Thịnh Tuyết không hề biết có nhiều người đang nhọc lòng về chuyện hôn nhân của mình như vậy, xuyên tới thế giới này gần một tháng rồi, đối với chuyện có thể xuyên về cô đã không còn ôm quá nhiều ảo tưởng.
Công việc đồng áng mùa hè, ngoài nhổ cỏ ra chính là bón phân. Nhổ cỏ còn được, bảo cô bón phân thì đúng là cô không thể nào.
Dù công việc ấy đáng giá bao nhiêu công điểm, Thịnh Tuyết cũng không làm được.
May mà cô có hạt châu bảo vệ, dù mỗi ngày đều phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang làm việc nhà nông, cơ thể cô đều có thể khôi phục nhanh chóng, trở lại trạng thái tốt nhất.
Hiện giờ là năm bảy mươi lăm, cách thời gian khôi phục thi địa học và cải cách vài năm nữa, nếu bản thân thật sự không thể quay lại thế giới ban đầu, cô phải tỉ mỉ quy hoạch con đường tương lai sau này mới được.
Cô cẩn thận nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, muốn xem thử xem mình có thể tìm được tin tức nào hữu dụng trong đó không.
Trong nguyên tác, sau khi nữ chính trọng sinh thì bắt đầu buôn bán, đầu cơ trục lợi. Mà quý nhân phù hộ đối phương chính là Cao Thành Bắc.
Trong nguyên tác, cả hai đời Cao Thành Bắc đều là ông trùm giới thương nghiệp. Đời trước khi Cao Tranh Hỉ chưa trọng sinh, anh đã trở thành vạn nguyên hộ nổi tiếng xa gần rồi. Nhưng quan hệ giữa hai bên vô cùng lạnh nhạt xa cách, kết quả khiến Cao Tranh Hỉ với tính cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi lên con đường vận mệnh bi thảm.
Sau khi trọng sinh, cô ta dần dần cải thiện quan hệ giữa hai bên, sau đó dưới sự giúp đỡ của Cao Thành Bắc mới đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Điều đáng nhắc tới chính là, cả hai đời Cao Thành Bắc đều độc thân. Bên người anh ngày cả động vật giống cái cũng không có chứ đừng nói tới phụ nữ, điều này khiến Thịnh Tuyết không thể không nghi ngờ, có phải người này có bệnh kín hay không?
Nếu không vì sao người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy, lại lựa chọn sống cô đơn suốt quãng đời còn lại nhỉ?
Chuyện không hiểu nổi cô cũng lười lãng phí tế bào não, nghĩ đến sau này Cao Thành Bắc sẽ trở thành ông trùm giới thương nghiệp, trong lòng Thịnh Tuyết bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu.
Hiện tại người đàn ông kia đang tạm thời là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, hay là cô nhân cơ hội ấy thông đồng một chút, củng cố vị trí vị hôn thê của mình?
Vẻ ngoài của Cao Thành Bắc hoàn toàn phù hợp khẩu vị của cô, cho dù thật sự có bệnh kín, Thịnh Tuyết cũng không cảm thấy lo lắng lắm.
Chuyện hôn nhân không phải đều như vậy sao? Giống dì và dượng cô, sau khi kết hôn ai chơi theo ý người nấy, chỉ cần giữ gìn dáng vẻ gia đình hòa thuận bên ngoài là được.
Đợi tương lai anh trở thành ông trùm rồi, cô cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện thành công gả vào gia đình hào môn của dì mình.
Với trí thông minh và tài trí của bản thân, Thịnh Tuyết vô cùng tin tưởng, dù Cao Thành Bắc có là cây vạn tuế, cô vẫn có thể trêu chọc anh nở ra hoa…
Có điều với tính cách lạnh nhạt của người đàn ông kia, cô thật sự phải ngẫm nghĩ cẩn thân xem làm cách nào mới thông đồng được với anh.
…
Ở nhà họ Thịnh, lương thực đều nằm trong tay Liễu Đông Chi, ngày thường ngăn tủ trong phòng bếp đều khóa lại, ngay cả lúc nấu cơm cũng bị bà cụ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Điều này khiến Thịnh Tuyết bản lĩnh đầy người không có đất dụng võ. Nhưng cô vẫn uyển chuyển nói với Trang Tiểu Phương, hỏi bà ấy có thể để cô đứng bếp nấu cơm không, bởi vì đồ ăn do bà ấy nấu thật sự không có hương vị gì, chỉ có thể lấp đầy bụng.
Ăn một hai ngày còn có thể chịu đựng được, nhưng ngày nào cũng ăn như vậy, đối với người đã quen ăn đồ ăn ngon như Thịnh Tuyết mà nói, thật sự không chịu nổi.
Trước bữa cơm chiều, Thịnh Tuyết kéo Trang Tiểu Phương vào phòng mình, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, tối nay mẹ định nấu món gì thế?”
“Bánh nướng Du Tiền áp chảo, sao, con đói bụng rồi à?” Ngày thường bữa chiều đều do Trang Tiểu Phương nấu, bà phải nấu chín cơm trước khi hai người đàn ông trong nhà làm xong việc quay về.
“Bữa cơm chiều này, để con nấu có được không?” Thịnh Tuyết dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía mẹ mình: “Con nhất định sẽ nấu được.”
Mấy ngày qua cô đã học được cách nhóm lửa thế nào, cách dùng bệ bếp nấu cơm thế nào rồi, chắc hẳn không thành vấn đề.
“Con biết nấu sao?” Trang Tiểu Phương nhíu mày hỏi: “Đừng thiêu cháy phòng bếp của mẹ!”
Con gái bà từ nhỏ đã yếu ớt, hơn nữa còn bị đưa tới nhà người khác nuôi dưỡng nhiều năm, trong lòng hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn hổ thẹn, nên bao năm qua vẫn luôn cưng chiều không để Thịnh Tuyết động tay vào việc gì, càng khỏi nói tới chuyện nấu cơm.
“Khi con làm giúp việc đã học được cách nấu ăn rồi.” Thịnh Tuyết lắc cánh tay Trang Tiểu Phương, làm nũng: “Mẹ, mẹ để con thử một lần đi mà~”
Chẳng qua cô chỉ muốn nấu các món ăn hàng ngày thơm ngon hơn một chút thôi mà, có cần khó khăn như vậy không?
Bị con gái lắc choáng váng đầu óc, Trang Tiểu Phương do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vậy con nấu một lần thử xem, nhưng mà, con phải đợi lúc bà nội về phòng mới có thể bắt tay vào làm.”
“Cảm ơn mẹ! Con biết rồi, khi bà nội có mặt, con chỉ đứng bên cạnh xem thôi.”
Trong niên đại thiếu lương thực này, mỗi hạt thóc đều quý giá. Nếu để Liễu Đông Chi biết Thịnh Tuyết muốn nấu cơm, chắc chắn bà cụ sẽ không đồng ý.
Trong mắt Liễu Đông Chi, Thịnh Tuyết chính là người vô tích sự, là con nhóc lười biết chỉ biết ăn, để cô nấu cơm chẳng khác nào giày xéo lương thực.