Hôm nay, Thịnh Tuyết lại đưa nước tới đây giống như ngày thường, Thịnh Đức Trung rót ra một bát, đưa cho cô: “Con đưa bát nước này cho Thành Bắc đi.”
Trong lòng Thịnh Đức Trung vẫn hy vọng con gái út nhà ông có thể gả cho Cao Thành Bắc, dù sao hai nhà cũng hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm của Cao Thành Bắc lại không cần phải nói, chỉ là không biết bây giờ người nhà họ Cao nghĩ thế nào, lần trước nghe bọn họ ám chỉ có vẻ việc này hơi khó.
“A, vâng.” Thịnh Tuyết nhận lấy bát nước, cũng không nghĩ nhiều. Cô nhìn về phía người đàn ông đang chuyển đất đá cách đó không xa, rồi đi về phía anh.
“Cha tôi bảo tôi đưa nước cho anh.” Cô đưa bát nước tới trước mặt Cao Thành Bắc, đồng thời trong ánh mắt đang đánh giá anh chợt lóe lên vẻ kinh diễm.
Hôm nay Cao Thành Bắc vẫn mặc một chiếc áo ba lỗ cũ như ngày thường, vì thời tiết nóng bức cộng thêm đào mương máng vất vả, trên người anh đã đổ một tầng mồ hôi. Từng giọt mồ hôi tuôn ra trên trán thi nhau chảy xuống lông mày như dòng suối nhỏ.
Chiếc áo ba lỗ dán chặt vào người, lộ ra vai rộng eo thon, dáng người vô cùng hấp dẫn, từng đường gân xanh chạy theo cánh tay theo động tác của anh lại hiện lên, rất gợi cảm. Nếu tính tình người đàn ông này tốt hơn chút, chắc chắn cô sẽ lập tức ghẹo anh.
“Cảm ơn, tôi không khát, cô mang về đi.” Cao Thành Bắc ngồi dậy, thuận tay dùng vạt áo lau mồ hôi trên mặt một phen, sau đó từ chối. Lau mồ hôn xong anh mới nhớ ra Thịnh Tuyết vẫn đang ở nơi này, làm như vậy không tốt lắm.
Hai người đứng cách nhau hai ba bước, tuy rằng Cao Thành Bắc đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng trên người lại không bốc mùi, chỉ có mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ ngửi truyền đến.
Khi anh kéo áo lên, Thịnh Tuyết thoáng nhìn thấy cơ bụng tám múi mê người kia, cũng âm thầm nuốt nước miếng một cái, quyết định tha thứ cho người đàn ông không biết điều này: “Không uống thì tự anh đưa lại cho cha tôi.”
Cô bước lên một bước, dứt khoát nhét bát nước vào tay anh, bọn họ đứng quá gần, khiến Thịnh Tuyết có thể nhìn thấy được trên cánh tay anh có một mảng nhỏ đã bị trầy da.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thịnh Tuyết, cô nhanh nhẹn duỗi tay ra chạm vào miệng vết thương kia, muốn xem thử xem bàn tay vàng của mình có hiệu quả với động vật sống hay không, nếu có hiệu quả chẳng phải là sau này cô có thể trở thành một đời thần y sao?
Nghĩ tới khả năng này, Thịnh Tuyết có chút hưng phấn nho nhỏ, ngay cả hai mắt cũng sáng lên như chứa cả bầu trời đầy sao.
“Cô làm gì thế?” Cao Thành Bắc bị hành động bất ngờ này của cô dọa sợ lui về phía sau một bước, trái tim đập loạn nhịp, nơi bị cô chạm qua tê dại không thôi, bát nước đang cầm trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
Trong thời đại này nam nữ yêu nhau nắm tay trước mặt quần chúng đã xem như hành vi vượt quá chừng mực rồi. tuy rằng hai người bọn họ từng đính thân từ nhỏ nhưng lại không phải quan hệ yêu đương chân chính. Giữa ban ngày cô nhóc này lại dám làm ra hành động thân mật như vậy, đúng là quá không rụt rè nhỉ?
Khi buông tay ra, Thịnh Tuyết thấy miệng vết thương trên cánh tay không hề khép lại như những thứ khác, trong lòng không nhịn được có chút uể oải, vì thế còn giận chó đánh mèo, trừng mắt lườm Cao Thành Bắc một cái: “Không làm gì cả, anh mau uống nước đi! Uống xong thì đưa bát cho tôi mang về!”
Một giây trước còn đang cười hì hì, giây tiếp theo đã trở mặt không nhận người. Cao Thành Bắc cảm thấy người này quá khó hiểu, cũng sợ cô lại làm ra hành động kinh người nào đó, anh vội vàng bưng bát nước lên ngửa đầu uống sạch.
“Trả bát cho cô này, cảm ơn.”
“Ừ, đừng khách sáo.” Thịnh Tuyết cầm bát về, nghĩ đến bàn tay vàng gà mờ khiến người ta sốt ruột kia, cô không còn tâm trạng nào thưởng thức mỹ nam trước mắt nữa, khuôn mặt nhỏ sa sầm xuống xoay người đi luôn.
