Trấn nhỏ nơi bọn họ sống có tên là trấn Thu Thủy, nghe rất có cảm giác tình thơ ý họa. Đầu tiên Thịnh Tuyết đi dạo một vòng quanh thị trấn, sau đó hỏi thăm vài người sờ được tới chợ đen.
Chợ đen ở thị trấn không lớn, vị trí nằm trong một con ngõ nhỏ khuất tầm mắt. Khi đám người bán hàng ở chỗ này nhìn thấy gương mặt xa lại đến, ánh mắt đều lộ vẻ cảnh giác, cuối cùng một cậu thanh niên trẻ tuổi bán gạo to gan hơn chút, đi tới trước mặt cô nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí có mua gạo không? Có phiếu hay không đều được.”
Thịnh Tuyết nhìn số gạo trắng bóng kia, không nhịn được khẽ nuốt nước miếng. Từ khi xuyên tới nơi này, cô chưa được ăn một miếng cơm trắng nào, bây giờ ngửi thấy mùi gạo thôi đã cảm thấy thèm ăn rồi, cảm giác như bản thân có thể ăn hết sạch cả túi gạo kia.
Tiền trong tay cô không nhiều lắm, cô rất muốn hào phóng mua hết số gạo kia, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, vẫn cứng rắn nhịn cơn xúc động ấy xuống.
“Ngại quá, tôi không mua gạo. Xin hỏi nơi này có ai bán thịt heo với bột mỳ không?” Nhà họ Thịnh bà cụ cầm tay hòm chìa khóa, dù cô có bỏ tiền ra mua gạo về nhà cũng không có nơi nấu ăn, đến lúc đó khả năng còn để lộ quỹ đen mình tích cóp.
Còn về mua thịt và bột mì, trong lòng cô đã có lý do để thuyết phục Trang Tiểu Phương, để bà ấy cùng buôn bán với cô rồi.
Thời đại này không cho phép tự do buôn bán, dù buôn bán lớn hay buôn bán nhỏ đều là đầu cơ trục lợi. Nhưng nhà họ Thịnh thật sự quá nghèo, đứng trước lợi ích, Thịnh Tuyết tin có thể thuyết phục được Trang Tiểu Phương cùng làm một trận với mình.
“Có có có! Bột mỳ chỗ tôi cũng có, muốn mua thịt thì đi theo tôi!” Nói xong cậu thanh niên kia đưa cô tới một góc nhỏ khuất tầm mắt.
Mùa hè, đặt thịt bên ngoài không lâu sau sẽ hư hỏng, nên trên bàn chỉ có một miếng thịt ba chỉ nhỏ chừng hai ba lạng. Thịnh Tuyết lấy tiền và phiếu ra, cắn răng mua ba cân. Cô chỉ vào đống xương heo ở bên cạnh, hỏi: “Số xương này có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu.”
Người xinh đẹp giống Thịnh Tuyết, cả trấn nhỏ này cũng không tìm ra được người thứ hai. Người bán thịt heo là thanh niên chưa lớn tuổi lắm, cũng chưa lập gia đình, nhìn thấy Thịnh Tuyết xinh đẹp, trong lòng không nhịn được có chút lung lay, vốn dĩ cô chỉ mua ba cân thịt heo lại được cắt nhiều thêm hai lạng.
Cô là người quanh năm suốt tháng không hề ra chợ mua đồ ăn, sao có thể nhìn ra được uẩn khúc trong này. Người ta cho cô bao nhiêu cô cũng vui vẻ tiếp nhận.
Bột mỳ mua quá nhiều cô cũng không xách nổi, cho nên cuối cùng chỉ mua mười cân. Nếu buôn bán tốt, sau này cô sẽ gọi Thịnh Trạch Vũ qua xách đồ giúp cô.
Cả bột mỳ và thịt tổng cộng tiêu tốn bốn đồng lẻ năm phân, đúng là giá quá rẻ, nhưng lúc trả tiền cô vẫn có chút đau lòng, ai bảo trong tay cô bây giờ chỉ có hơn một trăm đồng chứ, đặt biệt là còn chưa tìm được nguồn thu vào khiến cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Mọi người đều nói, tiền tài không nên để lộ ra ngoài. Thịnh Tuyết biết đạo lý ấy, nên đã mang theo một cái tải rách, cô bỏ tất cả đồ đã mua vào trong bao tải, chỉ cần không nhìn kỹ sẽ không có ai phát hiện ra bên trong đang đựng thứ gì.
Trong chợ đen ngoài bán gạo và bột mỳ ra, còn bán cả rau dưa trứng gà, vải vụn… Có thể nói “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ”.
