Một tay Lý Đằng ôm lấy Liễu Nhân, tay kia thao tác trên đồng hồ, lấy thanh đao từ trong ứng dụng chứa đồ ra cầm trên tay, sau đó lại giơ tay chém loạn trong không khí.
Tựa hồ chém trúng vật gì, nhưng có vẻ cũng không chặt trúng.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng thang máy di chuyển.
Kế tiếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng "đinh".
Cửa thang máy mở ra.
Nhìn vào màn hình hiển thị trong thang máy, tất nhiên đã tới tầng:16 rồi.
Phía trước là một hành lang, một cái hành lang có cách bài trí u ám.
Ngọn đèn lờ mờ, không thể nhìn rõ rốt cuộc hàng lang này có bộ dạng gì.
Chỉ có đi ra ngoài mới biết.
"Đừng sợ, cùng lắm thì chết, sau đó lại chịu tra tấn, mấy thứ bịp bợm này, chúng ta đã trải qua hết? Còn có thứ gì đáng sợ chứ ?" Lý Đằng ôm ném Liễu Nhân bước ra thang máy.
"Trước dừng một chút, để cho em bình tĩnh lại." Liễu Nhân nói với Lý Đằng một tiếng, lại hít sâu vài hơi.
Thấy cô bé có biểu hiện như vậy, Lý Đằng cũng không thấy kỳ quái.
Người rất nhát gan, chỉ trong vòng chưa tới 2 tháng ngắn ngủi, có thể phát triển đến một bước này, đã xem như rất khá.
Nếu đổi lại trước kia, đoán chừng có bị đánh chết thì cô bé cũng không theo hắn đi xuống tầng ngầm, chớ nói chi là bước vào thang máy.
Có thể đi xuống tầng ngầm, bước vào thang máy, xem như cô bé đã dũng cảm bước đi bước đầu tiên.
Đây là khiêu chiến cực hạn của bản thân, dần dần vượt qua chính mình, là một quá trình chiến thắng bản thân.
Một lát sau, quả thật Liễu Nhân đã bình tĩnh hơn, nàng dần thả lỏng cơ thể, sau đó nắm lấy vạt áo Lý Đằng, ý bảo Lý Đằng tiếp tục đi.
Cuối hành lang là một cánh cửa.
Một cánh cửa cảm ứng.
Hai người vừa tới cạnh cửa, cánh cửa tự động mở ra.
Bên trong vẫn là một cái hành lang.
Hai bên hành lang là mấy khung tranh, ngọn đèn lờ mờ không thể chiếu sáng nội dung bức tranh.
Đứng ở cửa nhìn không thấy gì, không thể biết bên trên vẽ gì.
Hai người đi về trước vài bước.
Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "cạch" nặng nề.
Một cánh cửa sắt thật dày từ trên trần nhà rơi xuống, đóng kín cánh cửa cảm ứng phía sau.
"Đóng cửa có tác dụng không? Chẳng lẽ không thể trở về?" Lý Đằng thử mở ứng dụng dịch chuyển trong đồng hồ.
Ứng dụng dịch chuyển có thể sử dụng bình thường.
Xem ra cánh cửa sắt này không có tác dụng đối với Lý Đằng.
Hai người tiếp tục đi về trước.
Đi tới gần khung tranh gần nhất.
Ở bên trong khung tranh, vẽ một tử thần đang cúi đầu.
Bộ dáng có vẻ rất khủng bố.
Kỳ thật người Trung Quốc không hề sợ thần chết, rất nhiều người Trung Quốc, giống như Liễu Nhân vậy, cái sợ nhất chính là quỷ.
Trong khung tranh thứ hai vẽ một tử thần đang đuổi theo một người.
Người kia nhảy tới nhảy lui trên nóc toà nhà đổ nát, giữa đống gạch vụn, dốc sức liều mạng tránh né tử thần bám đuôi.
Trong khung tranh thứ ba, là tử thần đang xách cổ người này.
Bên trong khung tranh thứ tư......Vẽ một bảo rương.
Khi tiếp tục bước về trước, chỗ cuối hành lang cũng bị bức tường đóng kín.
"Cái lề gì thốn...? Cố làm ra vẻ huyền bí?"
Ngay lúc Lý Đằng chửi bậy, bức tường trước mặt phát ra một tiếng "ầm" trầm đục, bị vật gì đụng ra một cái lỗ lớn, Liễu Nhân không kịp đề phòng sợ tới mức hét toáng lên.
Lý Đằng vội vàng kéo cô bé ra sau vài chục bước.
Một gã đàn ông khoác ào choàng đen......Có thể chính là tử thần, xuất hiện ở chỗ bức tường, sau đó bước từng bước tới gần hai người Lý Đằng.
"Em lui ra phía sau." Lý Đằng móc đao chuẩn bị tiếp chiêu với tử thần.
Sau khi đến gần, Lý Đằng vung đao bổ thẳng.
