Haizzz…Đọc những bình luận trái chiều, Đường Tư Kỳ không kìm được tiếng thở dài thườn thượt!
Đúng là vẻ đẹp trong mắt người bình thường và trong mắt các nghệ thuật gia hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng trên diễn đàn cư dân mạng khen tới tấp, thế mà vào đây lại bị chê tơi tả, huhuhu…
Cơ bản…lại là kỹ thuật cơ bản!
Ừ thì lôi ra luyện vậy, nhưng khổ nỗi chưa kịp động bút, giọng nói thánh thót của chị Thiên Ngưng đã vang lên: “Tư Kỳ, ra ăn cơm em ơi~~”
“Vâng! Em ra liền!” Đường Tư Kỳ không chút do dự thẳng tay gập màn hình máy tính. Ôi luyện liếc gì tầm này, bao giờ rảnh tính sau, giờ phải ăn cơm cái đã, ăn xong còn phải đi dạo loanh quanh để gia tăng số bước chân.
Cô đã thề với lòng rồi, nhất định phải đứng nhất trong danh sách bạn bè, lần sau có đồ ngọt chắc chắn không được để vuột mất.
Hôm nay có đồ ăn ngon nên nhóc con Tuấn Bảo đặc biệt ngoan hơn mọi ngày, hết lăng xăng phụ mẹ dọn bàn rồi lại quay sang bưng chén bát, soạn đũa muỗng. Đến khi nhân vật chính là hai đĩa tôm hùm được bưng lên, cu cậu khoái chí đến độ cặp mắt mở trừng trừng, không dám chớp.
Từ Thiên Ngưng ái ngại giải thích: “Hai con tôm em mua về chị chế biến thành hai món, hấp miến tỏi và nướng phô mai. Đây cũng là lần đầu tiên chị làm tôm hùm nên không biết hương vị thế nào. Cả nhà thử ăn xem có được không.”
Từ lúc ngồi vào bàn đến giờ, Lạc Tuấn Bảo cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên cu cậu trông thấy con tôm siêu to khổng lồ đâm ra có phần lúng túng, không biết phải động đũa từ đâu.
Đường Tư Kỳ gắp cho thằng cháu trước rồi mới thả nhẹ một miếng tôm hấp vào miệng mình. Ui chu choa mạ ơi, hương vị bùng nổ khắp khoang miệng ngay giây phút đầu tiên. Thịt tôm săn chắc, thơm ngọt đặc trưng kết hợp hài hoà cùng vị đậm đà thơm lừng của hành tỏi phi, điểm xuyết vài sợi miến mềm dai, đảm bảo bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại nổi.
“Ngon tuyệt cú mèo!”
“Mẹ ơi ngon quá, con thích ăn tôm hùm nhất!”
Hai dì cháu không hẹn mà cùng đồng thanh khen tặng những lời có cánh khiến Từ Thiên Ngưng hạnh phúc dạt dào.
Chị đã từng làm qua rất nhiều công việc nhưng chị thích nhất là nghiên cứu ẩm thực, mày mò học thêm nhiều món mới, bởi vì chị rất vui khi nhìn thấy người khác ăn ngon, đặc biệt là hai người đang ngồi trước mặt, hai tình yêu to bự của đời chị.
Tôm hùm hấp miến tỏi tương đối gần gũi, từ cách làm cho tới nêm nếm gia vị đều mang đậm phong cách Trung Hoa nhưng món nướng phô mai thì khó hơn bởi nó là món Tây, phương pháp chế biến đặc thù, buộc phải có lò nướng. Khổ nỗi, nhà lại chẳng có lò thế nên Từ Thiên Ngưng phải bưng nguyên liệu xuống lầu dưới, mượn nhờ lò nướng nhà hàng xóm.
“Phải cho thêm hành tây và kem sữa béo vào mới đúng điệu”, bà thím hàng xóm vừa nói vừa nhiệt tình mở tủ lạnh lấy thêm hành tây và kem sữa béo (whipping Cream) đưa cho Từ Thiên Ngưng.
Bà thím là người Thượng Hải, tuy ngoài mặt lúc nào cũng khó đăm đăm nhưng thực chất rất tốt bụng, lại thương cảm cho hoàn cảnh mẹ đơn thân một mình nuôi con vất vả nên thường ngày bà rất hay âm thầm giúp đỡ Từ Thiên Ngưng.
Và cũng nhờ có bà thím nhắc nhở nên Từ Thiên Ngưng mới thành công làm được món tôm hùm nướng phô mai khó nhằn này. Trước khi rời đi, chị ngỏ ý muốn để lại một nửa mời bà nhưng bà nhất định không chịu, bắt chị phải bưng lên bằng hết.
“Mẹ ơi, hôm sinh nhật con ăn tôm hùm đất, thế đến khi nào mới lại được ăn tôm hùm đầu to như này nữa hở mẹ?” Ông nhõi Tuấn Bảo mới ăn xong bữa nay đã bắt đầu sắp xếp tính toán bữa sau rồi.
Từ Thiên Ngưng bật cười: “Cái này con phải cảm ơn dì Kỳ Kỳ của con. Cả hai lần đều là dì con mua đấy, chứ mẹ thì làm gì có tiền.”
Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn nhập vai ngay, còn khoanh tay đàng hoàng nữa chứ: “Con cám ơn dì Kỳ Kỳ ạ.”
