Từ giọng nói đến văn bản, nội dung của tin nhắn riêng thực sự là không thể tin được.
Phạm Dương giật mình, trợn mắt há mồm: “Đây là bạn trai Bạch Vân và Trương Nhã xảy ra quan hệ sao?”
Đại sư thế mà nói rằng Trương Nhã và bạn trai của bạn thân đã xảy ra quan hệ, nhưng Trương Nhã chính mình lại không biết, nhất định là có vấn đề, sự tình này xuất hiện trên cơ thể mình chẳng lẽ chính mình không biết sao?
Trừ khi là bị đánh thuốc mê, Bạch Vân – bạn tốt của nạn nhân, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Đừng nói là Trương Nhã, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, khó trách Trương Nhã không trả lời tin nhắn.
Bạn tốt của mình giúp đỡ bạn trai của cô ta hạ bẫy mình, xong việc còn quay lại trả đũa, cũng khó trách Trương Nhã cãi nhau với cô ta.
“Nếu vậy, Bạch Vân vẫn là người có hiềm nghi nhất.”
Lúc trước xem ghi chép còn cảm thấy là bạn thân xé mặt nhau, Bạch Vân còn nói Trương Nhã quyến rũ bạn trai cô ta, hiện tại thì nói không chừng cô ta sợ việc này bại lộ nên mới cố ý giết người.
Hơn nữa trong camera giám sát, Bạch Vân cũng là người duy nhất bước vào chung cư.
“Đi đằng sau chung cư xem xem.” Liên Diệc xoay liền đi.
“Ai nha.”
Hầu hết những người sống ở phía sau chung cư đều là những người lao động di cư đến Đế Đô làm công, hoặc là nhà cũ một ít người già còn ở, còn có những công dân ba không (không công việc, không có khả năng lao động, không người cấp dưỡng), tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.
Ngay khi bước con đường nhỏ, hai người đã được chú ý đến.
Người trẻ tuổi đều đứng sang một bên, miệng hút thuốc, nheo mắt nhìn cảnh sát đi tới, không hề sợ hãi.
“Cảnh sát, đến nơi này làm chuyện gì?”
“Không phải là đến bắt người chứ? Tôi không phạm tội gì, nhưng mà ngồi tù cũng phải cung cấp ngày ba bữa đúng không?”
Bị đám côn đồ buông lời chọc phá, Liên Diệc cau mày.
Nhóm người càng trở nên phấn khích, tiếng ồn ngày càng lớn.
Phạm Dương lườm họ, cao giọng hỏi: “Tối qua các người có thấy ai bước vào tiểu khu chung cư bên đó không?”
Một người mái tóc nhuộm vàng nói: “Tôi không biết, cảnh sát còn muốn hỏi tôi gì nữa không?”
Tên đàn em bên cạnh vội nhắc nhở: “Anh Ba, hôm nay em nghe nói một người phụ nữ ở đằng kia đã chết đuối trong bồn tắm.”
Những chuyện phát sinh bên cạnh không thể gạt được bọn họ, trừ khi họ cũng không muốn biết.
Tóc vàng sáng mắt: “Cung cấp manh mối có tiền thưởng hay không.”
Liên Diệc cười như không cười, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu anh muốn tất nhiên sẽ có.”
“Hì, thế thì tốt!” Tóc vàng ném thuốc lá, xoa tay, thét to: “Mọi người đi hỏi xem, tối hôm qua có ai thấy chuyện tiểu khu chung cư bên kia hay không?”
Mấy tên đàn em nhao nhao chạy đi, có tiền, không ai ghét bỏ.
Đội điều tra tội phạm không quan tâm đến bên này nhưng không đại biểu Liên Diệc không rõ ràng tình huống.
Thành nội bên này nhà cũ chiếm đa số, lại muốn phá bỏ và di dời, chỉ cần không vướng việc gì thì cũng tùy bọn họ, cảnh sát nhân dân sẽ không xen vào, cùng lắm cảnh cáo một chút.
Phạm Dương nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Liên, thật sự phải đưa tiền sao?”
“Đưa.” Liên Diệc đáp, quay đầu lại nhìn về phía chung cư của Trương Nhã, rất rõ ràng.
Trước khi xuống hắn từng kiểm tra, cửa sổ phòng tắm đã đóng lại.
Trương Nhã ngâm mình trong bồn tắm trước, rồi mới bị giết, cho thấy nạn nhân chết khi đang tắm.
Có thể hung thủ trèo từ cửa sổ vào, thấy Trương Nhã đang tắm trong bồn tắm, nổi lên ý định giết người, sau đó nhấn chìm nạn nhân xuống nước.
…
Khoảng nửa giờ sau, một người đến bên người tên tóc vàng, rũ mi cụp mắt, thoạt nhìn có chút rụt rè.
“Mau nói cho cảnh sát đi, nói ra thì có tiền.”
Tóc vàng vỗ đầu gã ta, nhìn Liên Diệc cười hắc hắc.
Phạm Dương hỏi: “Cậu tên gì?”
