Chương 86: Ngươi không thể tiếp tục làm một nữ nhân nuôi gà bình thường nữa!
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trong đôi mắt của Mặc Thủ Quy tràn đầy điên cuồng và cố chấp.
Lúc hắn ở bí cảnh Ngọa Long, bị chém đứt một tay ở trước mắt mọi người, kỳ thật khi đó tâm lý của hắn đã bị bóp méo.
Mặc Thủ Quy, một công tử văn nhã, vậy mà ở bí cảnh Ngọa Long lại bị truy sát chật vật bỏ chạy, bị chém một tay, thậm chí phải từ bỏ tất cả tôn nghiêm để cầu cứu Cự Tử, sau đó được Mặc gia dùng cơ quan trảo kéo đi như một con chó chết, mới thoát khỏi truy sát.
Việc này làm cho một người kiêu ngạo như hắn không thể nào chịu được.
Sau khi mất một cánh tay, hắn luôn có cảm giác người trong thiên hạ lúc nhìn hắn đều mang theo một tia thương hại và khinh bỉ.
Hắn không cần ai thương hại cả.
Dù cho mất một cánh tay, hắn vẫn là du hiệp ưu tú nhất của Mặc gia!
Hắn muốn lấy đầu người của Binh gia, sau đó đi tới Nguyên Xích thành, trở thành nhân vật chính trong cuộc chiến giữa Đại Chu và Bắc quận, tự tay tạo nên sự thay đổi của một triều đại.
Hắn muốn chứng minh mình. . . Vẫn là người ưu tú nhất!
Kiếm chém vỡ không khí.
Bỗng dưng.
Có một cột linh khí màu trắng từ trên trời giáng xuống, truyền thẳng vào ngực áo của Bạch Thanh Điểu đang hoảng sợ.
"Ò…ó…ooo!"
Tiếng gáy to rõ như xé rách bầu trời.
Trong đầu Mặc Thủ Quy vang vọng một tiếng gáy.
Không sai. . . Chính là tiếng gáy.
Lúc trụ linh khí từ trên cao giáng xuống, Mặc Thủ Quy mới phát hiện, thì ra trong ngực Bạch Thanh Điểu còn giấu một con gà con.
"Đây là. . ."
Bạch Thanh Điểu tràn đầy ngạc nhiên.
Trường kiếm của Mặc Thủ Quy phát ra sát ý, làm cho thân thể nàng hoảng sợ cứng ngắc.
Nhưng mà nhờ một tiếng gáy của Tiểu Phượng Nhất vang lên, làm cho sát ý tan biến hết, tứ chi buông lỏng.
Thậm chí nàng còn có cảm giác như được tắm gội trong ánh nắng ấm áp.
Bạch Thanh Điểu trong đầu bỗng nhiên hiện ra 《 Cửu Hoàng Biến 》.
Công pháp thần bí mà tiên nhân truyền lại, có thể làm cho gà con trở nên mạnh mẽ.
Tâm trí tập trung, vận chuyển công pháp, linh khí vốn dĩ đang trong cơ thể nàng được điều động ra, hóa thành một sợi tơ mỏng, quấn chặt lấy Tiểu Phượng Nhất.
Trong lúc nhất thời, dường như nàng và Tiểu Phượng Nhất tâm ý tương thông với nhau, nàng có thể đọc được suy nghĩ của Tiểu Phượng Nhất.
Oanh!
Cột linh khí không ngừng truyền xuống, tràn vào trong cơ thể Tiểu Phượng Nhất.
Lông tơ của Tiểu Phượng Nhất bắt đầu đổi màu, từ vàng nhạt hóa thành đỏ hồng như lửa.
Trên đầu còn sinh ra ba sợi lông tơ bốc lên hỏa diễm.
Nhờ linh khí giúp đỡ, thân hình của Tiểu Phượng Nhất cũng lớn hơn, từ kích cỡ chỉ như một con gà con đã biến thành lớn bằng một con gà trống trưởng thành.
Ngực áo của Bạch Thanh Điểu có lẽ không vừa với nó nữa.
Cho nên Tiểu Phượng Nhất bay ra.
