“Chúc mừng thế gian sinh ra loại thần thú thứ nhất, khiến thế giới sinh linh trở nên đa dạng hơn, ban thưởng 10 điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng.”
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa vào lan can hóng gió, uống một ngụm thanh mai tửu, áo trắng tung bay.
Trước mắt hắn hiện ra thông báo hệ thống.
“Thần thú sao? Con Phượng Hoàng đầu tiên… Đáng tiếc, vẫn còn là chim non.”
Lục Phiên lắc rượu trong ly, mỉm cười.
Có lẽ do độ khó việc này không quá lớn, nên chỉ thu được điểm thuộc tính thôi, ngoài ra thì không còn thứ gì khác, làm Lục Phiên có chút tiếc nuối.
Bạch Thanh Điểu nếu muốn nuôi dưỡng Phượng Hoàng chân chính, con đường mà nàng phải đi vẫn còn dài lắm.
Phượng Hoàng là Tường Thụy trong thần thoại.
Một khi có người biết được trong tay Bạch Thanh Điểu có Phượng Hoàng, dù chỉ là chim non, thiên hạ cũng sẽ mò tới cướp cho bằng được.
Tới lúc đó, Bạch Thanh Điểu có thể giữ được con Phượng Hoàng này không thì còn khó nói.
Riêng về thuộc hạ của Giang Li là Xích Luyện đã khiến cho Lục Phiên hơi có chút kinh ngạc, làm cho hắn hiểu được trên thế giới này không thiếu ngoan nhân với thiên tài.
Đến mức Mặc Thủ Quy, ngay cả con gà cũng không thể đánh lại, Lục Phiên còn nói gì được nữa?
Bỗng nhiên, Lục Phiên tâm thần khẽ động.
Kiểm tra bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 2 (tiến độ tầng 3: 445/1000 sợi)
Cường độ linh hồn: 52 (có thể trao đổi: 0)
Cường độ thân thể: 6 (có thể trao đổi: 1)
Linh khí: 389 sợi.
Ban thưởng cải tạo: 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》, 《 Điểm Hóa thuật 》, 《 Bất Diệt ma thể (nhập môn) 》
Nhận xét cấp độ thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục 【 Đê Võ 】
Quyền hạn: 【 Nhiệm vụ 】, 【 Truyền Đạo đài 】, 【 Truyền tải linh khí 】
Quyền hạn khác: 【 Vạn Pháp Hồng Lô (lv 1) 】
Linh cụ: Linh áp Kỳ bàn (huyền giai hạ phẩm)
Tâm pháp: 《 Dịch Thiên Thế 》 (huyền giai hạ phẩm)
Thuộc tính có thể tự do sử dụng: 10
Lục Phiên nhìn bảng thuộc tính, khẽ rót chén rượu.
Liền thấy cột 【 Nhiệm vụ 】 đang không ngừng chớp sáng.
Tâm thần chìm vào đó.
Thông báo hệ thống hiện ra.
“Mô tả nhiệm vụ: Một thế giới tiến bộ không chỉ biểu hiện bằng nồng độ linh khí, chủng tộc đa dạng cũng rất quan trọng.”
“Nhiệm vụ phụ tuyến: Phượng Hoàng xuất hiện, Thiên Long còn xa? Xây dựng “Nuôi Rồng”, thỉnh kí chủ bồi dưỡng con Thiên Long đầu tiên.”
Lần này nhiệm vụ không xuất hiện nhiều.
Lục Phiên nhíu mày nhìn bảng nhiệm vụ, trầm tư.
“Phượng Hoàng, Thiên Long… Đây là một trong những bước chế tạo thế giới huyền huyễn sao?”
Dựa vào xe lăn, hưởng thụ gió hồ thoải mái dễ chịu, Lục Phiên thì thầm.
Thiên Long với Phượng Hoàng đều là thần thú, Thiên Long có thể đằng vân giá vũ, Phượng Hoàng có thể chao lượn cửu thiên, một khi trưởng thành nhất định là tồn tại kinh khủng hủy thiên diệt địa.
