Cơ Thập Nhất từng xem một số sách nói về giải mộng ở thế giới này, cũng từng so sánh nó với những thứ ở Cảnh Mộng lục địa, khác biệt tương đối ít. Ví như người giải mộng ở thế giới này phải dò hỏi chi tiết giấc mộng của người nằm mộng, mà ở Cảnh Mộng đại lục thì không cần. Bởi vì Giải mộng sư có thể dùng linh lực để trực tiếp xem ký ức của người nằm mộng, không cần dò hỏi.
Mà hiện giờ, linh lực thiếu thốn nên Cơ Thập Nhất chỉ có thể dựa vào tư duy để giải mộng, yêu cầu người nằm mộng phải chủ động cung cấp đầy đủ thông tin.
Đây là lý do cô đợi Phạm Dương nói xong mới mở miệng.
“Anh trước sau luôn nhớ phải đi chợ mua đồ ăn, tương đương với với việc đi thi. Anh không nhìn thấy được đồ ăn tức là không viết ra được đáp án. Anh xem giỏ đồ của người khác không được tức là không thể nhìn trộm bài của bạn bè. Cuối cùng đành nhặt rau ở dưới đất, thuyết minh thành tích cực kỳ kém.”
Kí ức đôi khi vô tri vô giác biến mất, chỉ có thể ở trong mơ nhớ lại với một hình thức khác.
Diệp Minh thành tích tốt là một sự việc có thật, dù anh ấy không nhớ, nhưng khi người khác nhắc đến, tự nhiên sẽ có một ấn tượng mơ hồ.
“Cho nên tôi chạy đi thì vô tình gặp hung thủ?” Diệp Minh đã quen gọi quái vật là hung thủ, “Nhưng tôi một chút cũng đều không nhớ rõ.”
Cơ Thập Nhất khẽ nhăn mày, giọng nói càng linh hoạt: “Anh không nhớ nhưng ký ức vẫn còn ở đó.”
Liên Diệc vẫn luôn không xen vào, đôi tay thon dài không ngừng chuyển bút.
Cơ Thập Nhất nhìn Liên Diệc, trùng hợp chạm phải ánh mắt anh ta, không một gợn sóng, bĩu môi tiếp tục nói: “Trong tiềm thức, anh vô thức xem quái vật kia là ảo giác, cho nên nó mới xuất hiện trong gương, nhưng trên thực tế hiện trường không có gương đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu đang khẳng định.
Phạm Dương khẳng định “Nơi đó thật đúng là không có gương.” Năm 2006, không ai sẽ treo gương ở bên ngoài, cho dù là bây giờ cũng không có.
Cơ Thập Nhất nói: “Chính mắt nhìn thấy là chân thật, hình ảnh trong gương thuyết minh cho việc anh xem nó là ảo giác, nhưng bản năng vẫn luôn nhớ đoạn ký ức đó, chôn dấu sâu trong mộng.”
Diệp Minh có thể mơ những thứ xa xăm cách đây mười mấy năm trước như vậy là bởi vì những giấc mộng trước đã mơ hồ nói tới, hơn nữa tin tức từ phía cảnh sát, làm cho phần ký ức này trở về, truyền tải thông qua giấc mơ.
Anh ấy vẫn nhớ hung thủ, nhưng lại không muốn đối mặt hiện thực, vậy nên mới biểu hiện thành quái vật xuất hiện thông qua tấm gương, quái vật có tất cả đặc điểm của hung thủ ngoài đời.
Nếu cô không nhầm thì đây là giấc mơ cuối cùng.
Cơ Thập Nhất vô thức xoay ngón tay.
Từ lúc bắt đầu mơ về Cơ Thập Nhất ở thế giới hiện đại, cô vô cùng tò mò, bây giờ cô đã xuyên đến đây mới thấy, thực sự rất tiện lợi.
Trước kia lúc giải mộng cô cũng dùng từ “đại não” này nhưng lại không có thuật ngữ chuyên nghiệp để định nghĩa từ này.
“Diệp Minh.” Liên Diệc mở miệng: “Diệp Minh, cậu cẩn thận nhớ kỹ lại diện mạo của người kia.”
Diệp Minh nằm trên giường cố gắng nhớ lại, đứt quãng đáp: “… Dáng người thấp hơn tôi một chút… Tuy mặc tây trang nhưng hơi xộc xệch, nhìn qua rất sạch sẽ…”
Trừ mấy chi tiết đó ra hắn không thể nhớ được gì nữa.
Mặc tây trang, mang mắt kính, sau cổ có bớt hoặc hình xăm, thân cao 1m75 đến 1m80, sạch sẽ, sạch sẽ…
Liên Diệc ghi lại tất cả, tuy trước khi đến bệnh viện hắn đã đoán được chút ít, nhưng chân chính nghe xong mới có cảm giác nút thắt kia cũng có thể mở ra,
nghe Cơ Thập Nhất giải mộng xong mới cảm thấy nút thắt rốt cuộc cũng được cởi ra, hình ảnh trong mơ đi chợ mua thức ăn không hề liên quan gì lại là sự kiện mà Diệp Kiến Hưởng nói qua.
