Đường Tư Kỳ khệ nệ xách tôm về tới nhà, một ý tưởng táo bạo chợt loé lên, hay là mình tự thân vận động nhỉ, chứ lần nào cũng làm phiền chị Thiên Ngưng nghe chừng ngại quá.
Thế nhưng phải bắt đầu từ đâu bây giờ?! Đứng tần ngần suốt nửa buổi, mắt đối mắt nhìn nhau đắm đuối. Cuối cùng, Đường Tư Kỳ chịu thua. Với cái tài nghệ nấu nướng của cô thì hai con tôm này chỉ có vào sọt rác thôi. Mà lãng phí nguyên liệu là chuyện nhỏ, vạn nhất ngộ độc thực phẩm mới là chuyện lớn. Thôi! Vì an toàn cho tất cả mọi người, tốt hơn hết cứ án binh bất động đợi chị Thiên Ngưng về thì hơn.
Và thế là khi Từ Thiên Ngưng đi nhập hàng về tới nhà, đập vào mắt là hai con tôm hùm cỡ đại, đang hùng dũng giương bốn cái càng khổng lồ lên doạ nạt.
Từ Thiên Ngưng hết cả hồn! Lần này không cần xem giá cũng biết là hàng đắt tiền rồi.
Chị lập tức buông túi xách xuống, sắc mặt đanh lại, nghiêm giọng nói: “Tư Kỳ, chị thấy chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện.”
Ôi cái giọng điệu và thái độ giống Lạc Tuấn Bảo y đúc, quả là mẹ con ruột có khác, không lệch một ly một lai nào!
Đường Tư Kỳ nhấp nhấp môi, chăm chú lắng nghe.
Thì nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu đó thôi. Nào là phải biết tiết kiệm, không được tiêu pha phung phí, kiếm tiền khó, nhất là làm nghề tự do lại càng khó khăn hơn, kiếm được đồng nào phải biết tích luỹ lên phòng trường hợp khẩn cấp.
Đối với vấn đề này, Đường Tư Kỳ luôn luôn khiêm tốn tiếp thu nhưng kiên quyết không thay đổi. Cô gãi đầu cười hì hì: “Chị à, chị tạm tha cho em đi mà. Vả lại em có tiêu tiền linh tinh đâu. Tại em thèm quá chịu không nổi. Hai con tôm giao lại cho chị nhé, bữa tối nhờ cả vào chị đấy! Thank kiu chị yêuuuu !!!”
Thấy con em cứng đầu cứng cổ, Từ Thiên Ngưng cũng hết cách, nhưng chị cũng phải thú thật: “Chị chưa làm tôm hùm bao giờ.”
“Em tin tưởng trù nghệ của chị!” Đường Tư Kỳ nháy mắt rồi chạy tót về phòng mình.
Bữa trưa, Đường Tư Kỳ lót dạ bằng cái bánh rán mua hồi sáng. Tuy rằng cô không thích nó lắm nhưng tốt xấu gì cũng đã bỏ tiền ra mua, tuyệt đối không thể lãng phí. Khoảng thời gian túng quẫn dạo trước đã dạy cho cô biết trân quý lương thực và tiền bạc.
Nhưng mà công nhận cái bánh rán này dở thật, vừa dai vừa úng dầu, giờ nó nguội rồi còn khó nuốt hơn cả ban sáng. Thảo nào hệ thống từ chối Check-in, chất lượng tệ như này không đủ tiêu chuẩn cũng là phải thôi.
“Haizz…thèm bánh bao quá!” Vừa trệu trạo nhai bánh rán, Đường Tư Kỳ vừa nhớ nhung xửng bánh bao thơm lừng, nóng hổi.
Xử lý nhanh gọn xong bữa trưa, cô lại ngồi vào bàn làm việc nhưng đầu óc vẫn vương vấn hương vị tuyệt hảo của bữa sáng.
À đúng rồi, sau khi đổi tôm hùm thì chỉ còn lại mấy chục đồng vàng thôi. Giờ phải tranh thủ vẽ lại tiệm bánh bao để đăng lên diễn đàn kiếm tương tác mới được.
Nghĩ là làm, Đường Tư Kỳ bắt tay vào việc ngay.
Lần này cô không chỉ phác hoạ lại khung cảnh tấp nập của cửa tiệm mà còn dùng thủ pháp nhân cách hoá, điểm thêm mắt mũi mồm miệng cho mấy cái bánh bao, khiến ai nhìn thấy cũng vừa thích thú lại vừa muốn nếm thử.
Không dừng lại ở đó, bài đăng còn có một cái tên rất kêu [ Vỗ Tay Tán Thưởng Tiệm Bánh Không Tên ].
Bài vừa đăng lên đã lập tức nhận được sự hưởng ứng của cư dân mạng
“ AAA, Kỳ Kỳ đây rồi, hôm nay lại có quán mới!”
“Tôi nhịn đói suốt từ sáng đến giờ để chờ bài Review của bạn đó! Không ngờ lại chờ được thật này…yummie…”
“Ồ, ra là tiệm bánh bao nằm núp trong hẻm nhỏ. @Kỳ Kỳ Chiêm Ngưỡng Thế Giới, bạn quên ghi địa chỉ lên rồi!”
