiên…cũng không thể nuốt lời a.”
Sắc mặt của Lục Phiên tối sầm lại, hắn có nói như vậy à?
Hình như là có, tuy nhiên…Thế gian có công pháp tu hành mà có thể vừa ăn vừa tu luyện ?
Không ấy thì tạo ra một cái công pháp kiểu như 《 Thao Thiết Thú Công 》.
Thân hóa Thao Thiết, trở thành thú nhân.
Thú nhân sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm nô, trừ phi nào bao ăn bao ở?
Nghê Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, nhìn vào ánh mắt của công tử, khiến cho nàng thấy được một loại dự cảm xấu.
““Công...công tử…Nghê Ngọc không muốn tu tiên nữa.”“
Nghê Ngọc muốn khóc rống lên, có phải là công tử bị tính cách hẹp hòi nhập vào rồi không ?
Cái tiên này, nàng không muốn tu có được không ?
“Đừng sợ, ngươi đi chuẩn bị một ít đồ vật, không phải ngươi mới nói vừa ăn vừa tu tiên sao? Công tử thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Lục Phiên ôn nhu cười nói.
Cái ôn nhu này, khiến cho trái tim của Nghê Ngọc càng lúc càng lạnh.
Lục Phiên đưa tay, ngón trỏ thon dài chạm nhẹ vào mi tâm của nàng.
Một cái sóng linh khí nở rộ ra, ông…
Sau đó hiện lên một gợn sóng tràn ngập khắp nơi.
Nghê Ngọc khẽ giật mình, ngay lập tức, trong đầu nàng có rất nhiều đồ vật hiện ra, còn trong thân thể nàng thì có một loại khí lưu tựa như một con tiểu xà, liên tục chạy loạn trong đấy.
“A…”
Con mắt của Nghê Ngọc trừng lớn, sau đó, cảm xúc vui mừng không che giấu được, hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
“Công tử, Nghê Ngọc cảm nhận được linh khí!”
Nghê Ngọc hưng phấn, ở tại chỗ nhảy cẵng lên.
“Nội trong một canh giờ phải chuẩn bị kỹ càng những vật dụng mà bản công tử đã đưa cho ngươi, nếu không hoàn thành, phạt ngươi không ăn cơm hai ngày.” Lục Phiên ôn nhu cười, nói tiếp: “Ngươi cứ tùy ý dùng bạc.”
Thân thể đang nhảy nhót của Nghê Ngọc chợt cứng đồ, sau đó, điên cuồng chạy ra khỏi căn phòng.
《Bản chép tay về cách luyện chế Tụ Khí Đan》là ghi chép thủ pháp luyện chế Tụ Khí Đan, mà trong đó cần phải chuẩn bị không ít nguyên vật liệu để luyện đan, đồng thời cũng phải trải qua những xử lý đặc thù thì mới có thể luyện chế được.
Thứ mà Lục Phiên đưa cho Nghê Ngọc chính là một danh sách gồm những tài liệu và công cụ để luyện chế Tụ Khí Đan.
Tuy nhiên, Nghê Ngọc tìm được tài liệu, nếu muốn luyện chế ra đan dược, cần phải thông qua linh khí xúc tác.
Lục Phiên dự định là sẽ mở ra một khu dược điền ở Hồ Tâm đảo, chuyên dùng để bồi dưỡng dược tài nhằm luyện đan.
Suy tư một tý, Lục Phiên lại một lần nữa bưng bát cháo loãng lên, thổi nguội hơi nóng, rồi không nhanh không chậm cho vào miệng.
Lần này, ăn chào thoải mái hơn rất nhiều.
…
Đế kinh.
Lầu hai thư các.
Vốn dĩ Vũ Văn Tú vẫn còn lo lắng, nhưng sau khi bước chân vào thư các thì lại bình phục ngay.
Đàn hương ở trong các ung dung bay lên.
Quốc sư với mái tóc trắng nằm ở trên ghế bập bênh, Mạc Thiên Ngữ thì đang đọc thư từ, hai mắt của Khổng Nam Phi cũng đang nhắm lại, quanh thân của hắn tỏa ra linh khí.
Vũ Văn Tú biết việc Khổng Nam Phi đã được tiên duyên ở trong bí cảnh tại dãy Ngọa Long, vì vậy cũng không kinh ngạc cho lắm.