Giống như là một vòm ánh sáng mặt trời chói mắt!
Đinh!
Kiếm chém xuống.
Tiểu Phượng Nhất mắt đỏ như lửa.
Phát ra một tiếng gáy to rõ, mỏ gà mổ ra, đụng trúng vào kiếm của Mặc Thủ Quy.
Mặc Thủ Quy chỉ cảm thấy một lực lượng to lớn mạnh mẽ tấn công, làm kiếm trong tay của hắn suýt nữa cầm không nổi.
"Đây là thứ quái quỷ gì? !"
Mặc Thủ Quy con ngươi co rụt lại, rút lui một bước.
Bạch Thanh Điểu tóc bay loạn, quần áo trên người cô lúc này lại phản chiếu ánh lửa lấp lánh.
Bạch Thanh Điểu hốt hoảng.
Tiểu Phượng Nhất đã. . . Tiến hóa rồi?
Dựa theo 《 Cửu Hoàng Biến 》 ghi chép, Tiểu Phượng Nhất đã bước vào Cửu Hoàng Biến, biến thứ nhất: Hoàng Sồ.
Tiểu Phượng Nhất lông vũ như lửa, đôi mắt đỏ hồng, giống như một con gà trống mạnh mẽ hiên ngang.
Sau khi hết kinh ngạc, Bạch Thanh Điểu mừng rỡ không thôi.
Ít nhất, biến hóa của Tiểu Phượng Nhất là tốt, giúp cho nàng thoát chết và giải mối nguy lần này.
Đương nhiên, nội tâm của nàng cũng có chút bi thương.
Vì cái gì nàng luôn cảm thấy người được tiên nhân ban tặng tiên duyên là gà con chứ không phải là nàng?
"Tiên!"
"Con gà này có được tiên duyên? !"
Mặc Thủ Quy tóc bay tán loạn, hiện tượng kì lạ này, chỉ có “Tiên” trong truyền thuyết mới có thể làm được!
Khiến cho hắn ghen tỵ là. . .
Dựa vào cái gì một con gà lại có thể có tiên duyên?
Mà hắn ưu tú như vậy, lại phải ở trong bí cảnh liều mình bất chấp sống chết giành giật tiên duyên, đã vậy còn bị chém một tay? !
Hắn ghen ghét, hắn điên cuồng, hắn không cam lòng!
Hắn còn không bằng một con gà? !
"Chết!"
Mặc Thủ Quy hành động, nâng kiếm trong tay lên, chém vào không khí, phát ra tiếng kiếm rít sắc bén.
Bạch Thanh Điểu bị sát khí trên người Mặc Thủ Quy làm cho sợ hãi, lùi về phía sau một bước.
Sau đó dường như hơi tức giận.
"Mong muốn lợi dụng ta để uy hiếp Giang thúc!"
"Tiểu Phượng Nhất. . . Đánh hắn!"
Bạch Thanh Điểu tức giận nói.
Tiểu Phượng Nhất giương cánh, có gió nóng nổi lên, ba sợi lông trên đầu gà cháy rực.
Giương cánh bay lên, đối mặt với thanh kiếm dài ba thước, Tiểu Phượng Nhất không hề sợ hãi, chân gà đột nhiên cào tới.
Đinh đinh đinh!
Chân gà va chạm cùng kiếm, phát ra âm thanh vang dội.
"Mặc Thủ Quy ta. . . Chẳng lẽ còn không đánh lại một con gà? !"
Mặc Thủ Quy gầm nhẹ.
Khí huyết toàn thân vận chuyển, một sợi linh khí truyền vào mũi kiếm.
Kiếm đâm ra như mưa.
Sau đó. . .
Hắn buồn bã phát hiện, hắn thật sự đánh không lại con gà này.
Gà con như được thần trợ giúp, mỏ gà sắc bén vạn phần, chân gà như đao, mỏ như mâu, linh khí quanh thân gà nồng đậm đến nỗi Mặc Thủ Quy phải ghen tị.
Hắn bị con gà áp đảo.
Kiếm trong tay liên tục giơ lên chống đỡ sự tấn công từ mỏ gà. . .
