Lúc 0 giờ khuya, hai người được dịch chuyển về căn nhà lớn.
Biết rõ tầng hầm chỉ cố làm ra vẻ màu mè, thực chất chỉ là hạng mục huấn luyện nâng cao, Liễu Nhân quyết định tiếp tục vào hang đá chạy bộ.
Lý Đằng bắt đầu trải qua huấn luyện Parkour miệt mài trong tầng hầm.
Dựa vào hình vẽ trong khung tranh, điểm cuối parkour, còn có một bảo rương.
Thời gian đếm ngược 60 ngày dần dần đến hồi kết.
Chỉ số thời gian trong tay Lý Đằng, lúc nào cũng có thể chấm dứt 30 ngày đếm ngược, hoàn thành kịch bản.
Thế nhưng, hắn còn chưa đánh xong phó bản...!
Còn chưa lấy được bảo rương chỗ cuối thử thách Parkour.
Còn chưa thăm dò tầng 17, tầng 18 dưới đất.
Còn chưa mở cửa sắt lầu 2.
Đạo diễn Lưu Thích Nguyên quá xấu rồi! Đây có phải là chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?
Trước kia trong thế giới hiện thực, đối với trò chơi mà mình thích, Lý Đằng đều muốn hoàn thành tất cả nhiệm vụ phụ tuyến, ngay cả mấy loại kết thúc nhiệm vụ chính cũng hoàn thành sạch sẽ, bằng không thì sẽ khiến cho đầu óc rất khó chịu.
Kịch bản lần này cũng giống vậy
Ngoại trừ Lý Đằng ra thì những người khác, đặc biệt là Cao Phi, Elsa, Hoàng Tấn, La Bích Kiều, thậm chí kể cả vợ Quách Hạo Bằng, có thể toàn bộ đều rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, thoát khỏi chuỗi ngày tháng bị tra tấn.
Quái bạch tuột cũng không phải mỗi ngày đều xuất hiện, trước mắt Lý Đằng chỉ có thể đối phó quái bạch tuộc, những lúc khác, bọn hắn vẫn bị tra tấn sống không bằng chết.
......
Mặc dù Lý Đằng rất không muốn, vẫn luôn níu kéo 30 ngày đếm ngược, thậm chí cố ý ngủ vào buổi sáng, bù lại 30 ngày đếm ngược.
Thế nhưng, hắn không thể nào dừng đếm ngược 60 ngày, nó vẫn tới đúng hẹn.
Ngay khi 60 ngày đếm ngược kết thúc, tất cả mọi người giật mình tỉnh lại trên giường ngủ, thế nhưng dãy số đếm ngược trên màn hình đã biến mất rồi, chỉ còn 2 lựa chọn.
"Có rời khỏi hay không?"
"Ngươi có thời gian 1 tiếng để lựa chọn"
Có thể chọn "có", cũng có thể chọn "không".
"Quần chúng số 4193658 đã rút lui."
"Quần chúng số 4145102 đã rút lui."
"Quần chúng số 4137596 đã rút lui."
"Quần chúng số 4145073 đã rút lui."
Không bao lâu sau, dưới màn hình xuất hiện 4 dòng thông báo.
Dựa theo số thứ tự trước sau, hẳn là bốn người La Bích Kiều, Elsa, Cao Phi, Hoàng Tấn rút lui khỏi kịch bản.
Hơn nữa bốn người này còn ước gì mau sớm rời khỏi.
Còn có bốn người chưa rút lui.
Lý Đằng nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không có lựa chọn ngay.
Cửa phòng ngủ bị gõ.
Mở cửa phòng, là Liễu Nhân đứng ở bên ngoài.
"Anh có rời đi không?" Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một tiếng.
"Anh......Không đi. " Lý Đằng trả lời Liễu Nhân.
Liễu Nhân tựa hồ không cảm thấy bất ngờ trước lựa chọn cuả Lý Đằng.
"Em quyết định rút lui." Liễu Nhân im lặng một lát mới nói với Lý Đằng.
"Ừ." Lý Đằng không có thuyết phục Liễu Nhân.
Nơi đây quá tàn khốc, người bình thường khó có thể tiếp nhận.
"Chúc anh may mắn, chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài!" Liễu Nhân muốn nói với Lý Đằng mấy câu, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể chúc hắn may mắn.
Đối Lý Đằng mà nói, có thể tiếp theo là 60 ngày cô độc.
Nhưng Liễu Nhân cảm thấy, hắn cũng không cần nàng bầu bạn.
Đối với nàng mà nói, sau khi ra ngoài, có thể chờ đợi bằng thời gian uống một ly cà phê, Lý Đằng sẽ thoát ra khỏi khoang truyền tống.
Thời gian bên ngoài 1 tiếng bằng với 30 ngày trong bong bóng thời gian.
"Gặp lại ở bên ngoài. " Lý Đằng cũng không có nói thêm cái gì.