“Lão sư, công văn khẩn của lục đại hộ thành đã truyền đến, Mặc gia chư hiệp liên hợp với Âm Dương gia, Cơ Quan gia, xâm phạm vào các hộ thành vào ban đêm, thành chủ của hai thành là Nguyên Xích cùng Thông An đã bị giết, thành…bị phá.”
Vũ Văn Tú nói.
Mạc Thiên Ngữ buông thư từ xuống, Khổng Nam Phi từ từ mở mắt ra.
Bầu không khí bên trong thư các thoáng cái trở nên yên tĩnh.
“Bệ hạ, có muốn vi thần tính về hai thành trì này cho ngài không?”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Vũ Văn Tú hết nói nổi, cho Mạc Thiên Ngữ tính một quẻ?
Cái tên Quẻ Độc đã sớm truyền khắp Đế kinh rồi, tính ba quẻ xong tự hướng về trong đất mà đi, bị chôn một ngày một đêm, nếu không phải quốc sư đích thân đi tới, khả năng là hắn đã hiến thân vì quẻ.
Vì vậy, cho Mạc Thiên Ngữ tính một quẻ, Vũ Văn Tú…Hắn dám sao?
“Cực kỳ phù hợp với tác phong trước sau như một của Mắc Bắc Khách, so với Cự Tử đời trước, tên Mặc Bắc Khanh này làm việc lại không từ thủ đoạn.”
“Lục đại hộ thành đã bị công phá hai thành, đại quân Bắc quận có lẽ sẽ thuận theo chỗ đột phá này mà tiến quân thần tốc về bên dưới Đế đô, uy hiếp Đế đô Đại Chu ta.”
Lời nói của quốc sư khiến cho Vũ Văn Tú càng lúc càng lo lắng.
“Bệ hạ không cần lo lắng, vì kế hoạch ngày hôm nay, ta có hai biện pháp.”
Quốc sư chậm rãi lên tiếng.
Vũ Văn Tú xếp bằng ở trên bồ đoàn, đôi mắt có hơi co lại, “Thỉnh lão sư chỉ bảo sai lầm.”
Quốc sư đừng dậy từ ghế bập bênh, lưng còng xuống, chắp hai tay lại với nhau, dạo bước đến trước cửa gỗ khắc lấy hoa văn của thư các, nhìn ánh nắng đang chiếu rọi khắp đại địa, đôi mắt của hắn có chút mông lung.
“Bệ hạ có thể hạ chỉ vào Bắc Lạc, thỉnh Bắc Lạc Lục thiếu đi vào Đế kinh, khiến cho hắn tọa trấn, nếu vậy thì có thể bảo vệ an nguy của Đế kinh.”
Quốc sư nói.
Vũ Văn Tú sững sờ, sau đó, hít sâu một hơi, quốc sư đánh giá về Bắc Lạc Lục thiếu chủ…có hơi cao đi.
Nhưng mà, nghe đồn rằng, Bắc Lạc Lục thiếu chủ là tu hành giả có tu vi tinh thâm, nếu như có tu hành giả tọa trấn, vậy thì chưa chắc không được.
“Dù vậy, tu hành giả chung quy là nhân tố khó mà chưởng khống…Hành động này rất nguy hiểm.”
Vũ Văn Tú nói.
Quốc sư mỉm cười, không có đáp lại.
Tiếp tục nói: “Thứ hai, bệ hạ có thể phái binh đi tới Túy Long hành, hạ lệnh khiến cho thành chủ Giang Li thủ hộ hai thành Thông An, Nguyên Xích.”
Vũ Văn Tú nhíu mày lại.
“Giang Li sao…”
Giang Li, chính là tâm phúc của hoàng đế Đại Chu đời trước.
Người đời xưng là, ngoài có Giang Li, trong có Khổng Tu, như vậy cũng đủ để chứng minh sức mạnh của Giang Li.
Mặc dù thế, trong nội tâm của Vũ Văn Tú cũng ôm thấy nghi ngờ, tiên đế đột ngột chết bất đắc kỳ tử, có quan hệ đến Giang Li hay không?
Quốc sư tựa như biết ý nghĩa của Vũ Văn Tú, bèn cười nói.
“Bệ hạ, ví như Đại Chu sụp đổ, nếu như có ai đó liều mình tử thủ đến giọt máu cuối cùng, thì chỉ có Giang Li.”
“Huống hồ, Đại Chu còn chưa tới mức như vậy, Mặc Bắc Khách tính toán không có bỏ sót, tất cả kế hoạch đều hết sức kín đáo, tuy nhiên…”
Quốc sư xoay người lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt, ho khan một tiếng, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng lấp lánh: “Hắn tính sai một việc.”
