Chương 24: Thanh niên trí thức xuống nông thôn (1)
Cao Thành Bắc không hề hay biết lúc này mặt mình đã đỏ đến mức nào, sợ Thịnh Tuyết lại làm ra hành động gì đó quá khích, anh lặng lẽ lui về phía sau một bước: “Không bị ốm, tôi có việc đi trước đây.”
“Được a, hẹn gặp lại!” Mục đích đã đạt được, Thịnh Tuyết không làm ra bất kỳ hành động lưu luyến nào nữa, dưới cái nhìn chăm chú của Cao Thành Bắc, tiêu sái xoay người rời khỏi chỗ này.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra cần cổ thon dài, trắng sáng đến mức như được bọc bởi một tầng ánh sáng. Cao Thành Bắc nhìn theo bóng dáng yểu điệu thướt tha ấy, mái tóc đuôi ngựa lắc lư trái phải như chiếc bàn chải đang cào qua trái tim anh vậy.
Anh không biết dạo này bản thân bị làm sao, mà bóng dáng cô nhóc xinh đẹp kia luôn xuất hiện trong đầu anh, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác.
Có thể là do mỗi ngày đều gặp mặt nhỉ? Cao Thành Bắc lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Hôm trước anh vừa nhận được thông báo từ bên trân, hôm nay sẽ có ba thanh niên trí thức tới thôn Đại Du bọn họ, để nghênh đón người mới, Cao Thanh Bắc lấy ra chiếc máy kéo duy nhất trong đại đội đi đón người.
Khi anh tới ga tàu hỏa trên huyện, ba thanh niên trí thức kia đã chờ ở nơi đó từ lâu, trên người bọn họ đều mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu xanh bộ đội, trước ngực còn cắm một đóa hoa đỏ thẫm, nhìn vô cùng có tinh thần. Hai nữ thanh niên trí thức trong số đó luôn nhìn đông nhìn tây, sắc mặt có chút sốt ruột.
“Ngại quá có việc chậm trễ, chào mọi người, tôi là đội trưởng đội sản xuất số một công xã Đại Du, Cao Thành Bắc.” Cao Thành Bắc đứng thẳng tắp, vươn tay ra với nam thanh niên trí thức duy nhất trong ba người, tự giới thiệu.
Là nam giới duy nhất trong ba thanh niên trí thức, Bạc Diệp lộ ra một nụ cười bất cần đời, vươn tay ra bắt tay đối phương: “Chào anh, tôi là Bạc Diệp.”
Hai nữ thanh niên trí thức khác nhìn thấy Cao Thành Bắc cũng vội vàng tự giới thiệu.
“Tôi tên Dư Nhạn Tây.”
“Tôi tên Hứa Đa Điềm.”
Bọn họ đều là con cháu trong đại viện ở Kinh Thị, quen biết nhau từ nhỏ, bây giờ xuống nông thôn chẳng qua vì muốn thể nghiệm sinh hoạt mà thôi, muốn về thành phố chỉ là chuyện một giây, cho nên không hề mang theo cảm giác uể oải giống thanh niên trí thức khác khi mới tới nông thôn.
Cao Thành Bắc quét mắt nhìn bọn họ một cái, khi nhìn thấy đống đồ đạc vứt lung tung bên cạnh, anh không nhịn được khẽ chau mày: “Đi theo tôi, nơi này cách thôn chúng ta một giờ xe chạy, mấy thứ này của các cô cậu không sợ ép hỏng chứ? Nếu không sợ là máy kéo không chứa nổi.”
“Không sợ hỏng.”
Ba người đi theo Cao Thành Bắc lên máy kéo, chưa chạy dược bao lâu, Hứa Đa Điềm không nhịn được đã bắt đầu oán trách với Dư Nhạn Tây: “Cái xe quái quỷ gì thế này? Cả người em đều bị xóc nảy tê rần rồi.”
“Suỵt! Em nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy.” Đầu tiên Dư Nhạn Tây nhìn về phía Cao Thành Bắc đang ngồi vị trí trước đầu máy kéo, sau đó vung tay làm ra động tác im lặng.
“Thật sự quá xóc nảy, vô cùng khó chịu…” Hứa Đa Điềm người cũng như tên, trên mặt mang theo đôi mắt to tròn lúng liếng, vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn giống như một chiếc bánh bao vừa trắng vừa mềm.
“Em cố nhịn một chút, chúng ta sắp tới nơi rồi.” Dư Nhạn Tây khẽ vỗ về cô ta, trấn an.
Tuy rằng vẻ ngoài của Dư Nhạn Tây rất bình thường, nhưng thắng ở khí chất thanh nhã như u lan trong sơn cốc, trong đại viện cô ta vẫn luôn giữ vững hình tượng chị gái dịu dàng, cho nên Hứa Đa Điềm rất thân với cô ta.
Bạc Diệp liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không lên tiếng, vốn dĩ anh ta là người muốn xuống nông thôn thể nghiệm cuộc sống, kết quả hai tổ tông này cũng theo tới, Hứa Đa Điềm là em họ anh ta, Dư Nhạn Tây là vị hôn thê của anh ta, cuộc sống sau này chỉ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy đau đầu rồi.
Một đường xóc nảy vất vả lắm mới về được tới thôn, Cao Thành Bắc đưa ba người tới khu tập thể dành cho thanh niên trí thức, sau đó tìm thanh niên trí thức Từ Thanh đã xuống nông thôn từ lâu, giao ba người cho đối phương rồi về nhà.
Thôn Đại Du coi như là thôn tương đối giàu có, nơi ở của thanh niên trí thức là nhà của gia đình địa chủ cũ, sau đó bị nhà nước trưng thu trở thành nơi ở cho thanh niên trí thức.
Hứa Đa Điềm và Dư Nhạn Tây bị phân tới cùng một phòng với Trương Lan, bởi vì trước đó nam thanh niên trí thức xuống nơi này không chịu được khổ, đã cưới con gái địa phương làm vợ, cho nên Bạc Diệp trở thành người đàn ông duy nhất trong khu tập thể.
Biết hôm nay có người mới đến, thanh niên trí thức cũ đều vô cùng tò mò, chờ đợi trong khu tập thể từ lâu, muốn nhìn một cái xem bọn họ là người thế nào.
Bạc Diệp là kiểu người nam sinh nữ tướng, vẻ ngoài rất yêu nghiệt, dáng người cao gầy cô cùng tuấn kỹ, nếu đặt ở đời sau chắc chắn sẽ trở thành tiểu thịt tươi vạn người mê, đáng tiếc trong niên đại này, khiếu thẩm mỹ của mọi người càng nghiêng về phía diện mạo đàn ông nam tính giống Cao Thành Bắc.
Nhưng dù gì người ta cũng là người Kinh Thị, điều này khiến không ít nữ đồng chí trong khu tập thể nảy sinh ý đồ, thái độ đối xử với Bạc Diệp cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
“Chị Nhạn Tây, chị xem anh họ ở chỗ này được hoan nghênh chưa kìa!” Hứa Đa Điềm là một cô bé ngốc bạch ngọt chính hiệu, không hề nhìn ra mục đích sau lưng đám phụ nữ kia, chỉ bội phục anh họ cô cho dù đi đến đâu nhân duyên đều tốt như vậy.
“Ừ, đúng thế, như vậy cũng khá tốt.” Trên mặt Dư Nhạn Tây không lộ vẻ vui buồn, giống như tất cả đều không hề liên quan tới cô ta.