Lý Đằng vừa bò vào, lại phát hiện cô gái trẻ mặt đồ ngủ con thỏ đang nằm ngửa trên đất.
Hai mắt nhắm nghiền, cũng không nhúc nhích.
Còn chưa bắt đầu dọa nàng đâu, đã bị doạ chết ngất?
Nàng bị doạ xỉu, hắn còn làm nhiệm vụ trợ giúp người mới thế nào?
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
10 điểm tích lũy...!
Lý Đằng bước tới kiểm tra hơi thở của nàng, lại kiểm tra nhịp tim.
Không chết, chỉ bị doạ ngất xỉu mà thôi.
Nếu là dọa ngất, nói không chừng cũng tính là sợ vãi đái?
Nếu như sợ vãi đái, hơn nữa còn ở bên trong bảo tàng tượng sáp, nói không chừng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Làm sao biết nàng có bị doạ sợ vãi đái hay không?
Kiểm tra qua thì mới biết.
Trong lúc Lý Đằng chuẩn bị thò tay kiểm tra, xác nhận thử xem nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa, đột nhiên cô gái trẻ lại mở mắt.
Phát hiện một pho tượng sáp ngồi xổm trước mặt mình, cô gái trẻ lại hét lên chói tai.
Lý Đằng đang chuẩn bị kiểm tra nhiệm vụ đã xong chưa, không kịp chuẩn bị lại nghe thấy cô gái trẻ thét lên, cũng bị giật mình, hét theo nàng.
Lúc đó Lý Đằng có hét lên cũng chẳng được gì, cô gái trẻ càng sợ hơn, tiếng thét càng thêm chói tai.
"Được rồi! Đừng la nữa ! tôi không phải người xấu." Lý Đằng vừa hiểu ra chuyện gì, vội vàng nói vài câu với cô gái trẻ.
"Tôi làm sao biết anh có phải người xấu hay không?" Cô gái trẻ rất sợ hãi mà nhìn Lý Đằng.
"Vừa rồi có một người băng kín đầu truy sát cô, là tôi hắn đánh chạy, cô nói tôi có phải là kẻ xấu hay không? Nếu như tôi là người xấu, hiện tại cô có thể còn nằm ở đây ư? Còn nữa, cô gặp qua người nào đẹp trai như tôi đi làm kẻ xấu chưa?" Lý Đằng giơ tay tới trước mặt cô gái trẻ.
"Tôi......tự mình đứng lên." Cô gái trẻ nhìn thấy Lý Đằng, không có bắt tay hắn, nàng cẩn thận nhúc nhích cơ thể, sau khi nhìn quanh một vòng, lại hét lên một tiếng bỏ chạy ra khỏi bảo tàng tượng sáp.
Lý Đằng cũng chạy ra ngoài, đứng cách cô gái trẻ vài mét.
Cô gái trẻ vừa chạy ra khỏi bảo tàng tượng sáp, nhìn bốn phía một vòng, không có phát hiện bóng dáng kẻ quấn băng kia, cũng không có phát hiện Lý Đằng có ý đồ xấu với nàng, cảm xúc mới ổn định hơn.
Một lát sau, nàng đứng lên, ngồi xuống một bồn hoa nhỏ cạnh quảng trường.
"Người mới, lần đầu tiên tới đây phải không? Có phải cảm thấy rất khó hiểu tại sao mình lại xuất hiện trên đỉnh chóp đá? Có muốn tôi giải thích một chút hay không?" Lý Đằng đứng xa vài mét nói với cô gái trẻ.
"Anh có điện thoại không? Có thể cho tôi mượn điện thoại hay không?" Cô gái trẻ nói với Lý Đằng.
"Nhờ vả cái gì! Nơi đây không phải thế giới hiện thực, thứ nhất tôi không có điện thoại, thứ hai, cho dù cô có tìm được điện thoại, cũng không thể gọi được cho ai, cam chịu số phận đi." Lý Đằng có chút đau đầu đối với người mới này.
Từ đỉnh chóp đá kéo qua đây, không phải thứ tò mò nhất là hỏi chuyện đỉnh chóp đá hay sao?
"Cái kia......Nơi đây là chỗ nào? Làm sao tôi mới có thể trở về nhà?" Cô gái trẻ bộ dạng sắp khóc.
"Chúng ta bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi, nếu như muốn về nhà mà nói......" Lý Đằng cố gắng soạn một kịch bản dễ hiểu cho cô gái, giúp nàng biết rõ hiện tại đang gặp phải tình huống gì.
"......"
Mấy phút sau.
"Nói cách khác, rốt cuộc tôi vẫn phải trở về chóp đá kia?" Cô gái trẻ có chút hoảng sợ.
"Đúng vậy, mặc dù rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật. "
"Tôi nhất định phải diễn xuất, biểu hiện được tốt mới có thể giảm xuống độ cao chóp đá, mới có thể về nhà?" Cô gái trẻ lại hỏi.
"Đúng vậy, nếu như cô có câu hỏi nào khác, cũng có thể hỏi tôi." Lý Đằng nhẹ gật đầu, hắn cũng không nói cho cô gái trẻ chuyện dùng điểm tích luỹ để giảm độ cao chóp đá.
Tạm thời còn chưa cần.
"Tôi......Tôi đói bụng. " Cô gái trẻ sờ lên bụng của mình.
"Đi theo tôi." Lý Đằng bước tới chỗ nhà hàng, sau đó quay đầu nhìn cô gái trẻ.
Cô gái trẻ do dự trong chốc lát, rồi mới ngồi dậy bước theo Lý Đằng.
"Thành phố điện ảnh rất chiếu cố đối với người mới, cung cấp đồ ăn miễn phí, cô phải làm thế này......" Lý Đằng hướng dẫn cô gái trẻ tự chọn món ăn tại quầy tự phục vụ, tiếp đó xuất hiện rất nhiều đồ ăn.
