Cửa thành mở rộng, Giang Li mặc giáp bạc toàn thân mang theo 200 kị binh tới hai thành Nguyên Xích, Thông An.
Sân một ngôi nhà nhỏ.
Bên trong chuồng gà, một đàn gà con mới mọc lông tơ vàng nhạt chạy lảo đảo lắc lư cái mông theo đuôi gà mẹ.
Bạch Thanh Điểu đứng bên ngoài hàng rào, kêu to"Ục ục", trong tay nắm chút cám trộn với gạo tẻ, ném vào bên trong chuồng gà.
Nơi xa, Xích Luyện hóa trang thành bà lão, cầm cái rổ, ánh mắt hiền hòa nhìn Bạch Thanh Điểu.
Trong ngực áo của Bạch Thanh Điểu , Tiểu Phượng Nhất ló cái đầu ra, con ngươi quay tròn, nhìn chằm chằm cám với gạo tẻ bên trong chuồng gà, cánh gà khẽ vỗ, muốn từ trong vạt áo của Bạch Thanh Điểu leo ra.
Bạch Thanh Điểu thấy vậy, đưa tay ấn nó trở vào.
Tiểu Phượng Nhất tuyệt vọng, cảm giác không muốn sống nữa, đầu cúi rụp xuống.
Bạch Thanh Điểu bận rộn một hồi, mới là đi tới bên người bà lão ngồi xuống, cười nói: "Bà bà, hôm nay bà không đi vào trong thành làm việc sao?"
Bà lão cười cười, nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau.
"Mệt mỏi, ngồi nghỉ ngơi, nhìn ngươi một chút."
"Sợ sau này sẽ không có cơ hội được nhìn ngươi."
Bà bà nói.
Bạch Thanh Điểu khẽ giật mình, về sau, vẻ mặt hơi hơi ảm đạm, sau nó nở nụ cười, ôm tay bà lão, bắt đầu trò chuyện.
Tiểu Phượng Nhất trong ngực nàng tận dụng thời cơ, vượt ngục thành công, nhảy xuống đất vui vẻ chạy đi.
"Giang thúc đâu? Thúc ấy lúc nào lại muốn tới chỗ ta uống canh gà? Ta lại nghiên cứu ra cách chế biến canh gà mới."
Cùng bà lão trò chuyện trong chốc lát, Bạch Thanh Điểu liền hỏi về Giang Li.
Bà bà nở nụ cười tươi.
"Giang thúc của ngươi bây giờ rất bận rộn, hắn nếu làm xong, nhất định sẽ tới uống canh gà ngươi làm, hắn rất ưa thích canh gà của ngươi."
Bạch Thanh Điểu mặc dù không biết, nhưng cũng cảm thấy giọng nói của bà lão có chút cổ quái.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt bà lão trở nên sắc bén, ngẩng đầu, nhìn về phía bụi cây bên ngoài ngôi nhà.
Giọng nói của bà bỗng nhiên trở nên sâu lắng.
"Thanh Điểu a. . . Nếu có một ngày, ngươi không gặp được Giang thúc nữa, người có buồn không?"
Bà bà đứng lên, tay thò vào trong rổ, nói.
Bạch Thanh Điểu khẽ giật mình, suy nghĩ lời nói của bà lão một phen, nụ cười trên mặt lập tức trở nên khó coi.
"Sẽ không buồn, bởi vì lúc ấy sẽ đau đến mức không còn có tâm tư để buồn nữa ."
Nàng mấp máy đôi môi nói ra.
"Có lẽ Giang thúc của ngươi. . . Cũng nghĩ như vậy."
Bà lão khàn khàn nói, nói xong cười cười.
Sau đó, giọng nói khàn khàn trở nên dễ nghe hơn thanh thúy hơn, tuy nhiên chỉ nói nhỏ như muỗi kêu.
"Nếu như không gặp được ta nữa, đại nhân có buồn hay không đây?"
Sa sa sa. . .
Trong bụi rậm, có tiếng xột xoạt vang lên.
Bạch Thanh Điểu giật mình.
Nhưng mà, càng làm cho nàng khiếp sợ là bà lão bên cạnh, trong nháy mắt giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén kinh người.
"Đi ra."
Bà bà khàn khàn nói.
Bụi cây bị tách ra, một vị đầu đội mũ rộng vành có vải che rủ xuống, mặc áo bào đen đi ra.
Không chỉ như thế.
Trên nóc nhà, không biết từ khi nào, cũng có một bóng người đội mũ rộng vành đứng lặng yên ở đấy.
"Âm Dương gia. . . Phương sĩ!"
Bà bà hít một hơi, nói.
"Một trong bốn đại thống lĩnh dưới trướng tướng quân Giang Li . . . Yêu đao Xích Luyện."
Người áo đen trong bụi cỏ, từ từ nói.