Liễu Nhân phất tay chào Lý Đằng, đi trở về phòng ngủ của mình.
"Quần chúng số 4179856 đã rút lui."
Rất nhanh Lý Đằng đã nhìn thấy thông báo trên màn hình.
Một lát sau, lại có hai dòng thông báo xuất hiện trên màn hình.
"Quần chúng số 4194527 đã rút lui."
"Quần chúng số 4194526 đã rút lui."
Không hề nghi ngờ, đây là nhắc nhở cặp vợ chồng quân nhân rút lui.
Không ngờ bọn hắn cũng lựa chọn rút lui.
Có thể đối với Quách Hạo Bằng mà nói, hắn có ở lại cũng không có hy vọng chiến thắng Lý Đằng, chạy bộ trên bàn đá kia càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, cho nên vợ hắn chỉ khuyên vài câu liền bỏ cuộc.
Lý Đằng lựa chọn "không".
Sau một khắc, thời gian đếm ngược trên màn hình lại được reset.
(reset: khởi động lại)
Đếm ngược 60 ngày được reset.
Đếm ngược 30 ngày không thay đổi.
Hai chữ "nam" và "nữ" phía dưới, chỉ còn lại "nam".
Hiện tại, trong thế giới kịch bản này, chỉ còn lại mình Lý Đằng.
Lý Đằng bước vào phòng bếp, bận rộn một hồi mới làm ra mấy món ăn.
Nhanh chóng lấp đầy bụng, dùng túi ni lông gói toàn bộ thức ăn vào trong ứng dụng trữ vật, sau đó bước xuống tầng hầm.
Chỉ có người nhàm chán mới có thể cô độc.
Người có mục tiêu, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cô độc.
Trong những ngày tiếp theo, Lý Đằng không ngừng huấn luyện khả năng chạy nhảy.
Cơ thể của hắn càng ngày càng linh hoạt, phản ứng cũng càng lúc càng nhanh, rất nhiều động tác trước kia làm không được, hiện tại đã có thể thực hiện.
Chỉ số thời gian đều bị hắn dùng đổi nước tăng lực cùng thức ăn.
Cho tới khi nào hết điểm, hắn lại đi săn bầy hùng tê cùng quái bạch tuột, mỗi lần có thể kiếm được từ 10 vạn đến 100 vạn.
Có được nền tảng parkour, hiện tại Lý Đằng chiến đấu càng thêm nhanh nhạy, thậm chí hắn không cần mặc khôi giáp, dựa vào chạy trốn linh hoạt, quái bạch tuột và hùng tê chẳng thể gây cho hắn sát thương nào to lớn.
Tiêu hao quá lớn, lại không thể không ngủ, đếm ngược 30 ngày nhanh chóng đến hồi kết.
Lúc đếm ngược 30 ngày biến mất, thay vào đó là hai chữ "vượt ngục".
Lý Đằng mặc kệ không quản.
......
Đã trôi qua hơn 40 ngày.
Lý Đằng đã chạy tới phần cuối con đường.
Tử thần truy đuổi hắn cũng biến mất.
Chỗ đó có một sân thượng
Trên sân thượng có một cái bảo rương.
Bên trong bảo rương có hai loại bảo vật.
Một khẩu súng, một cái chìa khóa.
Đồng thời bảo rương còn cung cấp đạn.
Súng ngắn giá 100 vạn điểm chỉ số thời gian.
Lý Đằng đổi súng ngắn xong, liền đổi tất cả số điểm còn lại thành hộp đạn.
Một hộp đạn 10 viên, giá trị 10 vạn điểm.
Một viên đạn giá trị 1 vạn.
Thật là đắt tiền.
Đọc lướt qua bản hướng dẫn, Lý Đằng nạp đạn kéo chốt an toàn.
"Phanh! "
"Phanh! Phanh! "
"Phanh! Phanh! Phanh! "
Mặc dù giá trị xa xỉ, nhưng Lý Đằng vừa cầm súng lên, vẫn không nhịn được ngứa ngáy mà nã đạn bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, đã dùng hết một hộp đạn.
Nghe thấy tiếng súng này, cảm thụ được sức giật cán súng, không khỏi khiến cho lòng người cuộn trào.
Đàn ông có súng, nào có đạo lý không bắn?
Cái chìa khoá kia, nếu như không phải dùng để mở tầng 17 thang máy, thì chỉ có thể mở cửa sắt lầu 2?
Trở lại thang máy, thí nghiệm một phát là biết.
Là chìa khoá mở tầng 17.
Cái khẩu súng ngắn này, hẳn là đạo cụ quan trọng qua cửa tầng 17?
Có lẽ độ khó lại tăng lên.
Không cần nghỉ ngơi và hồi phục, Lý Đằng đi xuống tầng 17.
Cửa thang máy mở ra, hắn cầm súng ngắn, lắp hộp đạn, kéo chốt bảo hiểm, khom người bước ra.