Sau đó Thịnh Tuyết còn mua thêm một đống vải vụn sắc màu rực rỡ cất vào trong túi.
Bản thân mua nhiều đồ như vậy không thích hợp ở bên ngoài lâu, vì thế cô vội vàng quay về chỗ ông Triệu, lên xe ngựa về thôn.
Về tới nhà, cô biết buổi trưa Liễu Đông Chi đều ngủ một giấc, cô nhân lúc bà cụ ngủ lén lút mang đồ về phòng mình, định đợi Trang Tiểu Phương đi làm về rồi thương lượng kế hoạch.
Sau này nếu buôn bán kiếm được tiền, không thể mỗi ngày đều ngồi xe ngựa lên thị trấn, như vậy quá gây chú ý. Nếu lúc này mình có thể kiếm được một chiếc xe đạp thì tốt biết mấy… Nhưng thời đại này muốn mua xe đạp ngoài tiền bạc ra còn phải có phiếu công nghiệp, ai… Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy bản thân quá nghèo rồi…
Giấu kín đồ xong, Thịnh Tuyết lại đi đưa nước cho người trong nhà như mọi ngày, nghĩ tới việc sắp được gặp Cao Thành Bắc, tâm trạng vốn dĩ rất kém cỏi lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bây giờ trong mắt cô, Cao Thành Bắc giống như một cây rụng tiền non hình người, chỉ cần cô chăm chỉ tưới nước, sớm muộn gì cũng có một ngày tiền vàng rơi xuống bùm bùm, đến lúc đó xe đạp là cái gì, muốn mua xe hơi cũng là chuyện nhỏ không thành vấn đề!
Trong đầu ảo tưởng quá đẹp, khiến nụ cười xinh xắn động lòng người trên mặt cô giống hệt kẻ ngốc, Cao Thành Bắc đi từ phía đối diện tới ngang qua người cô, đúng lúc thu hết dáng vẻ ấy vào trong mắt.
Anh từng trông thấy cô ngây thơ lại quyến rũ, từng trông thấy cô tinh ranh nhanh nhẹn, bây giờ lại nhìn thấy cô ngây ngốc, nhưng dù là dáng vẻ nào cũng vô cùng đáng yêu.
“Đội trưởng, sao anh cũng ở chỗ này?” Nhìn thấy Cao Thành Bắc, hai mắt Thịnh Tuyết lập tức sáng ngời, nhanh chân bước vài bước đến trước mặt anh, nụ cười trên môi càng xán lạn hơn.
Nụ cười của Thịnh Tuyết giống như dòng điện cao áp truyền tới, khiến trái tim nhỏ của Cao Thành Bắc khẽ run lên, anh hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Khụ! Tôi phải lên huyện đón thanh niên trí thức mới tới.”
“A, lại có thanh niên trí thức mới sắp tới thôn chúng ta à…” Thịnh Tuyết nói thầm một câu giống như đang nghĩ tới chuyện gì, sau đó cô mở ấm nước ra rót cho anh một bát: “Uống nước xong rồi đi!”
“Không cần, nhà tôi có nước.” Anh gãi gãi mái đầu đinh như lông nhím, làn da màu tiểu mạch trên khuôn mặt anh tuấn có thêm một rặng mây hồng.
“Không được, cha tôi bảo tôi mỗi ngày đều phải đưa cho anh một bát nước, hôm nay cũng không ngoại lệ.” Thịnh Tuyết không rụt tay lại, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn thẳng vào anh.
Cao Thành Bắc thật sự không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực đốt người kia của cô, rơi vào đường cùng anh chỉ có thể uống cạn sạch bát nước, uống xong khóe miệng hơi cong lên: “Cảm ơn cô.”
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không cần cảm ơn.” Thịnh Tuyết nghịch ngợm chớp chớp mắt, khi nhận lại bát cô cố ý chạm vào ngón tay anh, sau đó giả vờ lơ đãng vuốt từ khớp xương tới tận đầu ngón tay, rồi mới thu tay mình lại.
Cảm giác đụng chạm nhẹ như lông chim lướt qua khiến cả người Cao Thành Bắc đều tê tê ngứa ngứa, sắc mặt lại càng đỏ hơn như tôm luộc, cơ thể trở nên căng cứng trong khoảng thời gian ngắn đã quên cả hô hấp,
“Sao mặt anh lại đỏ như vậy? Bị ốm à?” Thịnh Tuyết tỏ vẻ ngây thơ hỏi, thật ra trong lòng đã cười như điên rồi, hóa ra trêu chọc loại đàn ông ngây thơ này lại thú vị như vậy.