Thế nhưng, đao xuyên thẳng qua, tử thần chẳng hề bị thương.
Gã tử thần vung tay áo, Lý Đằng liền bay ra ngoài.
Bay xa hơn 10 mét xuống hành lang, rơi không nhẹ, nhưng không bị thương quá nặng.
Liễu Nhân hét lớn, nhưng tựa hồ tử thần không có hứng thú gì đối với nàng, lại bước tới chỗ Lý Đằng.
Đi tới gần chỗ Lý Đằng, tử thần tiếp tục mặc kệ đao trong tay Lý Đằng, khẽ vung tay áo, đánh Lý Đằng bay ra ngoài.
Lần này trực tiếp nện vào cái lỗ trên tường.
Lý Đằng nhìn thoáng qua cái lỗ trên tường, kết quả lại phát hiện là một thế giới ngầm khổng lồ.
Liền giống như cảnh tượng trong khung tranh kia, khắp nơi đều là nhà cửa rách nát nối liền nhau.
chỗ khu vực nhà cửa rách nát là một dãy dài, kéo sâu vào chỗ bóng tối.
Dựa vào nhắc nhở từ trên khung tranh, hẳn là bắt hắn chạy trốn?
Tử thần đang từng bước áp sát.
"Liễu Nhân, tạm thời em chờ ở đây, anh đi qua kia dò xét tình huống." Lý Đằng dặn dò Liễu Nhân vài câu.
"Được, anh phải cẩn thận đó...! " Liễu Nhân biết rõ dựa vào tình huống hiện tại, nàng cũng không giúp được cái gì.
"Không chết được. " Lý Đằng chửi bậy một câu, sau đó thả người nhảy qua cái lỗ, nhảy xuống một nóc nhà.
Đây là......đang huấn luyện Parkour sao?
(Parkour: một môn thể thao đường phố bằng cách vượt chướng ngại vật)
Tử thần cũng tăng tốc nhảy theo, sau đó nhấc chân đuổi theo Lý Đằng.
Lý Đằng vội vàng chạy thẳng, vừa đến mép nóc nhà, liền tung người nhảy qua nóc nhà đối diện.
Tử thần đuổi theo không bỏ.
Ngay từ lúc đầu, Lý Đằng vẫn còn nhảy tương đối như ý, nhưng càng về sau tình huống kiến trúc càng phức tạp, khoảng cách giữa hai nóc nhà ngày càng xa, yêu cầu sức bậc và khả năng leo trèo.
Không lâu lắm, Lý Đằng đã bị tử thần đuổi kịp.
Sau khi bắt được, Lý Đằng bị tử thần xách cổ trở về trong hành lang, sau đó vung tay áo, ném Lý Đằng tới chỗ lỗ hổng vách tường.
"Ngươi, quá yếu!" Tử thần phát ra tiếng nói trầm thấp, rõ ràng là cười nhạo Lý Đằng.
"Đậu moá! Lại đến! " Có đôi khi Lý Đằng rất xem trọng mặt mũi, đặc biệt là trước mặt cô gái trẻ đầy sùng bái như Liễu Nhân.
Chỉ trong chốc lát, Lý Đằng đã bị tử thần xách cổ trở về.
"Ngươi, không xứng làm đàn ông!" Tử thần tiếp tục trào phúng Lý Đằng.
"Mẹ kiếp!" Lý Đằng tung người nhảy qua cái lỗ, lại bắt đầu chạy trốn một vòng mới.
Sau vài lần, Liễu Nhân cảm thấy quá nhàm chán, dựa vào vách hành lang ngủ gật.
Được vài chục lần, ngay khi Lý Đằng có chút kiệt sức, hắn chạy tới nóc một toà nhà, phát hiện phía trên có một máy bán nước tăng lực tự động.
Thừa dịp tử thần còn chưa đuổi kịp, hắn vội vàng mua một chai nốc cạn, sau đó lại tiếp tục chạy trốn.
Lần này bị tử thần bắt được, cũng không có bị ném trở về hành lang, mà là bị ném về chỗ nóc nhà có máy bán nước tự động.
Có vẻ như hắn đã vượt qua mốc nhỏ đầu tiên.
Về sau độ khó càng ngày càng cao.
Thường xuyên nhảy lên xuống ở độ cao 4 mét, đủ loại lan can, sườn dốc, thậm chí cả dàn phơi quần áo.
Ở một vài địa hình đặc thù, có đôi khi Lý Đằng sẽ thấy cảnh tượng giống như trong khung tranh.
Bên trong có vẽ người đang chạy trốn ở đủ loại địa hình phức tạp và thực hiện rất nhiều động tác khác nhau.
Ví dụ như mèo trèo, leo ngược lang can, lộn mèo vân vân.
Tiếp theo khi Lý Đằng nhìn thấy cảnh tượng giống bức vẽ, liền học theo động tác trong tranh, quả nhiên tốc độ tăng lên không ít.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)