Ảnh chụp của những tình nghi năm đó vẫn còn, hắn tin tưởng trở về đối chiếu, có lẽ vụ án Vương San San có thể biến mất khỏi danh sách án treo.
Ánh mắt Liên Diệc dừng ngay người bên cạnh, ngay cả hắn cũng không ý thức ra được cảm xúc khác thường của chính bản thân mình.
Một lát sau, Cơ Thập Nhất cảm thấy tia ấm áp trên theo miếng cổ ngọc đeo ở cổ chui vào trong cơ thể cô thì cô biết mình đã giải mộng đúng rồi.
Phụ thân từng nói, ngọc cổ của gia tộc là bảo vật lọc linh lực, linh lực không còn tạp chất mới có thể tiến vào cơ thể cô.
Hiện giờ cô đã giải bốn giấc mộng, bốn giấc mộng này không quá phức tạp, linh lực hấp thu cũng không quá nhiều thế nhưng có thể tiến hành cải tạo thân thể cô.
Thân thể này không giống thân thể thật của cô ở Mộng Cảnh lục địa, có thể tự động hấp thu linh lực. Bây giờ phải cải tạo thân thể, loại bỏ tạp chất mới tiến hành tu luyện được. Nếu trực tiếp tu luyện thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô tốt hơn không ít, nói: “Có gì nghi vấn hiện tại tôi có thể giải thích.” Chờ cô đi rồi là không có cơ hội này đâu.
Trừ bỏ Phạm Dương đang vô cùng phấn khích kia, tất cả mọi người đều đã hiểu.
…
Rời khỏi bệnh viện, cô lập tức trở về đoàn phim.
Ngũ Tinh bộ phim “Thám tử tình yêu” không quan trọng, nhưng mà cô vẫn muốn quay cho xong. Mặc kệ là vì hợp đồng hay là vì lý do gì khác, hơn nữa đạo diễn Vương là người tốt.
Đoàn phim hết thảy đã đi vào quỹ đạo, tiến độ cũng rất nhanh, qua mấy ngày, cảnh diễn của cô cũng đã quay xong gần hơn một nửa, chỉ còn lại đoạn kết thúc.
Còn lại đều là cảnh của Diệp Minh, với cả còn một cảnh quay ngoại cảnh cuối cùng, là một thôn trang nhỏ, đây là cảnh được thống nhất sẽ quay cuối cùng.
Quay phim liên tục làm cô đã làm quen với ống kính, càng diễn càng thuần thục, cho nên thời gian còn lại cô đều dùng để nghiên cứu kihcj bản.
Cô mới ở nhà được một ngày thì Ngũ Tinh đã gọi đến. Vừa nghe máy thì chị Tinh đã đi thẳng vào chủ đề: “Chị đã nhận cho em vai nữ số 3 trong một bộ phim cổ trang, tên “Cẩm Tú Sơn Hà ”.
Phim cổ trang? Cô biết người nơi này đều nói thời đại của cô là cổ đại, đại lục Mộng Cảnh của cô chính là cổ đại.
Như thế cũng tốt, đối với cô tương đối quen thuộc.
“Bộ phim cổ trang này cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, nữ số 3 tuy đất diễn không nhiều nhưng địa vị trong lòng người đọc rất cao, không thua gì với nữ chính.”
Ngũ Tinh cẩn thận nói: “Tuy rằng đạo diễn Văn Thanh nhìn ảnh của em thì đạo diễn rất ưng ý, nhưng em vẫn phải đến thử vai.”
Nếu không phải vừa xem hot search thì cô cũng quên bộ phim này. Quả nhiên đưa ảnh của Cơ Thập Nhất đến thì đạo diễn Văn Thanh rất hài lòng, thế là chuyện xem như đã xong một nửa.
Ngũ Tinh không muốn Cơ Thập Nhất diễn phim thần tượng loại tôi yêu anh nhưng anh lại yêu cô ta, loại phim mưu mô yêu cầu diễn xuất mới đánh giá được thực lực của diễn viên.
Phim thần tượng quá nhiều chiêu trò.
Cơ Thập Nhất trầm ngâm một lúc: “Em biết rồi.”
Ngũ Tinh lại bổ sung: “Trước tiên em đừng để lộ chuyện này ra ngoài, em hiện tại còn chưa danh tiếng.”
Đây là nhân vật rất được yêu thích, không ít người đang nhìn chằm chằm, để lộ chắc chắn không có chuyện tốt, còn có chọc người bôi đen.
“Vâng.”
Ngũ Tinh cuối cùng vẫn dặn dò cô thêm một câu: “Thám tử tình yêu”, hẳn có thể có thể gợn lên chút sóng, hiện tại em cứ chuyên tâm chuẩn bị cho “Cẩm Tú Sơn Hà” đi.”
