Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt xanh sâu thẳm dưới ánh đèn trở nên rực rỡ lấp lánh.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua chị lừa em?”
Cơ Thập Nhất vừa bước ra thang máy, giật mình gần như là lùi lại kêu lên.
Mặt Tô Minh Chu lập tức thay đổi, hắn tiến tới hai, ba bước rồi kéo cô khỏi thang máy: “Em dọa người vậy sao? Lỡ thang máy đóng lại thì sao?”
Cổ tay Cơ Thập Nhất nằm trong lòng bàn tay hắn, cảm giác vô cùng nhỏ nhắn, mềm yếu. Dù hắn mới thành niên nhưng dường như chỉ cần dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp gãy.
Hắn cụp mắt, tuy dưới ánh đèn lờ mờ này, cổ tay vẫn rất trắng.
Tô Minh Chu định thần, trở về dáng vẻ bình thường, trong tay trống rỗng, hắn thu tay lại, nghe được giọng nói dịu dàng của cô gái bên cạnh: “Không phải em có chìa khóa sao? Sao lại đứng ở bên ngoài.”
Cơ Thập Nhất lấy chìa khóa trong túi xách ra, lướt qua hắn để mở cửa.
Âm thanh sau lưng thấp xuống: “Hôm qua em không đến, chị không lo lắng sao?”
Cô xoay người thì thấy Tô Minh Chu đang cúi đầu, mắt rủ xuống, chàng trai đã cao hơn cô rất nhiều, cô chỉ cao đến vai em ấy.
Nhưng nhìn em ấy có loại cảm giác mất mát, hệt đứa trẻ bị người khác vứt bỏ.
Cô không khỏi nhớ đến cái ngày bọn họ bị tách ra ở cô nhi viện, em ấy biết cô sẽ không đến nhà họ Tô cho nên lâu lâu lại trộm chạy trở về tìm cô.
Dáng vẻ tủi thân, hoang mang, bướng bỉnh không chịu rơi nước mắt.
Chỉ biết nhỏ giọng làm nũng.
Trong lòng Cơ Thập Nhất mềm nhũn, vươn tay nắm lấy tai phải của Chu Chu, ôn nhu nói: “Chị là người thân nhất của em, không lo cho em thì lo cho ai đây?”
Tô Minh Chu đang đứng đưa lưng với ánh đèn chợt ngẩng đầu, nhếch môi cười, trong mắt phản chiếu hình bóng của cô.
Chu Chu bỗng nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp nghe rất dễ nghe: “Em muốn ở đây.”
“Được được được, em chắc chắn người nhà em sẽ không gọi em về chứ?”
Tô Minh Chu do dự, đúng thật là chuyện này không chắc lắm, nhưng hắn đã nói với ông nội rồi, hẳn là không có vấn đề.
Nghĩ vậy, hắn gật đầu một cái.
Trong căn hộ quạnh quẽ, kịch bản “Thám tử tình yêu” còn đặt trên bàn trà, hai người đi vào thì căn hộ liền có chút sức sống.
Tô Minh Chu vừa bước vào thì đã thấy kịch bản: “Hôm nay là ngày đầu tiên tới đoàn làm phim, đã quen thuộc chưa?”
Cơ Thập Nhất: “Rất tốt.”
Quả nhiên là câu trả lời này.
Mỗi lần hắn hỏi gì đều nhận được câu y hệt, lúc trước ở phòng ngủ, hắn hỏi cô thấy thế nào, cô vẫn nói là vô cùng tốt.
Tô Minh Chu chợt nhớ lại năm đó hắn trở về nhà họ Tô, Cơ Thập Nhất thì ở lại cô nhi viện.
Nếu không phải hắn lén chạy sang xem cô thì tuyệt đối không biết có người cầm đầu bắt nạt cô.
Nghĩ đến đây, chân mày hắn cau lại.
Với kiểu tính tình này, hắn vô cùng bế tắc.
Tô Minh Chu không hỏi thêm nữa mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Ngũ Tinh.
Ngũ Tinh vốn đang lên mạng, ông chủ vừa gửi tin là cô lập tức tắt máy tính, vội vàng lấy bản thảo đã soạn sẵn mà gửi qua.
May là cô đã chuẩn bị trước.
Đoàn làm phim hôm nay tương đối an toàn, không có đại minh tinh nào giở chứng dở nết hết.
Nhắc tới chuyện này, Ngũ Tinh lại nghĩ đến Trương Hựu Hân, vội vàng gửi tin nhắn sang: “Tô tổng, nữ chính Trương Hựu Hân ở đoàn làm phim có thể có chút phiền phức.”
