Lý Đằng quyết định đi tìm một NPC, giết thử xem có thể đạt được điểm số tài nguyên sinh mệnh hay không.
Cái gã lính truyền tin kia không thể giết tùy tiện, là mấu chốt giúp bọn hắn hoàn thành kịch bản lần này.
Cho nên, tốt nhất là tiến vào trong lãnh thổ Hằng Thuỷ quốc, tìm kiếm mục tiêu săn giết.
Nếu như có thể tìm kiếm được quân đội mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn người, xông vào giết thống khoái, có phải một lần có thể đạt được rất nhiều điểm số tài nguyên sinh mệnh hay không?
Mấy ngày này khí trời khá tốt, hắn giả vờ ra ngoài hít thở không khí, không muốn gặp ai khác, vượt qua sông giáp ranh tiến vào cảnh nội Hằng Thuỷ quốc, vượt qua doanh trại trên núi đi xuống dưới đồng bằng.
Lý Đằng thở hổn hển ngừng chân, hắn quyết định uống một lon nước tăng lực rồi mới đi tiếp.
Kết quả trong đầu chỉ mới nghĩ tới nước tăng lực, trong tay liền xuất hiện lon nước tăng lực.
Nhìn nhìn đồng hồ, trong màn hình hiển thị biểu tượng OK.
Do ứng dụng tử thần làm?
Nó đang giám sát và điều khiển ý thức của hắn?
"Hệ thống cảm ứng năng lượng điện sinh học được khởi động, công nghệ càng tiên tiến, mở ra chức năng điều khiển ứng dụng từ xa."
Phía dưới biểu tượng OK, còn có mấy dòng nhắc nhở.
Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Lý Đằng thử muốn cất đồ uống, quả nhiên, đồ uống trong tay liền biến mất.
Vẫn rất tiện lợi, khỏi mất công thao tác trên đồng hồ.
Lý Đằng lại thử ứng dụng dịch chuyển, kết quả phát hiện hắn cũng không cần thao tác trên đồng hồ, chỉ cần suy nghĩ địa điểm cần đến, lát sau hắn đã dịch chuyển tới nơi.
Đáng tiếc mấy ứng dụng này không liên kết với mấy kịch bản khác.
Trong lúc do dự có nên lấy nước tăng lực ra hay không, thì Lý Đằng lại đâm vào vách tường không khí.
Mặc dù có thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước, nhưng không thể bước tiếp về trước.
Hẳn là kịch bản này có phạm vi giới hạn, cũng không thể cho Đằng từ nơi này một hơi giết tới thủ đô.
Bất quá cũng không lạ, thế giới kịch bản cũng phải tiêu hao tài nguyên, vốn chỉ là một kịch bản nhỏ, không cần phải hao phí tài nguyên xây dựng ra một thế giới lớn làm gì.
Được rồi, chuyện này không gấp, về sau sẽ tìm cơ hội thử.
......
Trở lại bên trong doanh trại, mọi người đưa bữa sáng tới cho Lý Đằng, hơn nữa còn đặt gần lò lửa để giữ ấm.
Sau khi lộ rõ thực lực, hiện tại đúng là Lý Đằng đã trở thành ông nội của bọn họ, cho nên mọi người cam tâm tình nguyện phục vụ hắn.
"Ông ơi, có thể cho cháu xem thanh đao kia được không? Cháu chỉ chơi một chút liền trả lại cho ngài."
Ăn cơm xong đi phơi nắng, Mao tuần tra nói với Lý Đằng.
Những người khác đều đều tò mò liếc nhìn Lý Đằng, bọn hắn cũng muốn nhìn thử thanh thần binh của Lý Đằng.
Trong trận chém giết binh sĩ Hằng Thuỷ quốc kia, quả thực chém người như chém dưa.
Sau đó bọn hắn kiểm tra lại chiến trường, phát hiện rất nhiều gậy sắt trong tay binh sĩ Hằng Thuỷ quốc đều bị chém đứt, liền giống như cắt đậu hủ.
"Xem đi." Lý Đằng khẽ động, lấy dao bầu ra ném xuống đất.
Lúc không dùng nước tăng lực, vẫn là trực tiếp ném xuống mặt đất, bằng không thì bị té sẽ rất mất mặt.
"Cảm ơn ông ngoại!" Mao tuần tra vội vàng đi tới chụp lấy chuôi đao.
Bởi vì hắn không biết thanh đao này nặng tới gần 20 cân, cho nên hắn có dùng hết sức lực, kết quả không thể cầm nổi, còn kêu một tiếng "ai da".
"Bà mẹ nó! Nặng quá...! " Mao tuần tra dùng hay tay ra sức, cuối cùng cũng nhấc dao bầu lên, mặc dù có thể vung vẩy hai cái, nhưng lần thứ 3 vung lên lại rất chật vật, suýt nữa khiến bản thân ngã sấp mặt.
Những người khác cũng ý thức được chuyện lạ, nhao nhao tới thử cây đao này, kết quả ai nấy đề lộ vẻ khiếp sợ.
