"Long Quỳ, Bạch Chỉ, Liên Tiền thảo, Mã Liên, Tử Linh..." "Công tử, đã mua đủ những dược liệu mà ngài yêu cầu."
Lục Phiên ăn xong điểm tâm, đang nằm phơi nắng trong mảnh sân của căn tiểu viện, đồng thời bày ra Sơn Hà Cục, chợt nghe thấy tiếng gọi hưng phấn của Nghê Ngọc ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến.
Bên ngoài sân nhỏ.
Nghê Ngọc đẩy cửa sân, lưng mang một cái nồi đen lớn, trong tay cầm một cái sọt bên trong đựng đầy thảo dược, thở hổn hển chạy chậm đến.
Lục Phiên nhìn thấy hình ảnh này, hai hàng lông mày không tự chủ được hơi giật giật một chút, sau đó tiếp tục xắn tay áo hạ cờ.
"Công tử, dược liệu cùng với nồi, tổng cộng tốn hai lượng bạc."
Nghê Ngọc vuốt vuốt mồ hôi trên trán, nói.
Lục Phiên cười cười: "Tốc độ cũng nhanh lắm."
Quả nhiên vẫn là dùng đồ ăn để kích thích nha đầu này, để cho nàng có động lực làm việc.
"Được rồi, chúng ta đi Hồ Tâm đảo."
"Không phải ngươi muốn vừa ăn vừa tu hành sao? Công tử dạy cho ngươi."
Lục Phiên nói.
"Vâng."
Ánh mắt của Nghê Ngọc sáng lên, nàng cõng nồi đen, cầm theo dược liệu, lại thở phì phò ra khỏi phủ, chạy tới Hồ Tâm đảo.
...
Tiếng vó ngựa nổ vang.
Lục Trường Không mặc một thân áo giáp, yên lặng đứng trên tường thành, đôi mày cau lại.
Nơi xa, có một thân ảnh cưỡi ngựa, từ phần cuối của bình nguyên xuất hiện, nhanh chóng rong ruổi tới, cát bụi bốc lên mù mịt.
Hồi lâu sau, một người một ngựa liền đi tới phía dưới Bắc Lạc tường thành.
"Lục thành chủ, tạp gia vâng lệnh của hoàng thượng, tới truyền thánh chỉ."
Trên ngựa, một thân ảnh ăn mặc y phục của thái giám trong nội cung, dáng vẻ hơi già nua, trong tay cầm một quyển thánh chỉ, hướng về phía Lục Trường Không đang đứng trên tường thành, nói.
Lục Trường Không nghe vậy cũng không dám đối với hắn lãnh đạm, vội vàng gọi người mở cửa thành.
Hai cánh cửa thành nặng nề chậm rãi mở ra, lão thái giám giục ngựa vào thành.
Lục Trường Không nhận ra lão thái giám này, chính là thân tín bên cạnh Hoàng đế Vũ Văn Tú, võ công cực cao.
"Lục thành chủ, quý công tử ở đâu? Bệ hạ có chỉ...cần quý công tử lĩnh chỉ."
Lão thái giám cười nói.
Lão thái giám dù sao cũng là kẻ lão luyện, không hề kiêu căng, cũng không ỷ vào thân phận của mình là thân tín bên cạnh hoàng đế mà tỏ ra phách lối.
"Phiên nhi đi đứng bất tiện, thường xuyên ở trên Hồ Tâm đảo để dưỡng sinh, hay là công công cùng tại hạ lên đảo, như vậy liền có thể gặp được Phiên nhi."
Lục Trường Không nói.
"Như vậy thì làm phiền Lục thành chủ."
Lão thái giám nói, sau đó phát ra một tiếng cười bén nhọn.
Lục Trường Không để La Nhạc trấn thủ tường thành, gọi thêm La Thành, mang theo lão thái giám hướng về Hồ Tâm đảo mà đi.
...
Túy Long thành.
Giang Li mặc một bộ áo giáp màu bạc, thần sắc ngưng trọng tiếp nhận thánh chỉ.
"Nguyên Xích thành cùng Thông An thành đều rơi vào tay giặc sao?"
