"Chuyện chữa trị tế bào, tôi đang cố gắng thu xếp."
"Tôi có người bạn đạo diễn, ngày mai có thêm một kịch bản muốn tìm mấy diễn viên quần chúng, cậu có hứng thú hay không? Có hứng thú thì ở lại đi, ngày mai tham gia diễn xuất kịch bản của hắn, không có hứng thú thì trở về trên chóp đá nghỉ ngơi vài ngày, chờ tới khi diễn xuất lần sau bắt đầu hẳn tới." Lưu Thích Nguyên vội vàng hỏi ý kiến Lý Đằng.
Có vẻ như hắn rất bận rộn.
"Có hứng thú." Tất nhiên là Lý Đằng đồng ý ngay và luôn.
Có hack từ phế bản, những kịch bản bổ sung này của Lưu Thích Nguyên, tựa hồ chính là đang giúp hắn cày điểm, giúp hắn nhanh chóng phát triển, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
"Vậy được, buổi tối cậu tự lo ăn uống, tự tìm chỗ ngủ, ngày mai tôi sẽ nhờ tài xế tới đón cậu đi đến địa điểm diễn xuất." Lưu Thích Nguyên nói xong liền cúp điện thoại.
Hiện tại mới giữa trưa.
Từ giờ đến tối vẫn còn dư giả thời gian.
Lý Đằng quyết định tự mình đi dạo bốn phía.
Hắn chưa từng có thời gian rảnh nào có thể đi lại tự do trong thành phố điện ảnh.
Lúc trước tham gia chế độ địa ngục, đúng là có 2 đêm tự do hoạt động trong thành phố điện ảnh, nhưng đều bị giới hạn trong phạm vi nhất định.
Không biết lần này có thể đi qua mấy chỗ khác hay không?
Quả nhiên là nghĩ quá nhiều.
Phía nam xa nhất có thể tới bờ biển, phía bắc xa nhất có thể tới bệnh viện, phía đông tối đa chỉ có thể đến quảng trường nhỏ chỗ gặp Liễu Nhân, phía tây chính là khách sạn nghỉ ngơi lúc chờ diễn chế độ địa ngục.
Lý Đằng muốn đi vào khách sạn nhìn xem, đi gõ cửa chỗ gian phòng Diêu Tuyết, thử xem nàng còn ở đó hay không.
Đáng tiếc, khách sạn đóng cửa, xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh chỉ nhìn thấy một mảnh vắng lặng.
Chỗ bếp tự phục vụ vẫn còn hoạt động, nhưng bên trong vắng ngắt, không có một người.
Xế chiều, Lý Đằng đi tới bờ biển, nghe tiếng sóng biển, quan sát mặt trời chậm rãi lặn về phía tây.
Thẳng đến khi trời tối hẳn, Lý Đằng mới chậm rãi trở về thành phố điện ảnh.
Đi tới chỗ nhà hàng bán thức ăn, Lý Đằng bước vào.
Chuẩn bị bỏ 1 điểm mua 3 cái màn thầu làm bữa tối.
"Không có đồng bạn cũng bất lợi, cũng hết cách dụ ăn miễn phí." Lý Đằng chửi bậy vài câu.
Đi đến gần máy bán tự động.
Sau khi dùng 1 điểm mua 3 cái màn thầu, đang chuẩn bị thanh toán hoá đơn, thế nhưng màn hình máy bán tự động đột nhiên biến thành nền đỏ thẫm.
Hình vẽ tử thần như ẩn như hiện xuất hiện trong giao diện.
"Đang xâm nhập hệ thống máy bán tự động của nhà hàng......"
"Xâm nhập thành công."
"Giá đơn hàng tạm thời trở về 0."
"Mời nhanh chóng thanh toán đơn hàng trong vòng 3 giây! "
"Ba, hai,......"
Lý Đằng vội vàng nhấn nút [xác định].
Ba giây sau, màn hình nhanh chóng khôi phục bình thường.
Quả nhiên, ba cái bánh bao không tốn điểm tích lũy!
Mua được 3 cái màn thầu miễn phí!
Lý Đằng không khỏi vui mừng, có vẻ như tử thần vẫn có vài phần bản lĩnh, hơn nữa năng lực này rất hữu dụng...! Có thể hack vào hệ thống bán hàng trong thành phố điện ảnh!
Lý Đằng vội vàng chọn một đống lớn thức ăn bò bít-tết, tôm hùm chua cay, gà nướng các loại, tổng giá trị hơn 100 điểm tích lũy, sau đó chuẩn bị gửi đơn đặt hàng.
Màn hình máy bán tự động đã biến thành nền đỏ thẫm.
Hình vẽ tử thần cũng như ẩn như hiện xuất hiện trong giao diện.
"Đang xâm nhập hệ thống máy bán tự động của nhà hàng......"
"Xâm nhập thất bại"
"......"
Rất hiển nhiên, lần này tử thần đã không thể "trang bức".
"Mẹ nó!"
"Chỉ có một chút tiền đồ như vậy? Tao chỉ có thể ăn màn thầu?"
Lý Đằng hủy bỏ đơn đặt hàng chọn lại món ăn.
Kết quả lại thất bại.
Cũng hết cách, hắn quyết định vứt bỏ lòng tham, lại thử mua 3 cái màn thầu.
Kết quả thất bại.
Sau đó, tử thần dứt khoát không ra ngoài.
Chẳng lẽ là, tử thần cũng chỉ có bản lĩnh miễn phí 1 điểm tích luỹ?
Hoặc là, đơn đặt hàng thứ nhất?