"Giang Li có một nhược điểm đó là hậu nhân của Binh gia. . . Giao nàng ra, Cự Tử đã nói, không được làm nàng bị thương, chúng ta chẳng qua chỉ muốn mang nàng đi thôi."
Người áo đen nói.
"Cự Tử Mặc gia, đời sau không bằng đời trước. . . Cự Tử đời thứ nhất dẫn dắt Mặc gia vinh quang rực rỡ, vậy mà bây giờ Mặc gia đã thay đổi đến mức này. . ." Xích Luyện lạnh lùng nói.
"Ta phụng lệnh đại nhân, bảo vệ hậu nhân Binh gia, nếu ngươi muốn mang nàng đi trước tiên phải bước qua xác ta."
Bạch Thanh Điểu giờ phút này đã rất bối rối.
Xảy ra chuyện gì?
Nhược điểm của Giang Li, hậu nhân Binh gia. . . Là nàng sao?
Trên mặt đất, Tiểu Phượng Nhất chạy như điên rồi nhảy lên một cái, chui vào vạt áo trước ngực Bạch Thanh Điểu, thò cái đầu ra, cảnh giác không thôi.
"Vậy liền. . . Đắc tội."
Phương sĩ áo đen nói.
Sau một khắc, khói dầy đặc cuồn cuộn, thân thể hắn bỗng nhiên tan biến.
Phương sĩ trên nóc nhà cũng biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Đông hồ, trong Cơ Quan thành của Mặc gia.
Thiên hạ đệ nhất thích khách lộ rõ cảm xúc trên mặt, lần đầu tiên biết kinh ngạc.
"Tử thủ?"
Có thể làm cho Mặc Nhất Ngân kinh ngạc, điều đó nói rõ nhiệm vụ này không thể tưởng tượng nổi.
"Thế gian. . . Ai có thể công phá được Cơ Quan thành?"
"Cơ Quan thuật của Mặc gia vốn vô song rồi, lại thêm Cơ Quan gia giúp đỡ, Cơ Quan thành của Mặc gia có thể nói là thành lũy kiên cố nhất thế gian, so với Hoàng thành của Đại Chu còn khó công phá hơn."
Mặc Nhất Ngân nói.
Hắn lần thứ nhất nói nhiều như vậy.
Nữ nhân đeo mặt nạ hồng lắc đầu, nói: "Cự Tử tự mình ban bố nhiệm vụ, tất nhiên sẽ không sai."
"Nhận được tin tức, Cự Tử đang cùng Thái Thú Bắc quận liên hợp, muốn công phá lục đại hộ thành, thẳng tiến Đế Kinh."
"Tây quận, bá vương mang đại quân san bằng Mặc gia, muốn chặt đứt đường lui của Mặc gia, ép Cự Tử phải dẫn đại quân bắc quận trở lại phòng thủ."
Nữ nhân nói ra, thác nước xối xả, âm thanh ồn ào, dường như nuốt hết tiếng nói của nàng.
Tuy nhiên, Mặc Nhất Ngân lại nghe rất rõ ràng.
Dù cho hắn không có tình cảm, cũng không nhịn được nắm lại nắm đấm. . .
Cự Tử. . . Đây là tìm đường sống trong chỗ chết.
"Vì lời Mặc gia nói, có thể dẫn dắt thiên hạ đi đến con đường đúng đắn. . . Chúng ta, nhất định phải thủ vững." Nữ nhân nhìn phong cảnh mỹ lệ ngoài hành lang, nói.
Đây là tín ngưỡng và mục tiêu của đồ đệ Mặc gia.
"Được."
"Nhiệm vụ kết thúc, thế gian sẽ không còn thiên hạ đệ nhất thích khách, Mặc Nhất Ngân."
Thích khách thản nhiên nói.
Nữ nhân đồ hồng gật đầu, quay người rời khỏi hành lang.
Trên hành lang, Mặc Nhất Ngân đưa tay ra, bàn tay đầu sẹo đặt lên chuôi kiếm bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve.
. . .
Bên dưới Cơ Quan thành.
Âm thanh ầm âm, mặt đất đều đang rung động, chim quạ kinh hãi, dã thú cũng trốn, run lẩy bẩy.
Tây Lương võ sĩ mặc khôi giáp, khiêng trường mâu, cầm theo đại đao, một mảng đen nhánh, chỉnh tề, dậm chân có thứ tự đi tới.
Bọn hắn hung mãnh như hổ kỉ luật như sói, là một đại quân tinh nhuệ cực kỳ đáng sợ.
Trong đại quân.
Hạng Thiếu Vân đứng trên chiến xa, mặc chiến giáp, sau lưng phủ áo choàng đỏ, tay cầm đại phủ, như một Ma Thần.
Hắn nhìn chằm chằm hồ nước giữa đỉnh núi, Cơ Quan thành tọa lạc nơi đó, có mây mù bao phủ, trong đôi mắt Hạng Thiếu Vân thể hiện sự lạnh lẽo.
"Báo!"