Giang Li thở dài một hơi.
"Bệ hạ đối với Giang thành chủ kỳ vọng rất cao, hy vọng Giang thành chủ không nên để bệ hạ thất vọng..."
Thái giám nói.
Giang Li chắp tay, ra lệnh cho thuộc hạ lấy một ít bạc vun cho thái giám, sau đó để người mang hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Vị thái giám vừa đi không lâu.
Một bóng người uyển chuyển xuất hiện, thần sắc nhu thuận lặng yên đứng sau lưng Giang Li.
"Đại nhân, vừa nhận được tin tức, bá vương sống sót về tới Tây Quận, đang chỉnh đốn nhân mã, muốn xuất quân san bằng Đông hồ Mặc gia Cơ Quan thành."
Nữ nhân nói.
Giang Li chắp hai tay sau lưng, đôi mắt hơi nheo lại.
"Mặc Bắc Khách tính toán không bỏ sót, có điều tại trên thân của bá vương lại bị sai lầm, mà cũng không hẳn là thất sách, có thể trên người bá vương đã xảy ra việc gì ngoài dự kiến...”
Giang Li từ từ nói.
Nữ nhân ngẩng đầu lên, dường như nghĩ tới điều gì, trên gương mặt xinh đẹp toát ra một vẻ kinh hãi.
"Đại nhân, Mặc Bắc Khách tính toán tất cả.... Chẳng lẽ việc đại nhân muốn lãnh binh trấn thủ hai thành Nguyên Xích, Thông An cũng nằm trong sự tính toán của hắn?"
Giang Li cười cười, có điều nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.
"Đây là Cự tử Mặc gia cùng quốc sư đang đánh cờ... Ai có thể nói rõ ràng được."
"Có điều, Mặc Bắc Khách là một trong số ít người trên thiên hạ biết được nhược điểm của ta... Vì vậy, Xích Luyện... Cẩn thận bảo vệ Thanh Điểu."
Giang Li nói.
Nữ nhân này gọi là Xích Luyện, một nữ nhân nóng bỏng như lửa.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ quyết tuyệt.
"Thuộc hạ thề sống chết bảo hộ!"
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Từng làn gió nhẹ ung dung thổi qua mặt hồ, trên đảo, từng ngọn linh cúc vươn thẳng lên bầu trời, thân cúc phấp phới như đang múa may trong gió, phun ra nuốt vào linh khí cực kỳ nồng đậm.
Dưới mấy cây linh cúc.
Mặc Lục Thất chậm rãi mở mắt ra.
Nơi xa, vị tỳ nữ có gương mặt quyến rũ đang ôm chân ngồi bên bờ hồ, nhìn sóng gợn lăn tăn, nước mắt rơi đầy mặt.
Nàng cảm ứng được khí cảm mà công tử nói tới.
Đã thành công dẫn được một sợi linh khí vào cơ thể, bước vào Khí Đan cảnh, nàng đạt đến yêu cầu của Lục Phiên đã đề ra.
"Cha... Mẹ... Y Nguyệt mạnh lên."
Y Nguyệt nhìn mặt hồ, đôi môi hơi run rẩy.
Mặc Lục Thất chỉ im lặng ngắm nhìn, người mang thâm cừu đại hận, hắn đã gặp quá nhiều.
Hắn đứng người lên, hơi vận động thân thể một chút.
Nơi xa, kiếm khách Kiếm phái Cảnh Việt vẫn đang trừng mắt chăm chú theo dõi hắn, Mặc Lục Thất cười thầm trong lòng, thật đúng là chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, hắn cũng không định chạy, cũng không có can đảm chạy, Lục thiếu chủ....Thực lực quỷ thần khó lường, khiến cho hắn không có dũng khí để chạy trốn.
So với Cự tử, thực lực của Lục thiếu chủ càng quỷ dị, khó đề phòng hơn nhiều.
Nơi xa, Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên đứng dậy. Trên mặt hồ có tiếng soạt soạt nhẹ nhàng vang lên.