Nếu đã chế tạo thế giới huyền huyễn, xuất hiện Thiên Long với Phượng Hoàng cũng không có gì lạ.
Nhưng mà bây giờ Bạch Thanh Điểu nuôi con Phượng con kia, khoảng cách với Phượng Hoàng thành thục còn xa lắm.
“Nuôi rồng, dùng cái gì để nuôi rồng đây…”
Vấn đề này làm Lục Phiên có chút đau đầu.
Nếu muốn nuôi rồng, trước tiên phải sàng lọc sinh vật có thể hóa rồng đã.
“Rắn nước sau năm trăm năm hóa Giao, ngàn năm nữa hóa Long, năm trăm năm nữa hóa Giác Long, sau ngàn năm hóa Ứng Long…”
Nói cách khác, rắn có thể hóa long.
Lục Phiên có thể dùng rắn để nuôi rồng, dùng linh khí để tăng tốc biến đổi tiến hóa.
Ngoại trừ rắn, cá cũng có thể hóa long, cá chép hóa rồng.
Lục Phiên trầm tư rất lâu.
Trong lòng đã có kế hoạch.
Địa phương nuôi rồng… Vừa vặn liên quan đến bí cảnh lần sau.
“Ngưng tỷ, thêm rượu.”
Lục Phiên lấy lại tinh thần, cười cười.
Ngưng Chiêu ôm bầu rượu, xắn tay áo rót rượu, nước rượu chảy vào trong chén thanh đồng.
Ngửi nước rượu ấm áp tỏa ra mùi thơm ngát.
Ánh mắt Lục Phiên lại lần nữa trở nên sâu xa, vượt qua mấy trăm dặm.
Chỗ ấy còn có trò hay để xem.
. . .
Đông hồ, Cơ Quan thành.
Thiên hạ đệ nhất kiếm khách Mặc Nhất Ngân ám sát bá vương thất bại, bị bá vương dùng một chiêu chém vỡ trường kiếm trong tay, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nhóm Mặc gia du hiệp không có cảm xúc gì.
Cái chết đối với thích khách mà nói đã là chuyện bình thường rồi.
Bọn hắn đạp dây sắt lao tới, mục tiêu chính là bá vương.
Chết một tên Mặc Nhất Ngân thì còn có hàng ngàn hàng vạn tên Mặc Nhất Ngân khác nữa.
Nhưng mà bá vương thì chỉ có một.
Chỉ cần bá vương chết đi, đại quân Tây Quận tự nhiên sẽ rút lui.
Mái tóc Hạng Thiếu Vân tung bay, nước mưa rơi trên thân thể sắt thép của hắn, áo giáp lạnh lẽo phản chiếu hàn mang.
Hắn liếc Mặc Nhất Ngân rơi xuống thâm uyên.
Đối phương trước khi chết không có bi thương, ngược lại thì bình tĩnh dị thường.
Thậm chí, Hạng Thiếu Vân còn cảm nhận được sự giải thoát.
Đương nhiên, Hạng Thiếu Vân cũng lười đoán mò suy nghĩ của người chết.
Hắn quay đầu.
Giơ cao đại phủ trong tay lên, giống như muốn chém đứt màn mưa vậy.
Phía sau lưng, ánh mắt Tây Lương dũng sĩ lộ vẻ cuồng nhiệt, dồn dập vung vẩy trường mâu, rống to tách màn mưa mà tiến về hướng chủ soái bọn hắn.
Chỗ khác trên dây sắt, nhóm Mặc gia du hiệp áo đen cầm kiếm lướt tới.
A Châu mặc một bộ đồ đỏ, tựa như một đóa hoa đỏ tươi chết chóc, chạy nhanh trên dây sắt, trên đỉnh đầu nàng là tên nỏ sắc bén bắn ra từ Cơ Quan thành.
Ánh mắt bá vương sáng như đuốc.
Đại phủ bay múa.