Ông cụ này đúng là không phải người bình thường...! Dao bầu nặng như vậy, lúc trước lão ta cầm nó chém người, hoàn toàn không ước lượng được sức nặng thế này!
Cũng khó trách chém sắt như chém bùn!
Thân đao cũng không dày hơn đao bình thường bao nhiêu, nguyên nhân nặng như vậy chỉ có một, đó chính là mật độ nén rất lớn.
Vật liệu có tỷ lệ nén cao đánh vào vật liệu có tỷ lệ nén thấp, đương nhiên sẽ dễ dàng đánh gãy.
"Ở trong kịch bản loại nào mới có thể đạt được bảo vật này...? " Mọi người vây quanh Lý Đằng, có đủ loại thắc mắc cần giải đáp.
"Cái loại kịch bản này, các ngươi sẽ không dám vào, bảy người cùng đi với tôi, trải qua một vòng liền rút sạch, hơn nữa, bởi vì cái loại kịch bản này quá mức máu tanh tàn nhẫn, nên đã bị đóng lại." Lý Đằng cho mọi người đáp án.
"Phương pháp máu tanh tàn nhẫn thế nào...? " Mọi người vẫn rất ngạc nhiên.
"Tay không tấc sắt, bị một đám binh sĩ võ trang đầy đủ dùng súng bắn gãy chân tay, bị quái bạch tuột bắt vào huyệt động, dùng tay và chân trở thành thức ăn sống cho bạch tuột con, vô số côn trùng chui vào trong cơ thể gặm xương cốt......Ngày qua ngày......"
Lý Đằng nói ra đáp án khiến mọi người câm nín.
Bọn hắn tự hỏi dù là bản thân cũng khó mà chịu nổi.
Cho nên, không có khả năng bắt được thần binh lợi hại như vậy.
......
Những ngày tiếp theo bình yên một cách kỳ lạ.
Mỗi ngày mọi người ngoại trừ trông coi tên lính truyền tin kia ra, thì lúc nào cũng chú ý tình huống bên ngoài Hằng Thuỷ quốc, chính là đủ loại buông thả.
Có vẻ như độ khó toàn bộ kịch bản, nằm ở chỗ 8 người đối phó mấy chục người.
Nhưng nguyên nhân bởi vì Lý Đằng bật hack, khiến cho kịch bản này trở nên rất đơn giản.
Mấy chục binh sĩ phe địch bị giết, cũng không có binh sĩ tiếp viện tới đây.
Nửa tháng sau, kịch bản hoàn thành.
Trước khi rời đi, Lý Đằng giết gã lính truyền tin kia.
Sau đó trong màn hình đồng hồ xuất hiện mấy dòng nhắc nhở.
"Đang thử phá giải mật mã tài nguyên sinh mệnh......"
"Phát hiện thuật toán mã hóa không biết."
"Phá giải thất bại."
"Xin thay đổi mục tiêu khác."
"......"
"Mẹ kiếp! "
Lý Đằng có cảm giác bản thân bị lừa.
......
Bởi vì là nhiệm vụ diễn xuất bổ sung, sau khi hoàn thành ngoại trừ nhận được thù lao ra, cũng không có mấy khâu gì khác.
Sau khi phân phối điểm xong, đoàn phim tạm thời liền giải tán.
Thưởng gấp đôi điểm tích lũy, Lý Đằng lại nhận được 40 điểm tích lũy, hiện tại số dư trong tài khoản hắn lên tới 100 điểm.
Quả nhiên, sau khi thăng cấp tiểu đặc ước, tốc độ kiếm điểm tích lũy rất nhanh.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng bởi vì đạo diễn thâm niên Lưu Thích Nguyên, cơ hội diễn xuất tăng thêm, lấy được điểm tích lũy cũng đối tương đối dễ dàng hơn.
Kịch bản bổ sung này không có ai trở thành tượng sáp, những người khác đều cảm ơn ông cụ Lý rối rít, giúp bọn hắn được gấp đôi điểm tích lũy, đều là công lao một mình cụ Lý, bọn hắn chẳng cần làm gì.
Bọn hắn đều rất hy vọng có thể hợp tác với cụ Lý, nhưng mà chuyện này không do bọn hắn quyết định, mà là phải xem đoàn phim bọn hắn sắp đặt thế nào.
Mọi người tạm biệt lẫn nhau, tất cả đều trở về.
Lưu Thích Nguyên lại để cho vệ sĩ của hắn tới rước Lý Đằng, lần này hắn không tới.
Hắn cũng không ở trong quán cafe, không biết đang bận cái gì.
Lý Đằng cũng không gấp, chỉ cần không đuổi hắn đi, thì hắn sẽ không chủ động muốn trở về chóp đá.
Có thể ở trong thành phố điện ảnh càng lâu càng tốt.
Vệ sĩ Lưu Thích Nguyên chạy tới, cầm theo điện thoại đưa cho Lý Đằng nghe.
Đầu dây bên kia là Lưu Thích Nguyên.
...
(dịch giả: cầu các đại lão đề cử và bình luận tăng tương tác)