Chiến cuộc trong nháy mắt biến hóa, làm cho Xích Luyện đang nằm trên mặt đất sợ ngây người.
Thời khắc này, Xích Luyện nhìn về bóng lưng của nữ tử phía xa, Bạch Thanh Điểu lúc này hai tay chống hông điều khiển gà con liên tục tấn công Mặc Thủ Quy.
Trong lúc nhất thời. . . Trong đôi mắt đẹp của Xích Luyện tràn đầy sự kinh ngạc.
Người này. . . Vẫn là Bạch Thanh Điểu mà nàng biết sao?
Nàng lúc nào. . . Có được tiên duyên?
Bạch Thanh Điểu hết sức hưng phấn, có cảm giác mở mày mở mặt cực kì sảng khoái, giống như đang trong tiết hè oi bức được ăn một miếng dưa hấu ướp đá mát lạnh.
Muốn dùng nàng để uy hiếp Giang thúc sao, xem ta trừng phạt ngươi thế nào!
"Tiểu Phượng Nhất, mổ hắn!"
Bạch Thanh Điểu một tay chống nạnh, một tay vung lên, mặt đỏ tới mang tai, la lớn.
Tiểu Phượng Nhất càng hưng phấn hơn, vỗ cánh, lửa bay tán loạn.
Mặc Thủ Quy không còn tâm tình chiến đấu nữa, con gà này rất quỷ dị, hắn phải rút lui, nếu là bị một con gà mổ chết, thanh danh một đời của hắn. . . Có khả năng sẽ mất hết.
"Thanh Điểu. . . Lưu lại hắn!"
"Không thể thả hắn đi!"
"Giết hắn!"
Ngay tại thời điểm Mặc Thủ Quy chuẩn bị rút lui bỏ chạy.
Dù cho lúc trước Mặc Thủ Quy muốn giết nàng, nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô gái nuôi gà, chưa bao giờ giết người cả.
Cho nên, lời nói của Xích Luyện làm nàng choáng váng.
Mặc Thủ Quy lùi lại mấy bước.
Thi triển khinh công, chuẩn bị bỏ chạy.
Bỗng nhiên.
Một cơn gió màu xanh lá kéo tới.
Một bóng người uyển chuyển nhảy ra, váy bay lên, lộ ra đôi chân dài.
Đầu gối nên vào eo Mặc Thủ Quy làm cả người hắn bị đập xuống mặt đất.
"Mặc gia. . . Mặc Thủ Quy!"
Xích Luyện ánh mắt lạnh lùng.
Đôi chân trắng nõn từ tà váy thò ra đạp lên lưng của Mặc Thủ Quy.
Mặc Thủ Quy há mồm như muốn nói điều gì đó.
"Chờ. . ."
Nhưng mà.
Xích Luyện không quan tâm hắn nói nhảm.
Mặc Thủ Quy biết lưỡng lự thì sẽ bại trận, thì Xích Luyện sao lại không biết?
Rút từ bên trong áo bào ra một con dao găm phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Không nói lời nào, xuất thủ cực nhanh đâm thẳng vào cổ Mặc Thủ Quy.
Máu bắn tung toé.
Văng cả lên mặt của Xích Luyện.
Bạch Thanh Điểu hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu Phượng Nhất mất đi hào quang, một lần nữa hóa thành gà con, rơi trên mặt đất.
Xích Luyện cố gắng đứng người lên, kéo lấy thi thể trợn trừng mắt của Mặc Thủ Quy.
Chân nàng bước từng bước chậm chạm.
Nàng đi tới ngồi xuống trước mặt Bạch Thanh Điểu, ném thi thể ra.
Chậm rãi nói:
"Từ lúc mà ngươi đạt được tiên duyên trở đi, ngươi đã không thể tiếp tục là một nữ tử nuôi gà bình thường nữa rồi, thế giới của tu hành giả còn tàn khốc hơn như vậy rất nhiều. . ."
"Đại nhân muốn để ngươi sống một đời bình an, thế nhưng ông trời lại không muốn như vậy."
"Đây là khóa thứ nhất ta dạy ngươi."
"Giết người."
Sân nhỏ giờ đây yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá bay.