Đập bay từng mũi tên nỏ bay tới, giống như thần ma đạp dây sắt mà tiến tới.
Lưỡi đao của cơ quan rết khổng lồ chém tới, giống như một con mãnh hổ nhào về phía Hạng Thiếu Vân.
Toàn thân Hạng Thiếu Vân huyết khí sôi trào, nước mưa quanh thân đều bị bốc hơi hết.
Ma khí trong khí đan lưu chuyển, hóa thành uy áp quanh người hắn.
Con rết khổng lồ cao mười mấy thước đối mặt với bá vương cao hai mét, vậy mà có chút kinh sợ.
Tiếng bá vương gào lớn quanh quẩn trong màn mưa.
Trống trận trong đại quân Tây Lương càng dồn dập, nhịp trống gõ nhanh, khiến máu huyết trong người sôi trào cuồn cuộn.
Bá vương một tay cầm đại phủ hung hăng bổ xuống.
Mạnh mẽ đem cơ quan rết bổ thành hai nửa, hắn xoay rìu phá nát cơ quan bên trong con rết.
Cơ quan rết bị hư hỏng rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Toàn thân bá vương quanh quẩn ma khí âm u, phát ra khí thế không thể cản phá.
Cảm giác lực lượng siêu thoát này khiến cho bá vương có chút hưởng thụ.
Tông sư dù có mạnh hơn, đối mặt với ngàn người vây quanh cũng chết.
Nhưng mà bây giờ bá vương dù có bị ngàn người vây đánh cũng có thể giết sạch.
Trận huyết chiến trong dãy Ngọa Long đã khiến hắn thuế biến.
Thành thật mà nói thì Mặc Bắc Khách cũng không so được với bá vương Hạng Thiếu Vân bây giờ.
Mặc gia du hiệp liên tiếp bại lui.
Dũng sĩ Tây Lương dưới sự dẫn đầu của bá vương, thế như chẻ tre, vượt qua tường thành Mặc gia Cơ Quan thành.
Mặc gia Cơ Quan thành… Phá.
. . .
Tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng vang lên.
Mặc Lục Thất trách con lừa chạy quá chậm, hắn tung người nhảy xuống, điên cuồng chạy nhanh trong màn mưa.
Bùn lầy bị hắn đạp văng cao ba thước.
Đường nhỏ uốn lượn trong rừng núi, căn bản khó ngăn hắn lại.
Bên trong thác nước trắng xóa thỉnh thoảng có thi thể trôi qua.
Mặc Lục Thất không dám ngừng chân.
Hắn sợ chậm chân thì ngay cả thi thể A Châu cũng không thể thấy được.
Hắn chạy điên cuồng, mưa to xối lên người hắn, cây cối hai bên lay động trong gió mưa…
Cuối cùng, ánh sáng chợt hiện.
Hắn ra khỏi rừng rậm, đi tới một đầu dây sắt thô to.
Bên trên tám mươi mốt dây sắt toàn là Tây Lương dũng sĩ.
Cơ Quan thành, liên nỏ cơ quan to lớn vỡ nát, tường thành vỡ tan…
Mặc Lục Thất ngẩn đầu, nước mưa không ngừng xối lên gương mặt hắn.
Xuyên qua màn mưa, hắn nhìn chằm chằm tường thành Cơ Quan thành.
Chỗ đó…
Thân thể khôi ngô của bá vương đứng lặng yên, bão tố kinh khủng không thể rung chuyển hắn chút nào.
Thậm chí, hắn đứng trên đầu tường còn khiến người khác khó thở hơn cả mây đen trên trời.
Con ngươi Mặc Lục Thất co lại.
Bá vương mang theo đại phủ, cánh tay thô to giơ lên, lãnh khốc vô tình bóp cổ một người, áo bào người đó đỏ như máu, như một đóa Mạn Đà La nở rộ đỏ thắm.
Trái tim Mặc Lục Thất co lại.
Trong tay hắn nắm chặt châu trâm khắc hai chữ “A Châu” xiêu vẹo.
