Mưa rơi tầm tã, đi cùng với đó là những hạt mưa có kích cỡ không thua kém gì hạt đậu, đang từ trên không trung đổ ào xuống mặt đất, khiến cho thiên địa có phần mông lung mờ ảo.
Ở bên trên Cơ Quan thành, Bá Vương cầm Kiền thích, lặng lẽ đứng ở trên đấy. Nước mưa thuận theo mái tóc nhọn và đuôi lông mày của hắn, từ từ chảy tới cằm rồi xuôi xuống mặt đất.
Bóng người đơn bạc của Mặc Lục Thất im lặng mà đứng ở phía trên dây sắt, cây kéo bạc thì liên tục xoay tròn mà trôi nổi ở trước gò má của hắn, làm cho nước mưa xung quanh đây điều bị bắn tung tóe lên.
Còn ở vị trí cằm của hắn, thì những dòng nước đã ngưng tụ lại thành từng tia nước.
Tiếng gầm hét của hắn vẫn còn vang vọng ở giữa vách núi.
“Tu hành giả.”
Bá Vương chậm rãi nói ra một câu.
Hắn giơ tay của mình lên, cánh tay thô to ấy bắt lấy thanh trường phủ ở phía sau lưng.
Cho dù là Bá Vương đi chăng nữa, thì khi đối đầu với tu hành giả cũng không dám khinh thường chút nào cả.
Trải qua mọi chuyện ở dãy Ngọa Long, khiến cho cách mà Bá Vương đối đãi với tu hành giả là cực kỳ ngưng trọng, bất luận một vị tu hành giả nào cũng đều rất mạnh mẽ.
“Mặc gia vậy mà âm thầm bồi dưỡng tu hành giả?”
Bá Vương nhíu mày, nói.
Mặc Lục Thất thì từng bước hành tẩu ở phía trên dây sắt.
Cây kéo đang trôi nổi, lại tựa như sao trời trong đêm tối.
Mặc gia…
Mặc Lục Thất không có bất cứ tình cảm nào đối với Mặc gia cả, Mặc gia không hy vọng những thích khách của mình sẽ sinh ra tình cảm ở tận cõi lòng, bởi vì thích khách có tình cảm thì sẽ xuất hiện ra sơ hở, dễ dàng dẫn đến nhiệm vụ thất bại.
Vì vậy, thích khách sinh hoạt ở bên trong Mặc gia đều hết sức bị đè nén.
Thậm chí, Cơ Quan thành chính là địa phương mà có vô số thích khách muốn rời khỏi đây, tựa như Mặc Nhất Ngân vậy, nguyện vọng của hắn là hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, xong rồi rời đi Cơ Quan thành, trở về nông thôn để quy ẩn.
Đối với Mặc Lục Thất, sự lạnh lùng của Mặc gia không cho hắn cảm giác ấm áp nào. Tuy nhiên, A Châu và Mặc Nhất Ngân lại làm cho hắn cảm thấy được.
Từng vị dũng sĩ Tây Lương quơ đao múa kiếm, chém tới Mặc Lục Thất đang ở phía trên dây sắt.
Bá Vương giơ tay lên, khiến cho hành động của những dũng sĩ Tây Lương đều ngừng lại.
Bá Vương không hy vọng bất kỳ ai nhúng tay vào chiến đấu của tu hành giả.
Kỳ thực, trong lòng Bá Vương cũng cực kỳ phấn khích, máu của hắn cũng đang liên tục sôi trào lên, đây là lần thứ nhất hắn giao thủ cùng với tu hành giả, điều này làm cho hắn có chút ít chờ mong.
Mặc Lục thất đã bình tĩnh lại.
Nước mưa trút xuống thế gian, làm cho vạn vật đều trở nên yên tĩnh đến lạ thường, cũng giống như con tim đang dần trở nên vắng lạnh của hắn vậy.
Bỗng nhiên, Mặc Lục Thất trở nên thất thần, hắn chán ghét biểu cảm băng lãnh vô tình của tên mặt đơ.
Nhưng mà, vào ngày hôm nay, hắn tựa hồ đã biến thành hình dáng mà hắn đã từng ghét nhất.
Khoảng cách mười trượng, không xa cũng chả gần, đây chính là khoảng cách mà Mặc Lục Thất đang đứng trên dây sắt và Bá Vương đang trên cổng thành.
Ở trong khoảng cách này, chính là khoảng cách mà Mặc Lục Thất tự tin nhất.