“……” Nhìn theo bóng dáng cô, không hiểu sao Cao Thành Bắc lại thấy có chút bực mình, trong lòng như có vị giấm chua bốc lên.
Cô ấy sờ vào người mình như vậy, không giải thích gì cứ như vậy đi về rồi?
Từ đằng xa, thấy con gái đi tới Thịnh Đức Trung vội vàng hỏi: “Thành Bắc có uống nước không?”
“Uống rồi. Cha, con về trước đây.” Người đào lạch nước bên này đều là đàn ông, ánh mắt bọn họ nhìn qua, hoặc ít hoặc nhiều vẫn khiến Thịnh có chút mất tự nhiên.
“Được, con mau về đi.”
Đợi cô đi khỏi, Cao Thành Bắc mới dám đến trước mặt Thịnh Đức Trung, nói lời cảm ơn: “Chú Đức Trung, cảm ơn bát nước kia của chú.”
“Đừng khách sáo như vậy, chú thấy hôm nay cháu không mang theo nước, mới bảo Tiểu Tuyết mang qua cho cháu một bát, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Thịnh Đức Trung không dám nói ra ý đồ trong lòng.
Tuy rằng ở trong thôn nhà họ Thịnh bọn họ không coi là giàu có, nhưng không phải dạng người nào ông cũng gả Thịnh Tuyết cho. Bây giờ nhà họ Cao vẫn chưa tỏ rõ thái độ, ông cũng không muốn chủ động dùng mặt nóng dán mông lạnh nhà người ta.
Nhà họ Cao có tổng tộng ba đứa trẻ, trên cao Thành Bắc còn một chị gái, tên là Cao Thành Nam, hai năm trước đã gả qua thôn bên cạnh, ít khi quay về.
Em gái út trong nhà chính là Cao Tranh Hỉ - nữ chủ của quyển sách này, cùng tuổi với Thịnh Tuyết, cũng học hết cấp ba, hiện giờ đang làm giáo viên tiểu học trên thị trấn, ngày thường đều ở lại ký túc xá trong trường, rất ít khi về nhà, cho nên lần trước Thịnh Tuyết mới không thể gặp mặt đối phương.
Điều kiện gia đình tốt, nhân khẩu lại đơn giản, nếu không phải vì hai nhà đính hôn từ nhỏ, khả năng ngạch cửa nhà họ Cao đã bị người mai mối đạp bằng từ lâu rồi.
Nghĩ đến Thịnh Tuyết biến cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy thành cục diện hiện giờ, Thịnh Đức Trung lập tức buồn bực khó chịu.
Lại muốn tìm nhà chồng giống nhà họ Cao, nói dễ hơn làm. Hơn nữa dù sao hai nhà cũng từng đính hôn, nếu việc hôn nhân thất bại nói ra ngoài cũng không dễ nghe, nhà gái lại càng có hại hơn.
Chính vì chuyện này, tối hôm đó Thịnh Đức Trung lăn qua lộn lại trên giường đất mãi không thể ngủ nổi, thở ngắn than dài với Trang Tiểu Phương một lúc lâu. Ban đầu Trang Tiểu Phương còn tưởng ràng công việc của ông ấy quá mệt mỏi, kết quả hỏi ra mới biết ông chồng nhà mình đang sầu chuyện gì.
Năm nay Thịnh Tuyết đã mười chín tuổi rồi, ở nông thôn quá hai mươi tuổi chưa kết hôn sẽ bị quy thành gái lỡ thì. Nghĩ như vậy, Trang Tiểu Phương cũng buồn bực theo.
Nhưng nhà họ Cao bên kia vẫn chưa đưa ra câu trả lời dứt khoát, không nói rõ có nhận việc hôn nhân này không để bọn họ còn tính toán.
Thật ra người nhà họ Cao cũng đang khó xử chuyện này. Chưa nói tới Cao Hồng Quân luôn thích Thịnh Tuyết, rất muốn cô làm con dâu nhà mình. Hai ngày trước Quách Thu Anh từng lén lút không để Cao Hồng Quân biết, chạy tới tìm con trai Vương bán tiên thôn bên cạnh tính một quẻ.
Kết quả quẻ tượng nói, Cao Thành Bắc nhà bà ta và Thịnh Tuyết là lương duyên trời ban, ngoài đời này ra hai người còn trai qua nhân gian chín đời chín kiếp nữa. Nếu việc hôn nhân này thất bại, chắc chắn Cao Thành Bắc sẽ gặp phải tai ương đổ máu, thậm chí rất có thể còn nguy hiểm đến tính mạng.
Con trai của Vương bán tiên nói vô cùng mơ hồ, nhưng chỉ vài lời ấy thôi đã dọa Quách Thu Anh sợ chết khiếp rồi. Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, nếu Cao Thành Bắc xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng bọn họ biết sống tiếp thế nào?
Bà ta không dám nói ra chuyện xem bói cho người khác, nhưng cứ như vậy đồng ý cưới Thịnh Tuyết về nhà bản thân lại có chút không cam lòng, vì thế chỉ còn cách giả ngu tiếp tục giằng co với nhà họ Thịnh.