Ví dụ như heo sữa quay hắn không tài nào mua nổi, giò heo nướng, tôm hùm hấp bia, canh sườn ngó sen, cá sơn đá đỏ các loại.
Còn chọn các loại bánh ngọt, hoa quả, kem tươi, trà sữa.
"Vay điểm tích luỹ mua đồ nếu không trả lại thì có hậu quả gì?" Cô gái trẻ có chút lo lắng không dám ăn thiếu.
"Cô đừng lo lắng, ngày đầu tiên cô tới đây sẽ được miễn phí toàn bộ, chủ yếu là giúp cô quen thuộc với hệ thống điểm tích lũy, hơn nữa những thứ điểm tích lũy này cũng không có lợi ích gì, những diễn viên giỏi kia, mỗi lần diễn xuất có thể kiếm được mấy ngàn mấy vạn điểm tích lũy. Đối với người mới mà nói, ngày đầu tiên ăn chùa chỉ có ngu mới không ăn, không cần phải tiết kiệm." Lý Đằng có lòng tốt an ủi cô gái trẻ.
Đương nhiên là hắn không lừa gạt nàng, lúc trước hắn tới đây, cũng là bởi vì không nỡ tiêu xài điểm tích lũy, kết quả cuối cùng thiếu chút nữa bị đóng sáp. Vì ngăn ngừa cô gái trẻ dẫm vào vết xe đổ của hắn, đương nhiên hắn muốn khích lệ nàng tiêu xài điểm tích luỹ.
"Thật vậy chăng?" Cô gái trẻ vẫn lo lắng.
"Cô xem bộ dạng của tôi giống kẻ lừa gạt lắm sao?" Lý Đằng nói lời chân thành.
"Khá giống." Cô gái trẻ liếc nhìn Lý Đằng.
"Cô cũng quá xem thường người! Khỏi cần phải nói, một bộ lễ phục của tôi giá trị bao nhiêu tiền? Hết mấy vạn điểm tích lũy! Cô cảm thấy tôi khổ công giúp cô như vậy, còn đánh đuổi kẻ quấn băng, cứu cô khỏi bảo tàng tượng sáp, liền chỉ lừa cô một miếng ăn? Tôi có cần phải làm vậy không?" Lý Đằng đau lòng gần chết.
"Một lần diễn xuất có thể kiếm được mấy ngàn, mấy vạn điểm tích lũy?" Cô gái trẻ che miệng cười cười. Nghe Lý Đằng nói như vậy, nàng cũng có chút xấu hổ, Lý Đằng giúp nàng đánh đuổi kẻ quấn băng, như vậy hắn chính là ân nhân cứu mạng nàng, mời ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.
"Đúng vậy, có tôi bảo kê, chỉ cần cô hành động đừng quá kém cỏi, rất nhanh sẽ được thăng cấp tới vai phụ, vai chính các loại, dễ dàng kiếm được điểm tích luỹ, căn bản cũng sẽ không coi mấy trăm điểm này vào mắt. Tôi vừa nhìn là đã biết cô là loại người có tiềm chất đặc biệt, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, chỉ cần đạo diễn không bị mù, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành ảnh hậu." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Đừng nói những thứ không thực tế, tôi là người gì thì trong lòng tự biết. Người mới hoàn cảnh mới, mời người cũ một bữa cũng là chuyện nên làm, anh nói muốn bảo bọc tôi, hy vọng anh có thể giữ lời." Cô gái trẻ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhấn nút xác định.
"Đương nhiên chắc chắn." Lý Đằng thở dài nhẹ nhõm, giúp đỡ cô gái trẻ bưng đồ ăn tới bàn, vì để tránh cho cô gái trẻ ăn không hết mà lãng phí, hắn có lòng tốt ăn giúp.
"Con số đếm ngược trên tường kia là gì?" Lúc ăn cơm, cô gái trẻ lại hỏi Lý Đằng.
"Là thời gian bắt đầu diễn xuất, bây giờ còn sớm." Lý Đằng vừa gặm khối thịt lớn vừa đáp lời cô gái trẻ.
"Chậm một chút, đừng để mắc nghẹn." Cô gái trẻ bưng cho Lý Đằng một cốc nước.
"Cô tên là gì?" Lý Đằng uống một ngụm, liền hỏi cô gái trẻ.
"Tôi......Tôi, tôi không có tên, tôi chỉ là một con thỏ nhút nhát." Cô gái trẻ vuốt vuốt tai thỏ, do dự không dám nói tên thật của mình.
"Tôi sẽ đặt cho cô một biệt danh, gọi là thỏ con đi."
"Sao cũng được, anh tên gì?"
"Lý Đằng, mộc tử lý, đằng của mã hoá đằng, cô có thể gọi tôi là Đằng ca." Lý Đằng đáp lời cô gái trẻ.
"Ồ, hảo Đằng ca."
"Thỏ con, em làm thế nào tới đây? Trước khi đến có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không?" Lý Đằng tìm đại một chủ đề trò chuyện, để che giấu chuyện hắn ăn như hổ đói.
"Không có gì đặc biệt......... buổi tối trước khi xuất hiện trên đỉnh chóp đá, em chỉ xem một bộ tiểu thuyết mạng như thường ngày. Sau đó......giống như......Mỗi ngày đều bỏ phiếu cho bộ sách kia, đêm hôm đó quên làm, cũng không biết có liên quan tới chuyện này hay không, dù sao, ngày hôm sau tỉnh lại liền xuất hiện trên đỉnh chóp đá." Cô gái trẻ nghĩ một lúc mới trả lời Lý Đằng.