Bởi vì bên trong phạm vi này, hắn có thể khống chế được kéo bạc, lấy ý ngự kéo, dùng mọi cái gốc độ để ám sát tính mạng Bá Vương.
Mặc Lục Thất đứng lặng lẳng tại chỗ, không có dấu hiệu nhúc nhích, tựa như một pho tượng được người ta điêu khắc ra, nước mưa liên tục rơi lên người hắn, nước không ngừng bắn tung tóe trên làn da mặt của hắn, khiến cho từng đóa bọt nước bị tản ra, làm cho bóng người trở nên mông lung mờ ảo.
Bỗng nhiên, có âm thanh xé rạch bạo nổ.
Giống như một sao băng xẹt qua màn đêm tăm tối, làm cho từng giọt nước mưa bị chém ra làm hai.
Bá Vương nắm trường phủ trong tay, mắt híp lại.
Ở giữa trung tâm của ma khí, hắn bỗng nhiên vung rìu.
Coong!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tựa tiếng sét rền vang trong cơn mưa bão.
Cây kéo màu bạc bị đánh bay đi, dùng tốc độ cực nhanh mà xoay tròn trên không trung
Đôi mắt của Mặc Lục Thất nhìn chòng chọc vào.
Linh khí đang quấn quanh ở bên cạnh hắn, điều này làm cho mặt mũi của hắn trở nên mơ hồ.
Hắn phất tay lên, kéo bạc lại một lần nữa đâm xuống dưới.
Trường phủ trong tay của Bá Vương đột nhiên chém ra, đánh văng cây kéo bạc cả chục mét.
Mưa to gió lớn, phảng phắc giống như là nơi tốt nhất để cây kéo ẩn nấp đi vậy, kèm theo tiếng mưa to lớn đã khiến cho cây kéo càng thêm quỷ dị khó lường.
Mặc Lục Thất rất hiểu rõ sự mạnh mẽ của Bá Vương.
Duy nhất cơ hội thắng của hắn chính là “Lấy ý ngự kéo” đã được linh khí tăng phúc.
Đây chính là trận giao thủ của tu hành giả tầm xa và tu hành giả cận chiến.
Mặc Lục Thất cũng biết thực lực của mình không bằng được Bá Vương, kém rất nhiều, nhưng hắn lại không hề từ bỏ.
Trong đầu của hắn hồi tưởng lại thủ đoạn của Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu ở trên Hồ Tâm đảo.
Đó chính là những tu hành giả mạnh nhất mà hắn gặp, ngoại trừ Lục thiếu chủ, thủ đoạn của bọn họ có khả năng để cho Mặc Lục Thất tham khảo lấy.
Ngưng Chiêu dùng linh khí để hội tụ linh áp, Nhiếp Trường Không thì có Ngự Đao thuật…Đều là sự gợi ý cho Mặc Lục Thất.
Lục Phiên nói Mặc Lục Thất là một thiên tài, không phải là không có đạo lý, đối với việc tu hành, hắn được trời ưu ái.
Có thể không cần linh khí tăng phúc mà vẫn có thể lĩnh hội được lấy ý ngự đao, cho dù là Lục Phiên cũng cảm thán không thôi.
Bá Vương cảm thấy áp lực, dù cho quanh thân của hắn có ma khí tập trung đi chăng nữa, thì cây kéo bạc này lại phảng phất như có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào.
“Lên!”
Ở bên trên dây sắt bỗng nhiên lắc lư.
Mặc Lúc Thất chấp tay hành lễ, rồi khẽ quát một tiếng, ý chí thi triển thích đến cực hạn.
Ở bên dưới mưa to gió lớn, một tiếng “Lên” đột nhiên vang lên, xong biến mất không thấy gì nữa, mặc dù thế, lại tựa như xuyên thấu không gian và thời gian, nổ vang ở bên trong màng nhĩ Bá Vương.
Trường phủ của Bá Vương vung ra.
Bỗng nhiên, cây kéo bạc đang xoay tròn nhanh chợt bị phân ra một đôi, vòng qua trường phủ của Bá Vương, chém về hướng cổ họng và trái tim của hắn.
Bá Vương híp mắt lại, rống mạnh một cái, tiếng rống rền vang.
Trường phủ rút trở về, che chắn ở trước ngực, bắn bay cây kéo bạc đã bị tách ra làm đôi kia.
“Thú vị…”
“Ngươi không phải là tu hành giả mà Mặc gia bồi dưỡng, Mặc gia…không bồi dưỡng được tu hành giả giống như ngươi.”