Vài con cá trong hồ bị tiếng động đột ngột làm cho hoảng sợ, quẫy đuôi bơi đi, lưu lại trên mặt nước từng vòng gợn sóng, chim chóc trên đảo cũng bị kinh động, vỗ cánh bay tán loạn.
Trên mặt hồ, xuất hiện một chiếc thuyền đang lắc lư chèo tới.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, cả người lẫn xe như được một bàn tay vô hình nâng lên,bay bổng rời khỏi thuyền, rơi xuống trên đảo.
"Công tử."
Nhiếp Trường Khanh, Nghê Ngọc, Cảnh Việt cùng với Y Nguyệt ở xa xa, dồn dập hành lễ.
Ánh mắt của Mặc Lục Thất ngưng lại, có chút do dự, sau đó cũng hơi hơi khom nguời xuống.
Lục Phiên nở một nụ cười, làm cho người ta có cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
"Ngưng tỷ, giúp ta một chút...Ọe."
Trên thuyền gỗ, truyền đến âm thanh uể oải của Nghê Ngọc.
Ngưng Chiêu sững sờ, nàng nhảy lên thuyền, liền nhìn thấy Nghê Ngọc đang ôm nồi đen, tựa vào mạn thuyền, trên gương mặt nhăn nhó tràn đầy vẻ oan ức.
Đôi môi đỏ của Ngưng Chiêu hơi nhếch lên, mang theo một vẻ cưng chiều, nha đầu này...
Nàng mang theo Nghê Ngọc hạ xuống thuyền gỗ, đem nồi đen cùng dược liệu đều đặt trên mặt đất.
Lục Phiên nhìn về phía Mặc Lục Thất.
"Không tệ lắm... Thời gian một ngày, có thể bước vào Khí Đan tam đoạn, không hổ là người có thể lấy ý ngự kéo."
Lục Phiên tán thưởng, nói.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh cũng đồng thời giật mình, một ngày bước vào Khí Đan tam đoạn, thiên phú này... Có chút kinh khủng!
“Lục thiếu chủ quá khen, không biết Lục thiếu chủ còn nhớ những gì đã hứa?”
Ánh mắt của Mặc Lục Thất sáng ngời, nói.
"Ta đã nói ra khỏi miệng, tất nhiên giữ lời, ngươi đi đi, đi tạm biệt A Châu của ngươi."
Lục Phiên dựa vào xe lăn, ngón tay gõ nhẹ thành xe, thản nhiên nói.
"Ngươi không thích hợp làm thích khách... Tiếp tục làm thích khách, sớm muộn ngươi sẽ chết rất thảm."
Lục Phiên nhìn Mặc Lục Thất, nói.
Thích khách vốn nên vô tình, nhưng Mặc Lục Thất lại hữu tình, không chỉ hữu tình lại còn rất trọng tình, người như vậy, thường sẽ không có kết cục tốt.
Mặc Lục Thất yên lặng một hồi, sau đó, lùi lại một bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, trước mặt của Lục Phiên.
"Mặc Lục Thất ta ân oán rõ ràng, nhiệm vụ thất bại, ta vốn nên chết, nhưng công tử lưu ta một mạng, giống như là ban cho cơ hội được sống lại, cái mạng này của ta từ nay là của công tử."
Mặc Lục Thất trịnh trọng nói, sau đó, cái trán đùng đùng gõ trên mặt đất.
Y phục của Lục Phiên bồng bềnh trong gió.
Hắn khoát tay áo, nhẹ giọng nói.
"Đi thôi, mặt khác... Ngươi lên bờ, đi Lục phủ yêu cầu trả con lừa, sẽ có người mang đến cho ngươi."
Mặc Lục Thất hơi sững sờ, nhớ tới con lừa của mình, gương mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, bối rối sờ lên ót.
Tới ám sát, không những thất bại, còn làm phiền người ta giúp mình nuôi con lừa... Hắn làm thích khách xem như là không giống ai.
Mặc Lục Thất đi.
Cưỡi một chiếc thuyền nhỏ, tan biến trên mặt hồ mờ mịt. "Công tử, cứ như vậy thả hắn đi?"
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày.
"Không sợ hắn đi luôn không trở về?"