“Toàn Nhị.”
Liên Diệc ý bảo Phạm Dương dừng lại, hỏi: “Tối hôm qua cậu nhìn thấy gì?”
Toàn Nhị hơi sợ Liên Diệc, lúc này thấy người mở miệng không dọa người mới thở phào nhẹ nhõm.
Gã suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tối qua tôi phụ trách bên này. Vào khoảng mười giờ, tôi vừa lúc đứng sau khu chung cư kia, chuẩn bị nướng chút đồ để ăn…”
Tóc vàng vọt lên tát một cái: “Tao bảo mày tuần tra mày lại đi nướng đồ ăn!”
Phạm Dương quát lên: “Anh làm gì đó, chúng tôi đứng ở đây mà còn động tay động chân?”
Liên Diệc tỏ vẻ trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại nhớ thời gian rõ ràng như vậy?”
Toàn Nhị sờ sờ đầu: “Lúc ấy tôi không thấy lửa, nên đi nhà bên gõ cửa, nhà đó để đồng hồ ngay phòng khách, mở cửa là thấy.”
Nói là gõ cửa, thật ra gần giống như phá cửa, nhưng gã không dám nói.
Liên Diệc hai tay ôm ngực, ngón tay điểm điểm vào cánh tay: “Tiếp tục.”
“Khi tôi đi ra, tôi thấy một cái bóng đen lén lút bò lên lầu ở phía đối diện, rồi trèo vào…” Toàn Nhị gõ đầu nhớ: “Tầng năm! Trèo vào cửa sổ tầng năm!”
Tầng năm, chung cư của Trương Nhã đúng là ở tầng năm.
“Chỉ cho tôi xem tòa nhà nào?”
Gã ta chỉ lên: “Đó, là nó, cái có tấm ga trải giường treo ngoài lan can.”
Liên Diệc híp mắt, thật lâu không nói gì.
Tóc vàng vừa thấy manh mối hữu dụng, thò lại gần, không biết xấu hổ nói: “Cảnh sát, chúng tôi đã nói tất cả, tiền thưởng…”
Lời nói còn chưa nói xong, gã nhìn thấy vẻ mặt người đối diện biến đổi, rõ ràng là cười, lại làm lòng người sợ hãi.
Gã ta cũng đã gặp nhiều cảnh sát, rất khác với người này.
Liếc nhìn lần nữa, nhìn thấy những vết chai mỏng trên đầu ngón tay khiến gã hơi hoảng hốt, “Cảnh sát, tôi chỉ đang nói đùa thôi! Không cần đưa tiền!”
Nói xong, hắn tóm lấy Toàn Nhị chuẩn bị rời khỏi đây.
Phạm Dương nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay của hai người, cười hì hì nói: “Các người còn phải đến cục để ghi chép.”
Vừa nghe câu này, hai người kia khóc không ra nước mắt.
Không kiếm được tiền thì thôi, vậy mà còn phải đi cục cảnh sát một chuyến, ai biết vào rồi có còn ra được không.
Liên Diệc quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Trừ việc này, còn chuyện gì không?”
Toàn Nhị bất ngờ, gãi đầu: “Không, cả buổi tối không nhìn thấy gì nữa.”
“Cảnh sát, chúng tôi không cần đến cục cảnh sát được không?”
Trời cũng sắp tối rồi, đi cục công an làm cái gì.
Liên Diệc khẽ mỉm cười, bọn họ vốn tưởng không cần phải đi thì người đối diện mở miệng: “Phải đi.”
“…”
Liên Diệc bổ sung: “Giữ lời hứa, cung cấp manh mối, sẽ có thưởng.”
Tóc vàng và Toàn Nhị đều vui mừng khôn xiết, “Hì hì hì tôi đã nói cảnh sát là người có khí thế nhất tôi từng thấy! Quả nhiên giống như tôi nghĩ mà!”
…
Cố cung.
Văn Thanh tuyên bố: “Hôm nay chỉ quay đến đây thôi, mấy ngày nữa phải quay ban đêm, mọi người chuẩn bị cho tốt.”
Thanh âm đồng ý vang lên từ bốn phía.
Có người mắt sắc nhìn thấy người mới cùng trợ lý đi một chiếc xe bảo mẫu rất đắt tiền, than ngắn thở dài.
Trong xe, Cơ Thập Nhất không biết bên ngoài xảy ra việc gì.
Cô vừa ra khỏi đoàn phim, Ngũ Tinh liền gọi điện tới: “Cảm giác ngày đầu tiên quay phim thế nào?”
Cơ Thập Nhất kiêu ngạo nói: “Cũng không tệ lắm, một lần là qua.”
Ngũ Tinh không thương tiếc chút nào tạt thẳng nước lạnh vào mặt cô: Theo chị biết, hôm nay em không có cảnh quay đối diễn, lần sau sẽ khác, không nói đến Lục Hành Vân, ngay cả Trương Hựu Hân cũng rất là khó chơi.”
Cơ Thập Nhất cười nói: “Chị Tinh yên tâm đi.”