“Hắn quá đánh giá thấp thực lực của tu hành giả.”
“Còn nữa…Hắn coi là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, tiết lộ hành tung của Hạng Thiếu Vân, khiến Thái thú Lưu Hạ của Bình Dương quận suất năm ngàn binh mã vây giết bá vương ở dãy núi, coi bá vương chắc chắn phải chết, nhưng mà…”
“Bá vương không chết, không chỉ không chết, còn giết sạch năm ngàn binh mã, giết Bình Dương quận Thái thú Lưu Hạ, trở về Tây quận.”
Quốc sư nói.
Vũ Văn Tú nghe vậy, ánh mắt chợt ngưng lại, tình báo này hôm qua cũng có cấp báo tới, nhưng lúc đó hắn chỉ coi tình báo là nói quá lên, với lại, sự chú ý của hắn cũng bị hấp dẫn bởi tin tức hộ thành bị phá.
“Lấy một địch năm ngàn, bá vương giết tới máu chảy thành sông…”
“Hiện tại, ngoại trừ Bắc Lạc Lục thiếu chủ ra, người có thể đánh bại bá vương…chỉ có chính bản thân bá vương mà thôi..”
Quốc sư nói.
Không chỉ có Vũ Văn Tú, Mạc Thiên Ngữ cùng với Khổng Nam Phi cũng hít sâu một hơi.
“Bá vương không chết, người đau đầu hơn trong thời gian ngắn chính là Mặc Bắc Khách…”
“Bệ hạ yên tâm, Đại Chu vẫn chưa tới mức sơn cùng thủy tận.”
Quốc sư nói khẽ.
Sau khi khói từ đàn hương tán hết, Vũ Văn Tú rời khỏi.
Rời khỏi thư các, quay trở lại Tử Kim cung, tự mình chấp bút viết chỉ.
Sau một hồi.
Cửa cung Hoàng thành mở ra, hai con khoái mã rong ruổi chạy ra, giẫm nát ánh nắng chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất, đi đến mười dặm bên ngoài Đế kinh thì mỗi con một ngã, một con hướng về Bắc Lạc, một con thì phía Túy Long.
. . .
Tây quận.
Một cỗ xe ngựa ung dung đi tới.
Đôi mắt của các võ sĩ Tây Lương tựa như lửa, bọn hắn tự động tạo ra một con đường, khiến cho xe ngựa chạy qua.
Trước khung xe, bá vương ngồi ngay ngắn trong đó, trên tay cầm lấy roi ngựa, toàn thân đẫm máu.
Áp bách vô hình tràn ngập toàn bộ quân doanh.
Cuối cùng, xe ngựa đi tới phía trước quân trướng của bá vương, Hạng Thiếu Vân đỡ lấy Lạc Mính Tang, từ bên trong xe ngựa đi ra, cho người an bài nàng vào trong quân trướng, với đôi mắt sắc bén, hắn quay đầu lại, nhìn tất cả võ sĩ Tây Lương.
“Ta, Hạng Thiếu Vân, bằng cách đạp lên thi thể, đã trở về.”
“Có người muốn giết ta, diệt ta, hủy ta…Một trăm huynh đệ đã vì ta mà chặn lấy đao thương, dùng máu để bảo vệ vinh quang của Tây Lương…”“
Vành mắt của Hạng Thiếu Vân đỏ bừng lên, nắm lấy nắm đấm phủ đầy máu kia, nền ở trên ngực, yên tĩnh quét nhìn bốn phía.
“Người chết cũng đã chết, nhưng nhiệt huyết lại chưa lạnh! Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết!”
“Ngày hôm nay, bá vương ta, không đoạt thiên hạ, chỉ muốn báo lấy huyết cừu! Báo thù vì một trăm huynh đệ!”
“Người trong thiên hạ phụ ta, ta liền giết người trong thiên hạ.”
“Toàn quân tập hợp, mục tiêu là Đông hồ Mặc gia Cơ Quân thành! Vì vinh quang của Tây Lương…Giết!”
Hạng Thiếu Vân rống mạnh lên, tiếng rống tựa như dã thú rít gào.
Các dũng sĩ Tây Lương cũng mắt đỏ lên, rống mạnh lấy.
Khí thế hung bạo, tách ra thành một đám mây đầy trời.
Bá vương báo thù, từ trước tới nay không thề dây dưa dài dòng.