Cảnh Việt ở bên cạnh cũng nhẹ gật đầu, "Công tử có cần ta đi theo dõi hắn hay không?"
"Không cần."
Lục Phiên từ từ nói: "Hắn không dám."
Hắn vươn tay, hướng về phía một gốc linh cúc khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, một cánh hoa cúc lập tức tróc ra, chầm chậm bay đến trong lòng bàn tay của Lục Phiên.
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển động, rơi vào nồi đen cùng với rất nhiều dược liệu.
Nghê Ngọc tìm một cái nồi đen tới luyện đan... Đúng là đồ tham ăn.
Mặc dù nói, luyện đan có lò đan chuyên dụng.
Nhưng mà... Hình như cũng không có ai quy định không thể dùng nồi đen đến luyện đan.
Đã như vậy, trước tiên luyện một nồi Tụ Khí đan thử xem.
...
Đông hồ Mặc gia, là một tòa thành nhỏ nằm trong dãy đại sơn nguy nga ở bên rìa Tây Quận.
Trên núi có thác nước hùng vĩ chảy xuống, hình thành một bức tường thiên nhiên, che chắn bảo vệ lấy tòa thành.
Tòa thành nhỏ này, chính là Cơ Quan thành danh tiếng lẫy lừng khắp Đại Chu triều của Mặc gia.
Mặc gia cùng Cơ Quan gia liên hợp sáng tạo nên tòa thành này, là nơi dành cho du hiệp quy tụ cùng nghỉ ngơi.
Trong núi, thác nước như dải ngân hà từ chín tầng trời đang rơi xuống.
Lưng chừng thác nước, có một dải hành lang tựa vào vách núi treo lơ lửng, hai bên hàng rào điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo, nóc lợp ngói xanh, hơi nước mù mịt bốc lên, làm cho phong cảnh mang theo vài phần tình thơ ý họa.
Trong hành lang.
Có một bóng người yên lặng đứng tự bao giờ, bên hông đeo một thanh kiếm dài, thân kiếm rất mảnh.
Thân ảnh có dáng người thẳng tắp, mặc trang phục bó sát người, mái tóc thả dài rối tung, có hai sợi tóc mai rủ xuống hai bên gò má.
Phía duới mái tóc là gương mặt lạnh lùng như băng, thần thái xơ cứng, phảng phất trên đời không có việc gì có thể làm cho sắc mặt hắn thay đổi.
Có tiếng bước chân vang lên, nhưng bị âm thanh thác nước nổ tung che giấu, nếu không lắng nghe cẩn thận sẽ không nhận ra được.
Nam tử mặt đen quay người, nhìn về thân ảnh nữ nhân mặc y phục màu hồng đang đi tới, trên mặt nàng có mang theo mặt nạ màu trắng bạc che kín nửa trên gương mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ như lửa, nói.
"Châu, lại có nhiệm vụ?"
Thanh âm của hắn lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm nào.
Nữ nhân áo hồng ngừng lại bên cạnh nam tử, lúc này mới thấy chiều cao của nàng chỉ tới bả vai đối phương, mái tóc dài mượt mà bị áp lực hơi nước thổi bay lên, xõa tung.
Đôi mắt phía sau mặt nạ của nàng hơi nổi lên một vệt gợn sóng.
"Lục Thất đi tiếp nhiệm vụ kia, không thể trở về."
Nữ nhân áo hồng nói, ngữ khí hơi có chút hốt hoảng.
Nam tử im lặng, không thốt một lời.
Không khí rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng thác nước nổ vang quanh quẩn.
"Cự tử nói, nhiệm vụ tiếp theo, ngươi không thể từ chối."
"Làm xong nhiệm vụ này, nếu có thể sống sót, ngươi được tự do."
Nữ nhân nói khẽ.
Nghe đến hai chữ tự do, khóe miệng nam tử hơi nhếch lên.
"Được."
"Nhiệm vụ gì?"
Nữ nhân áo hồng nhìn thác nước đang lao vùn vụt giữa bầu trời, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của một thanh niên, trên gương mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô, nàng nhắm hai mắt lại, khẽ nói.