Nói xong, cu cậu lại im bặt, tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ dữ dội lắm. Mãi một hồi sau mới vỗ ngực, trịnh trọng tuyên bố kế hoạch của mình: “Đợi con tốt nghiệp nhà trẻ, con sẽ đi làm kiếm tiền mua tôm hùm đầu to về cho mẹ và dì ăn thoả thích.”
Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng liếc nhau rồi ôm bụng cười bò vì cái sự ngây thơ quá đỗi đáng yêu của con trẻ.
Cơm nước xong, Đường Tư Kỳ liền xuống lầu đi dạo. Hôm qua và hôm kia, cô đã liên tiếp đứng nhất trong danh sách bạn bè. Hôm nay vì ở trong nhà suốt nên từ sáng tới giờ mới được 3000 bước chân, phải nhanh chóng bù thêm mới được.
Nhờ mấy ngày phải đi đây đi đó làm nhiệm vụ, Đường Tư Kỳ đã khá quen thuộc với đường xá Thượng Hải. Tuy chưa đến mức nắm trong lòng bàn tay nhưng không còn lơ ngơ sợ lạc như trước nữa rồi.
Thượng Hải về đêm không hổ danh là Ma Đô: kinh đô của ma thuật và kỳ ảo. Vô vàn các toà nhà cao chọc trời được thắp sáng bằng những ánh đèn đầy màu sắc tạo nên một cảnh đêm vô cùng lung linh và huyền ảo.
Chạy dọc theo những con phố là quá trời hàng quán với đèn đuốc sáng trưng, trang trí bắt mắt thu hút mọi người đến tụ tập vui chơi.
Dưới đường, xe cộ di chuyển như mắc cửi. Trên vỉa hè, dòng người tấp nập ngược xuôi. Nhưng nếu để ý kỹ mới thấy, hiếm có mấy người thực sự thả lỏng thư giãn sau một ngày làm việc cực nhọc mà những lo toan trăn trở, áp lực của cuộc sống mưu sinh vẫn đeo bám họ, in hằn trên gương mặt và cả dáng đi của mỗi người.
Đường Tư Kỳ cũng hoà vào đám đông, thong thả vừa ngắm cảnh vừa chiêm nghiệm. Cô đi rất lâu rất lâu, tới khi sực tỉnh mới hay mình đang dừng chân trước một toà nhà gạch đỏ mang kiến trúc lịch sử cổ kính nằm tại khu Dương Phố. Cách cô không xa, có hai học sinh nam tay cầm máy ảnh đang năn nỉ xin vào tham quan nhưng ông bảo vệ vẫn một mực lắc đầu đầy lạnh lùng: “Không được, không được phép vào trong.”
Nhưng có vẻ hai cậu nam sinh không muốn bỏ cuộc: “Ông ơi, ông thông cảm châm chước cho tụi cháu đi mà. Chúng cháu là sinh viên kiến trúc, vì hâm mộ nét đặc sắc của chung cư Trường Lạc nên mới lặn lội chạy từ xa tới đây những mong được một lần chiêm ngưỡng tận mắt. Ông ơi, ông cho chúng cháu vào đi mà, chúng cháu chỉ xem một tí thôi, ông ơi…”
Trước sự kiên trì của hai cậu thanh niên, cuối cùng ông bảo vệ cũng phải phá lệ một lần: “Được rồi được rồi, giờ tôi cũng phải đi ăn cơm, cho các cậu nửa tiếng đồng hồ đấy. Nửa giờ sau nhất định phải rời đi. Ngoài ra, không được chụp ảnh cũng không được làm phiền sự riêng tư của người dân sống trong này.”
Hai cậu sinh viên cười tươi như hoa: “Dạ vâng ạ, chúng cháu cám ơn ông.”
Thấy vậy, Đường Tư Kỳ cũng tò mò tiến lại gần hỏi: “Bộ nơi này có gì đặc biệt à?”
Tiện thể, cô cũng ghé mắt đánh giá xung quanh một chút. Lối vào bé tẹo, tối om, nhìn qua đâu khác gì những khu cư xá cũ kỹ thường thấy ở Thượng Hải đâu nhỉ.
Một trong hai cậu sinh viên nhiệt tình giải thích: “Chị đã xem bộ Tuyệt Đỉnh Kung Fu (1) của Châu Tinh Trì chưa?”
Đường Tư Kỳ gật đầu ngay: “Xem rồi!”
Bộ đấy nổi đình nổi đám, làm gì có ai chưa từng xem qua cơ chứ!
Cậu sinh viên khó nén được hưng phấn: “Thế chắc chị còn nhớ khu nhà trọ Chuồng Heo và bà chủ nhà cuốn lô đúng không. Khu chung cư này có thiết kế cực giống với khu Chuồng Heo trong phim Tuyệt Đỉnh Kung Fu. Sau khi phim được công chiếu, rất nhiều người đã tìm tới đây tham quan, chụp ảnh. Nhưng rồi thời gian qua đi, độ nóng rút dần, người ta không còn tới đây nữa. Vả lại ngoài chung cư có bố trí bảo vệ canh gác nên rất khó vào. Ban nãy chúng em phải năn nỉ gãy lưỡi mới được đấy, hay chị vào chung luôn không?”
(1)Tuyệt đỉnh Kungfu[2] (tựa gốc chữ Hán: 功夫; âm Hán Việt: Công phu; tựa tiếng Anh: Kung Fu Hustle) là một bộ phim hài hước: hành động: võ thuật Hồng Kông, được công chiếu vào năm 2004. Phim được sản xuất kiêm đạo diễn và diễn viên chính bởi Châu Tinh Trì.