Bỗng nhiên, có một vị binh lính chạy tới.
Hạng Thiếu Vân phất tay bảo ngừng.
"Nói." Hạng Thiếu Vân nhìn binh lính, nói.
"Bẩm Thái Thú, năm dặm phía trước, có một tên thư sinh cưỡi trâu xanh cản đường."
Cưỡi trâu xanh, thư sinh?
Hạng Thiếu Vân mắt nheo lại, hắn biết đó là ai.
"Để cho hắn tới."
Một hồi sau, binh lính Tây Lương dồn dập tách ra hai bên, nhường ra một con đường.
Một con trâu ung dung bước tới, trên lưng trâu có người ngồi, Lý Tam Tư miệng mỉm cười chào hỏi.
Đối mặt với Hạng Thiếu Vân và đại quân Tây Lương, Lý Tam Tư mặt vẫn bình tĩnh, cưỡi trâu mà tới.
"Ngươi muốn ra mặt giúp Mặc gia?"
Hạng Thiếu Vân mặt lạnh như băng, hỏi.
Lý Tam Tư cưỡi trâu xanh, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Ta chính là đệ tử Đạo tông, sống chết của Mặc gia, có liên quan gì đến ta. . ."
"Vậy ngươi tới làm gì? Muốn chết hay sao?"
Giọng nói của Hạng Thiếu Vân vẫn lạnh như băng.
"Bởi vì có giao tình sống chết ở bí cảnh Ngọa Long, nên ta đặc biệt tới nhắc nhở ngươi một câu, Cơ Quan thành của Mặc gia chính là thành lũy kiên cố nhất thiên hạ, nếu công thành thì sẽ tổn thất nặng nề. . . Bá Vương nên suy nghĩ kĩ."
"Huống chi, Cự Tử liên hợp với Đạm Đài thế gia tại Bắc quận muốn tiến đánh Đế Kinh. . . Để lật đổ Đại Chu, việc này có chư tử của Kiếm phái, Đạo tông, Âm Dương gia, Cơ Quan gia thậm chí cả Thiên Cơ gia và Tung Hoành gia đều đồng ý, đây là thế cục thiên hạ, hành động lần này của bá vương là muốn làm cho Cự Tử của Mặc gia phải quay về thủ thành, việc này ảnh hưởng đến thế cục, là địch của Bách gia. . ."
Sương mù mông lung che phủ xung quanh, đứng từ xa nhìn vào như một tòa Tiên đảo.
Lão thái giám ngắm nhìn, bàn tay không hiểu sao toát ra mồ hôi.
Bởi vì. . . Trong mơ hồ, hắn cảm giác trong hòn đảo kia có một đôi mắt lớn, nhìn hắn một cách chăm chú.
Bỗng nhiên.
Thuyền gỗ dừng lại.
Tiếng nước hồ dập dờn, tiếng chim quạ đang bay, dường như biến mất khỏi thế gian, cả trời đất bỗng nhiên tĩnh lặng.
"Phụ thân, mang người tới đảo có chuyện gì?"
Đột nhiên, toàn bộ Bắc Lạc hồ vang lên giọng nói của Lục Phiên.
Lão thái giám kinh hãi, cho dù võ công của hắn cực cao, cũng có chút bỡ ngỡ.
Người tu hành. . .
Cho dù là quốc sư cũng phải nghiêm túc đối đãi.
"Lão nô nhận ý chỉ của bệ hạ, tới để truyền thánh chỉ cho Lục thiếu chủ."
Lão thái giám hai tay nâng lên thánh chỉ, cung kính nói.
Bỗng dưng.
Thân thể lão thái giám cứng đờ, bởi vì thánh chỉ trong tay hắn bị một cỗ lực lượng vô hình mang đi, bay vào chỗ sau trong sương mù.
"Trở về đi, chuyển lời ta đến bệ hạ, bản công tử, hiện tại bề bộn nhiều việc, còn không muốn vào kinh thành."
Lời nói vừa xong.
Một tiếng nổ phát ra.
Sương mù dày đặc nổ tung, thánh chỉ nhanh chóng bay trở lại, nhanh như một tia chớp bắn mạnh đến trước mặt lão thái giám, cách mặt của hắn đúng một tắc, lặng lẽ ngừng giữa không trung.
Tim lão thái giám như siết chặt lại.
Giờ phút này.
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đúng là bề bộn nhiều việc.
Hắn ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, tay kia đặt lên chăn mỏng, mắt mang theo chờ mong, nhìn Nghê Ngọc đang loay hoay với cái nồi đen.
Nồi đen "Ồ ạt" tỏa ra khói đen dầy đặc, Nghê Ngọc đang chuẩn bị mở nắp nồi, bị khói đen bao phủ mặt lấm lem như mèo.
Nghê Ngọc không hề hay biết, nàng nhìn Lục Phiên, liếm môi một cái, hưng phấn nói: "Công tử. . . Nồi sôi rồi, mở a!"