“Wow, nhìn đáng yêu quá, ta muốn ăn, nhem nhem…ngồi xổm ở đây hóng địa chỉ!”
“Đúng rồi á, nổ địa chỉ đi Kỳ Kỳ ơi!!!”
Đường Tư Kỳ lập tức ghim địa chỉ lên. Sợ mọi người khó tìm, cô còn cẩn thận vẽ lại sơ đồ, dùng mũi tên chỉ đường từ trạm tàu điện ngầm đến tận cửa quán.
“Quá tuyệt vời! Thường xuyên Review quán mới cho anh em hóng với Kỳ Kỳ nhé!”
Đường Tư Kỳ không thể ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cô đã có fans trên mạng xã hội, họ gọi cô bằng Kỳ Kỳ nghe rất đỗi trìu mến và thân thương, họ ủng hộ cô, chờ đợi từng bài đăng của cô, chỉ cần thấy cô đăng bài một cái là bay vào bình luận liền luôn. Điều này khiến cô cảm thấy rất vui đồng thời cũng có đôi chút nở mũi vì tự hào!
Hơn nữa, lượng người theo dõi trên Weibo cá nhân cũng tăng hẳn 30 người, hiện giờ đã có 140 người theo dõi rồi. Chiếu theo tốc độ này thì chẳng mấy lại có khách hàng đặt tranh, hehe!
Đang vỗ đùi sung sướng thì Đường Tư Kỳ chợt nhớ ra trước đây cô từng đăng ký ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư, một ứng dụng nổi đình nổi đám trong giới hoạ sĩ chuyên nghiệp. Đám bạn bè đồng môn của cô cũng chủ yếu nhận được đơn đặt hàng qua ứng dụng này, chỉ riêng Đường Tư Kỳ là không, bởi cô chưa có nhiều tác phẩm để làm mẫu.
Nhưng giờ khác rồi, trong tay cô đã tích luỹ được kha khá tác phẩm, lại còn có sự ủng hộ của cộng đồng mạng nữa chứ, thế nên Đường Tư Kỳ cực kỳ tự tin mang sản phẩm của mình giới thiệu lên Bạch Cáp Hoạ Sư.
Khổ nỗi lâu rồi không sờ đến nên cô quên xừ mất mật khẩu. Loay hoa loay hoay mãi mới đăng nhập được tài khoản.
Đầu tiên là kiểm tra trang chủ, có mấy bức tranh cũ cô đã đăng tải trước đó cũng nhận được vài lượt yêu thích và ba người theo dõi. Không biết cái này là số liệu thật hay hệ thống tự tạo để cổ vũ tinh thần đây.
Thôi kệ, sao cũng được, Đường Tư Kỳ không quan tâm lắm, cô ấn một lượt, đăng tải toàn bộ những bức tranh cô mới vẽ gần đây.
Có thể nói, Bạch Cáp Hoạ Sư là một trong những ứng dụng nổi tiếng nhất trong giới hội hoạ, bởi lượng người truy cập cực khủng, số lượng tranh cũng nhiều không đếm xuể. Vậy nên đăng tác phẩm lên đây sẽ tiếp cận được nhiều người. Nhưng phải là một tác phẩm thực sự xuất sắc thì mới mong nhận được sự chú ý chứ không nó sẽ nhanh chóng bị chìm nghỉm trong hằng hà sa số các bức tranh ngoài kia.
Một số hoạ sĩ chuyên nghiệp có chút ít danh tiếng cũng hoạt động sôi nổi trên ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư. Mỗi lần họ đăng bài, lập tức thu hút được đông đảo fans vào hưởng ứng, tung hô. Nhưng đấy là các đại thần rồi, chứ hạng gà mờ như Đường Tư Kỳ thì làm đếch gì có ma nào mà tung với chả hô. Thế nên chỉ còn biết mong chờ vào tương tác của người qua đường thôi
“Phong cách này cũng tương đối vừa mắt ta. Nhưng mà cái đường cong kia…e hèm…một lời khó nói hết!”
“Kiến nghị bạn luyện tập những nét vẽ cơ bản cho thật chắc tay rồi hãy đi nhận đơn.”
“Trình độ này chắc có lẽ chưa vượt quá 50. Nếu chăm chỉ luyện tập may ra lên được 150.”
“Sắc thái khá ổn. Chỉ là kết cấu có chút vấn đề.”
“Hình vẽ bà lão ở tiệm mỳ không tệ. Nhưng ông chú trong tiệm đồ cổ thì chưa được ổn cho lắm. Tỷ lệ cơ thể người không hợp lý.”
“Wow, ấn tượng đấy chứ, mình rất thích! Hy vọng chủ nhà tiếp tục cố gắng nha!”
“Đừng tưởng phong cách này đơn giản, để ra được hiệu quả muốn biểu đạt phải nói là khó vô cùng, đặc biệt là các tác phẩm tự sáng tác. Cố lên bạn ơi, chỉ cần nỗ lực hết mình, nhất định bạn sẽ đạt được kết quả mong muốn!”