Bá Vương nói.
Tuy nhiên, thăm dò cũng nên kết thúc rồi.
Trận chiến đấu của tu hành giả này, hạ màn đi thôi.
Mặc Lục Thất rất không tệ, nhưng mà…Cũng chỉ mang đến cho Bá Vương một chút xíu kinh hỉ, nhiều hơn…là thất vọng.
So với Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh, Mặc Lục Thất lại tương đối yếu.
Oanh!
Ma khí quanh thân Bá Vương đột nhiên quanh quẩn mà lên, mưa to gió lớn ở trên trời có hơi ngừng lại, sau đó bị bắn bay đi.
Hắn múa may Kiền thích, thân thể như một con báo, nghiêng về phía trước.
Hắn bước một bước, những vũng nước tồn đọng bên dưới mặt đất bị bắn tung tóe lên bốn thước.
Rồi nhảy cao lên, từ bên trên Cơ Quan thành rơi lên dây sắt ở bên dưới thành, dây sắt liên tục lắc lư, bắn bay vô số giọt nước mưa.
Khuôn mặt của Mặc Lục Thất lạnh nghiêm lại, không ngừng tháo túng kéo bạc để công kích Bá Vương.
Một lần rồi lại lần thứ hai, liên tục thất bại, nhưng hắn lại rất ngoan cường, không từ bỏ.
Bá Vương đạp ở trên dây sắt, thân hình giống như một con sói dữ đang săn lấy con mồi của mình, rong ruổi cực nhanh.
Áp lực cùng với kình phong kinh khủng quét ngang, làm cho mái tóc của Mặc Lục Thất bay tứ tán, khiến trái tim hắn giống như bị một bàn tay bóp chặt lại.
Khoảng cách mười trượng giữa hắn và Bá Vương đang không ngừng rút ngắn lại.
Bá Vương thật mạnh mẽ.
Có lẽ…chỉ có Lục thiếu chủ mới có thể trấn áp đối phương.
Oanh!
Bá Vương trùng kích, làm nước mưa bắn lên khuôn mặt của Mặc Lục Thất.
Cảm giác đau đớn thấu xương đã khiến cho hai mắt hắn liên tục nhắm nghiền lại, điều khiển linh khí quanh thân thể mình, hình thành nên một loại áp bách…Linh áp!
Thanh trường phủ đang vung mạnh chợt ngừng lại, treo ở một tấc trước trán của Mặc Lục Thất, nước mưa chậm rãi nhỏ xuống từ lưỡi rìu.
“Ngự Đao thuật của Nhiếp Trường Khanh, Linh áp của Ngưng Chiêu…”
“Ngươi đến từ Bạch Ngọc Kinh ở Bắc Lạc?”
Bá Vương thản nhiên mở miệng, âm thanh tràn ngập cảm giác áp bách của thú hoang.
Đối với Bá Vương, linh áp mà Mặc Lục Thất ngưng tụ ra, ảnh hưởng quả nhỏ, tuy nhiên, linh áp…chính là kỹ xảo mà chỉ có tu hành giả của Bạch Ngọc Kinh mới có thể thi triển.
Vì thế, Bá Vương suy đoán là Mặc Lục Thất rất có khả năng là quan hệ với Bạch Ngọc Kinh.
Nếu như Mặc Lục Thất là thích khách của Mặc gia thì Bá Vương đã không thèm để ý rồi, cứ việc chém một rìu là ổn cả thôi.
Nhưng mà, Mặc Lục Thất là xuất thân từ Bạch Ngọc Kinh ở Bắc Lạc, nếu vậy thì Bá Vương phải suy tư chút ít.
Lục thiếu chủ ở bên trong Bạch Ngọc Kinh chính là một tu hành giả cực kỳ thần bí, rốt cuộc thực lực mạnh thế nào, không cách nào biết rõ.
Tạm thời Bá Vương vẫn chưa muốn đắc tội Lục thiếu chủ.
Lục thiếu chủ có thể khiến cho Nhiếp Trường Khanh làm xa phu, còn Ngưng Chiêu thì làm tỳ nữ, vậy thì sức mạnh của hắn tuyệt đối mạnh hơn so với tưởng tượng của Bá Vương.
Mặc Lục Thất mở mắt ra, hắn không trả lời câu hỏi của Bá Vương, cũng không phủ nhận.