Từng vị Tây Lương dũng sĩ vung đao lao về phía hắn.
Linh khí Mặc Lục Thất vận chuyển, tránh qua, mũi chân dẫm lên bả vai một Tây Lương võ sĩ, theo dây sắt chạy đi hướng Cơ Quan thành.
Trên cổng thành.
Bá vương bóp cổ nữ nhân áo bào đỏ.
Nữ nhâm dù đang đeo mặt nạ cũng rất đẹp, hồng trang dưới người bốc lửa.
Tiếc là, trong lòng bá vương chỉ có Lạc Mính Tang, bất kỳ nữ nhân nào khác trong mắt hắn đều là hồng phấn khô lâu.
Tùy tiện ném đi.
Hồng trang nữ nhân tung bay, rơi xuống từ trên tường thành Mặc gia Cơ Quan thành.
Giống như đóa hoa tàn lụi.
“Không!”
Toàn thân Mặc Lục Thất đang chạy nhanh trên trên dây sắt đau thắt, sắc mặt tái nhợt.
Đem nữ nhân hồng trang ném xuống vách núi, Hạng Thiếu Vân đang quay người chuẩn bị đi sâu vào Cơ Quan thành nghe được giọng gào thét này, lông mi nhíu lại, ngừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Mặc Lục Thất đang chạy nhanh được linh khí quấn quanh, ánh mắt co lại.
“Mặc gia… Cũng có tu hành giả!?”
Mặc Lục Thất điên loạn.
Dù hắn ám sát quốc sư thất bại ở Hồ Tâm đảo, đối mặt linh áp của Lục Phiên cũng không sợ hãi như vậy.
Khóe miệng nữ nhân với bộ y phục màu đỏ chảy ra máu, bỗng nhiên giống như nghe được tiếng rống của Mặc Lục Thất.
Mưa nặng hạt.
Nàng khó khăn quay đầu lại, trong khi rơi xuống tốc độ cao, mơ hồ thấy được thân ảnh Mặc Lục Thất trên dây sắt.
“Ngươi gọi là Châu? Châu khó nghe quá, vậy gọi ngươi là A Châu đi?”
“A Châu, ngươi bỏ mặt nạ ra một lần được không? Một lần, chỉ một lần…”
“Chờ ta mạnh mẽ hơn tên mặt đơ thiên hạ đệ nhất thích khách, ngươi sẽ để cho ta tháo mặt nạ ra một lần được không?”
Bỗng nhiên, trước mắt của nàng hiện lại từng cảnh tượng.
Khóe miệng nữ nhân với y phục đỏ có hơi nhếch lên.
Đáng tiếc…
Ngươi cuối cùng không thể tự mình lấy mặt nạ ta xuống.
Trên dây sắt.
Mặc Lục Thất móc ra cái kéo màu bạc, lấy ý ngự kéo, khiến cho cái kéo bay mạnh ra.
Mũi nhọn hướng thẳng tới hồng trang nữ nhân mà bay, muốn xuyên qua quần áo nàng, đem nàng đính trên vách núi.
Nhưng mà…
Sau khi cái kéo bay ra mấy thước, Mặc Lục Thất liền mất khống chế với nó.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn A Châu rơi xuống vách núi tràn ngập hơi nước trước mắt hắn.
Một vết máu đỏ thẫm nhỏ xuống từ trên ngực hắn, rơi vào vực sâu vạn trượng, vỡ nát.
Châu trâm đâm rách da thịt hắn.
Tạo ra vết máu bầm trong lòng bàn tay.
Số mệnh của thích khách, có lẽ chính là như thế.
Mưa rơi ào ào.
Thiên địa như im lặng.
Mặc Lục Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bá vương đang đứng trên cổng thành.
Kéo bạc xuyên qua màn mưa dừng trước người hắn!
"Bá vương!!!"
Tiếng thét của hắn mang theo bi thương cùng phẫn nộ vang vọng trong thác nước.