Cô sẽ không bị người khác đánh bại.
“Dù sao đừng quá kiêu ngạo, đúng rồi, bộ phim này gần đây không quá nổi, ấn tượng của em vẫn chưa đủ, chị nhận cho em một cái đại ngôn, Sweet Chocolate, lát nữa gửi thông tin cho em.”
Sản phẩm này không rẻ, đối tượng khách hàng tương đối rộng, và quan trọng nhất là nó phù hợp với nữ nghệ sĩ.
Cơ Thập Nhất lặp lại: “Chocolate?”
“Chocolate, đồ ăn.” Ngũ Tinh nói: “Lần này họ tung ra một series mùa hè mới. Họ đang tìm người đại diện, chị chọn nó cho em.”
Thật ra minh tinh không nên nhận các loại quảng cáo đồ ăn uống, mỹ phẩm và thuốc, những thứ đó rất dễ xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, đồ ăn vặt không nằm trong phạm vi đó. Hơn nữa, Sweet Chocolate có lịch sử lâu đời, đầy đủ giấy giờ, sẽ không có vấn đề lớn.
“Mấy ngày nữa quay quảng cáo, em nhớ xem kỹ tài liệu.”
Cơ Thập Nhất lập tức đáp: “Vâng ạ!”
Ngũ Tinh không chút lưu tình nói: “Đừng bán manh với chị.”
Cơ Thập Nhất: … Lúc nãy cô chỉ thuận miệng mà thôi.
Tài liệu nhanh chóng được gửi đến, Cơ Thập Nhất vừa mở ra là thấy một bức áp phích lớn, hình ảnh rõ ràng, đôi mắt cô cũng sắp dính chặt vào máy.
Vậy mà lại là quảng cáo chocolate!
Trong khoảng thời gian này, cô đã thử nhiều thứ ở đây, món cô thích nhất là chocolate, nhưng thật đáng tiếc là Tiểu Ưu và chị Tinh đều không cho cô ăn nhiều.
Tiểu Ưu cũng nhìn thấy, cô bé nghiêng người ngạc nhiên nói: “Chị Thập Nhất, quảng cáo Sweet rất lợi hại.”
Thấy cô bé biết điều gì đó, Cơ Thập Nhất tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Hiện tại couple nè hoặc bạn bè đều tặng người khác đồ ăn vặt. Sweet chocolate khá nổi tiếng đó.” Tiểu Ưu quơ chân múa tay: “Vị đặc biệt ngon, nhãn hiệu chocolate nội địa em thích nhất đó.”
Hầu hết chocolate đều được nhập khẩu, các thương hiệu hàng đầu thế giới đều của nước ngoài, nhưng Sweet thì khác. Mặc dù được sản xuất tại Trung Quốc, nhưng nó lại có tiếng tăm trên thế giới, so với chocolate nhập khẩu không thua tí nào.
Hai mắt Tiểu Ưu lấp lánh: “Chị, nếu chị nhận quảng cáo, chắc nhãn hàng họ sẽ tặng chị rất nhiều.”
Nghe cô bé nói, Cơ Thập Nhất cực kỳ muốn ăn, lập tức vào website, chốt đơn.
Ngay khi lên trang web chính thức, cô thực sự động tâm.
Trang web chính thức của Sweet rất tinh tế, hàng loạt các loại chocolate, bao gồm chocolate tình yêu, chocolate tình bạn còn có các loại cho người thân… Mỗi loại bao bì là khác nhau.
Trong số đó, chocolate tình yêu là tinh tế nhất, cô nhấn vào, lập tức nhìn thấy chủng loại, phía dưới là quá trình chế tác.
Có thể nói là biết gì phô ra hết.
Trách không được doanh số bán hàng cực tốt.
Lại nhấn vào những mặt hàng khác, chủng loại phong phú đa dạng, làm cô chỉ muốn ăn hết tất cả…
“Dừng dừng dừng!” Khuôn mặt của Tiểu Ưu trở nên tái nhợt: “Chị ơi, đừng mua quá nhiều, chị sẽ tăng cân, ăn quá nhiều một lúc cũng không tốt!”
Cơ Thập Nhất lặng lẽ thở dài, thầm than đáng tiếc quá đi, cô đặt hàng một loại sản phẩm mới ra mắt tên là Đêm Thất Tịch - Chocolate tình cảm chân thành.
Thất Tịch sắp tới rồi a…..
Thất Tịch trước kia, ở đại lục Mộng Cảnh, ban đêm sẽ có hội đèn lồng.
Chỉ là người tham gia yêu cầu đeo mặt nạ, lấy bút thay miệng, không ít thiếu nữ chưa lập gia đình có thể tìm được một nửa còn lại của đời mình, không ít mối nhân duyên tốt đẹp.
Nhưng mà ở nơi này rất ít người như vậy…
Cơ Thập Nhất đang nghĩ đến chocolate trên website, tuyệt đối không ngờ ở chung cư của cô có người ôm cây đợi thỏ.