Buồn bực, tại sao đơn đầu tiên mình không mua nhiều chút?
Nói không chừng thành công thì sao?
Gặm 3 sợi dưa muối cùng với màn thầu, Lý Đằng cảm thấy hối hận chảy nước mắt.
"Buổi tối ăn nhiều, không tốt cho hệ tiêu hoá."
Sau khi ăn xong 3 cái màn thầu miễn phí, Lý Đằng cố gắng đè nén ý định mua thêm.
Đồ ăn miễn phí mới tốt, không nên ăn đồ thu phí!
Rời khỏi nhà hàng, Lý Đằng đi tới quán cafe.
Quán cafe đã đóng cửa, cũng không cung cấp cà phê miễn phí.
Lý Đằng đành phải tiếp tục đi qua quảng trường nhỏ.
Ở bên trong quảng trường nhỏ thỉnh thoảng sẽ phát ra âm nhạc, không biết đêm nay có hay không.
Ngủ kèm theo tiếng nhạc, có thể giảm bớt sự chú ý, giảm bớt cơn đau cơ thể.
Sau khi tới nơi, quả nhiên đang phát nhạc.
"Không đợi được đến khi màn đêm buông xuống,
pháo hoa kia đâu thể quá rực rỡ.
Kỉ niệm dù đã hoá thành tro bụi,
vẫn chẳng thể đợi được đến hồi kết......"
(chú thích: lời bài hát Cô ấy nói: She Says: Lâm Tuấn Kiệt)
Lý Đằng nằm xuống ghế gỗ cạnh bồn hoa, nghe âm diệu dụ dương, một vài đoạn trí nhớ xa xưa tràn vào đầu hắn.
Hắn nhớ tới Anna, nhớ tới Daisy, nhớ tới Diêu Tuyết, còn có Liễu Nhân.
Anna là một cô gái kiên cường, nàng có chính kiến của bản thân, chưa bao giờ tâm sự với Lý Đằng.
Ý chí của nàng rất mạnh mẽ, kỹ năng cận chiến rất lợi hại, tư tưởng độc lập, không cần hắn bảo vệ.
Nàng làm người rất thoải mái, bất luận giữa nàng và hắn có nảy sinh tình cảm hay không, nên dừng là dừng, nói đi là đi, chẳng hề dây dưa dài dòng chút nào.
Có lẽ là hắn ở trong lòng của nàng còn chưa đủ sức nặng.
Cô bé Daisy quá đáng thương, là một thiếu nữ rất đơn thuần, vội vàng đến, vội vàng đi, trước khi rời đi, nàng dùng tất cả điểm tích luỹ còn sót lại mua đồ cho hắn.
Lý Đằng cảm thấy bản thân mình mắc nợ Daisy.
Diêu Tuyết thì là cô gái bề ngoài rất kiên cường, nhưng trong lòng lại yếu đuối, cảm tình rất tinh tế, rất muốn có người bảo vệ mình, nhưng lại sợ hãi bị tổn thương. Nếu như không phải bị cưỡng ép tách rời, ở chung với Lý Đằng trong thời gian dài mà nói, Lý Đằng rất hoài nghi hai người có thể tiến sâu hơn hay không.
Liễu Nhân chính là tiểu thư con nhà giàu, tuy là nhát gan, nhưng rất thông minh, có chủ kiến của mình. Ngay khi gặp hoàn cách không thể thay đổi, nàng sẽ cố gắng thích ứng hoàn cảnh. Lúc sợ hãi nàng rất hy vọng có người bảo vệ mình, nếu như không có ai bảo vệ, nàng sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Kỳ thật trong lòng Lý Đằng không có vô cảm như bề ngoài hắn biểu hiện, hắn cũng muốn có người bầu bạn sớm tối.
Bất luận là hai lần chế độ địa ngục cùng Anna, hay là ở cùng Diêu Tuyết trên chóp đá 3 ngày, hay là 2 tháng ở chung với Liễu Nhân trong kịch bản [Nhà Tù Thời Gian], những lúc nhớ lại, đều cho hắn cảm giác thật ấm áp.
Chẳng qua là, ngay cả vấn đề ăn uống cũng khiến hắn sống dở chết dở, cũng không có cách nào bảo vệ người mình yêu, cho các nàng sống sót an toàn, hắn chỉ có thể dùng biểu cảm lạnh lùng để che dấu bản thân, từ chối loại làm bạn này.
Dưới hoàn cảnh này trong thành phố điện ảnh, hắn nhất định sẽ phải tiếp tục cô độc.
......
Trời càng ngày càng tối.
Gió nổi lên.
Lý Đằng trốn vào gần tiệm bán quần áo
Rất nhanh hắn đã bị loa trên vách tường yêu cầu rời khỏi.
Sau đó, tất cả cửa hàng đều đóng cửa.
Ánh đèn, cũng dần tắt ngúm.
"Vì trong giấc mơ em thấy anh rời đi,
nên em mới choàng tỉnh từ trong nước mắt.
Ngắm gió đêm thổi qua khung cửa sổ,
Liệu anh có cảm nhận được tình yêu của em không?
Đợi đến ngày hai ta già đi,
Liệu anh vẫn còn bên cạnh em chứ?
Nhìn lại bao lời ước hẹn cùng dối gian,
Đang chầm chậm phai tàn theo dĩ vãng......"
(Chú thích: lời bài hát [một đời có anh] – Dương Lan Nhất, bài này khá hay, mọi người có thể search trên youtube nghe thử.)
Sau khi bài hát kết thúc trong quảng trường nhỏ, bốn phía liền rơi vào yên tĩnh.