Mục đích của hắn đến nơi này, vốn dĩ là tạm biệt A Châu, sau khi tạm biệt, hắn liền trở về Hồ Tâm đảo, trở thành đệ tử của Bạch Ngọc Kinh.
Vì thế, nói hắn xuất thân từ Bạch Ngọc Kinh cũng không hẳn là sai.
Tuy nhiên, hắn không nghĩ tới, tạm biệt biến thành vĩnh biệt.
“Ta biết ngươi đang hận cái gì…”
“Nhưng mà hai ta ở hai trận doanh khác nhau, nếu ta không chết, thì bọn hắn chết.”
Bá Vương thản nhiên mở miệng.
“Ngươi đi đi, xem như lần này là ta cho Lục thiếu chủ mặt mũi.”
Thân thể của Bá Vương cao hơn hai mét, cơ thể vạm vỡ như Thần Ma chợt ngồi dậy.
Mặc Lục Thất thì cúi thấp đầu xuống, mái tóc nhọn đang không ngừng chảy nước mưa xuống.
Hắn không có nói ra lời hâm dọa, cũng không có kiên trinh bất khuất.
Hắn đứng người lên, bắt lấy kéo bạc, yên lặng quay người rời đi, nước mưa đã thẩm thấu vào người hắn, khiến hắn không tự chủ được run lên một cái.
Hắn, quá yếu.
Hắn muốn trở nên cường đại hơn.
Bá Vương nhìn lấy thân ảnh của Mặc Lục Thất đang dần biến mất, ánh mắt trở nên đạm mạc.
Thả hổ về rừng?
Ngoại trừ bán mặt mũi cho Lục thiếu chủ ra, Bá Vương còn có thêm một lý do nữa để tha mạng cho Mặc Lục Thất, đó chính là…hắn cần áp lực.
Phải có áp lực mới có động lực, cho nên hắn cố ý thả hổ về rừng.
Đối với Bá Vương, Mặc Lục Thất xuất hiện cùng rời đi, cũng chỉ là cái nhạc đệm mà thôi.
Hắn nâng trường phủ lên, rống mạnh một cái.
Các dũng sĩ Tây Lương chịu lấy mưa to gió lớn, xông vào Cơ Quan thành.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên thu hồi tâm thần lại.
Mặc Lục Thất bại, không ngoài ý liệu của Lục Phiên, nếu như Mặc Lục Thất có thể thắng, đây mới là kỳ quái.
Bá Vương sau khi thành ma, đã có được chín đoạn ma khí, cho dù là Ngưng Chiêu cũng không tài nào là đối thủ của hắn.
“Tên Bá Vương này, có chút thú vị…Giữ Mặc Lục Thất lại để làm đá mài dao sao?”
Lục Phiên nhẹ nhàng lay đọng chén rượu trong tay, mùi rượu chảy xuôi trong không khí.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ tới chuyện của Mặc Lục Thất nữa, về cái chết của A Châu, Lục Phiên cũng không ngờ được, tuy nhiên, chuyện đời không phải là truyện cổ tích, không thể nào liên tục có được cái kết viên mãn và đẹp đẽ.
Hắn uống một ngụm rượu Thanh Mai.
Dựa vào lan can để hóng mát, trong đầu của Lục Phiên bắt đầu suy nghĩ một ít chuyện.
Đầu tiên, hắn cần phải cân nhắc chính là “Nuôi Rồng.”
Sau đó, thì là vấn đề phải làm thế nào để khiến cho Bạch Ngọc Kinh trở thành thế lực siêu thoát.
Sau khi trải qua chiến dịch Tiên cung dãy Ngọa Long, Bạch Ngọc Kinh đã có chút danh tiếng ở trong thiên hạ.
Tuy nhiên…muốn trở thành thế lực siêu thoát, tựa hồ phải kém chút ít nữa.
Mà thứ Lục Phiên muốn làm, chính là dùng một tý sức lực để khiến cho Bạch Ngọc Kinh trở thành thế lực siêu thoát, áp đảo cả Chư Tử Bách Gia.
Ngay tại lúc Lục Phiên suy tư.
Ở nơi phía xa, mơ hồ có âm thanh reo hò truyền tới, bên trong còn bí mật mang theo âm thanh đánh rắm “phốc, phốc”
Lục Phiên quay đầu nhìn lại, hướng về vị trí của Nghê Ngọc và Cảnh Việt.
Liền nhìn thấy thứ lít nha lít nhít tựa như một viên đường đậu phát ra hơi nóng, được đặt trong chiếc nồi đen ở trước bọn họ.