Vốn dĩ cô không muốn quản đến kịch bản nhỏ như “Thám tử tình yêu”, nhưng mà cấp trên có tin tức, nhà đầu tư là Hoàng Thiên, đầu tư trước kia lại là một công ty nhỏ.
Này còn phải nói sao, chắc chắn là tác phẩm của vị kia rồi.
Ngũ Tinh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ hận sao Cơ Thập Nhất không về dưới tay cô sớm một chút thì tốt rồi, tài nguyên khẳng định được dùng đúng chỗ, bây giờ mới ký hợp đồng, những lịch trình cô sắp xếp cũng phải hai tháng sau mới bắt đầu được.
Sau khi nói chuyện với Ngũ Tinh, Cơ Thập Nhất lên Weibo tìm kiếm tin tức “Cẩm Tú Sơn Hà”, bình luận đã hơn năm vạn, có thể nhìn ra độ nổi tiếng rất cao.
“Rất chờ mong xem danh sách diễn viên, hy vọng không có bình hoa nào hủy hoại Cẩm Chi của ta aaaaa.”
“Cẩm Chi là bạch nguyệt quang nối chu sa của ta đó, thật chờ mong.”
“Nam nữ chính đã công bố, bia đỡ đạn đều có rồi, sao Cẩm Chi còn chưa được công bố.”
“Diễn viên nữ chính có rồi, nam chính cũng có rồi, bia đỡ đạn cũng công bố con mẹ nó rồi, sao Cẩm Chi còn chưa tiết lộ?”
“Mặc dù biết biên kịch rất tuyệt, nhưng mà ta vẫn phải nói một câu, đừng thay đổi đến nỗi ta không nhận ra nha, năn nỉ….năn nỉ.”
…
Phần lớn bình luận trên Weibo đều đoán người diễn vai Văn Cẩm Chi là ai, Cơ Thập Nhất đại khái nắm bắt được nhân vật này khá được lòng khán giả, bắt đầu chuyển sang tìm kiếm tiểu thuyết.
Tiểu thuyết “Cẩm Tú Sơn Hà” kết thúc bằng 123 chương. Văn chương không quá dài, chỉ cần 20 vạn từ,
truyện ngôn tình. Tác phẩm không quá dài, chỉ 20 vạn chữ nhưng bình luận truyện thì bạo nộ.
Sau khi xem một đống bình luận dài, cô mơ hồ hiểu sơ lược cốt truyện.
Ở nước Tề, Văn Cẩm Chi của Văn gia, trời sinh thông tuệ, đưa ra không ít các quyết sách trị quốc, bị tiên đế đang hấp hối nạp vào hậu cung. Sau khi tiên đế chết bất đắc kỳ tử, hoàng tử út mười lăm tuổi được Văn gia ủng hộ đưa lên ngôi báu, Văn Cẩm Chi trở thành thái hậu, 18 tuổi buông rèm chấp chính.
Dã tâm của Văn Cẩm Chi không nhỏ, hoàng đế và các tướng lĩnh tiền triều trung thầm mất tám năm âm thầm bố trí mới diệt trừ được Văn gia, Văn Cẩm Chi bị giam ở Từ Ninh cung.
Nam nữ chính trong tiểu thuyết là hoàng đế và con gái của một tướng quân, Văn Cẩm Chi chỉ là nữ số 3 còn kém ơn cả quốc nữ địch quốc nữ 2.
Nhưng điều khiến Văn Cẩm Chi phát hỏa là từ một cảnh.
Cơ Thập Nhất nhấn vào chương mà mọi người đề cập, đoạn đầu là đại hôn của nam nữ chính, khắp chốn mừng vui.
Văn Cẩm Chi bị giam trong cung, chỉ có một tì nữ hầu hạ, nàng hỏi tỳ nữ khung cảnh bên ngoài như thế nào? Tỳ nữ đáp một câu sơn hà cẩm tú, Văn Cẩm Chi cười “Không có Văn Cẩm Chi ta, đâu ra Cẩm Tú Sơn Hà” làm bao nhiêu ánh mắt phải si mê.
Văn phong của tác giả rất tốt, cô chỉ đọc một đoạn miêu tả cảnh tượng lúc đó cũng thấy thật rung động, càng không cần nói đến những độc giả chăm chú theo dõi từng ngày.
Ngũ Tinh nói thời gian thử vai là ngày kia, cô còn thời gian.
Nhân lúc mọi việc quan trọng đều được giải quyết, Cơ Thập Nhất ôm điện thoại không rời, còn mua thêm quyển tập.
Nếu cô muốn diễn nhân vật này thì lời nói hay cảm xúc của nhân vật cô phải xem xét một cách thật tường tận, để hiểu rõ nhân vật.
Có lẽ là do nhiều năm mộng trong mộng, cộng với việc giải mộng nửa tháng qua, trình độ lý giải của Cơ Thập Nhất cao lên không ít.
Nói thật ra, nhân vật Văn Cẩm Chi này, dám nói dám làm, cô rất thích.