Bên kia trả lời một dấu chấm hỏi.
Ngũ Tinh vỗ đầu, giải thích: “Trương Hựu Hân là nghệ sĩ của Hoàng Thiên, sau đó đã chạy sang công ty khác rồi trở mặt với công ty chúng ta.”
“Ừ.”
Lần này Ngũ Tinh thấy yên tâm rồi, có Tô tổng bảo vệ, Trương Hựu Hân sẽ không tạo lên bọt nước gì.
Trương Hựu Hân…
Tô Minh Chu thấy rằng bản thân mình không nhớ được người này.
Hắn lên weibo nhìn một cái, có 30 triệu fan, trạng thái mới nhất là đoàn làm phim “Cẩm Tú Sơn Hà”.
“Chu Chu, tối nay em…” Cơ Thập Nhất từ phòng đi ra, khuôn mặt đầy khó xử.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tô Minh Chu nhanh chóng thu điện thoại, tối tăm lúc nãy đã chuyển thành không thể tin được: “Không phải vừa nãy chị nói sẽ để em ở lại sao?”
Thấy dáng vẻ đang muốn nổi điên của em ấy, Cơ Thập Nhất mím môi cười, không nhịn được xoa đầu em ấy.
“Nhưng nhà này ngoại trừ phòng của chị thì chị chưa dọn dẹp gì hết.”
Chu Chu trả lời không chút do dự: “Em không ngại ngủ trên sofa.”
Nếu người nhà họ Tô biết được sợ là trợn rớt cả mắt.
“Vậy sao được chứ.” Cơ Thập Nhất véo mặt hắn: “Đợi chị đi dọn phòng.”
Chung cư này của cô có hai phòng, căn phòng từ khi cô xuất viện cô không hề dọn dẹp qua, tuy không bẩn không loạn nhưng tóm lại phải dọn dẹp, hút bụi.
Cô đứng ở cửa nhìn hai lần, quay đầu lại cau mày nói: “Hay hai ngày nữa rồi em lại đến đi.”
Tô Minh Chu lập tức tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Cơ Thập Nhất thở dài, đang chuẩn bị vào phòng thì bị Chu Chu kéo lại, không buông tay.
“Được rồi, tối nay em không ở nữa.” Hắn mềm giọng: “Sớm em đã kêu chị chuyển nhà, chị nhất định không chịu chuyển.”
Thật sự vô cùng tủi thân.
Bị lên án như thế, Cơ Thập Nhất cảm thấy áy náy, nhưng bây giờ chỉ đành vậy, cô còn chưa nói được cái gì thì điện thoại đột ngột vang lên.
Cô ngó sang, là Liên Diệc.
“Là Cơ tiểu thư đúng không?”
Nghe được âm thanh đàn ông, Tô Minh Chu đứng một bên híp mắt, cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
“Cảnh sát Liên.” Cơ Thập Nhất che điện thoại thấp giọng nói với hắn, sau đó quay đầu tiếp tục nghe điện thoại.
…
Thông tin chỗ Cơ Thập Nhất cùng với manh mối tin nhắn của Trương Nhã không có gì khác nhau.
Hai ngón tay Liên Diệc nhéo ấn đường: “Được, tôi biết rồi, trừ chuyện này ra còn có chỗ lạ nào không?”
“Lúc tôi gửi những tin nhắn đó, thông qua đoạn tin nhắn của Trương Nhã thì có thể thấy cô ấy rất sốc, tôi nghĩ hẳn là cô ấy đã nhớ được chuyện gì đó. Chuyện này xảy ra khoảng một tháng trước.”
“Cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại, xe đã dừng lại trước cục cảnh sát.
Người ở trong thấy Liên Diệc quay về, tiến lên đón, thấp giọng nói: “Bạn trai của Bạch Vân đã tới.”
“Mang vào phòng thẩm vấn.”
Mặc kệ nói như thế nào thì Bạch Vân và bạn trai cô ta đều liên quan rất sâu tới Trương Nhã.
“Hắn tên Trương Phong, năm nay 29 tuổi, là người ở đây, cùng công ty với Bạch Vân, theo đồng nghiệp ở công ty nói thì mối quan hệ của hai người bắt đầu thân thiết từ đầu năm, nửa tháng sau trong bữa tiệc của công ty liền tuyên bố đã quen nhau. Trương Nhã đi du lịch với Bạch Vân, Trương Phong cũng đi theo.”
Người nọ lại bổ sung tiếp: “Đồng nghiệp của Trương Phong nói, lúc không có ai Trương Phong không chỉ một lần bảo rằng hắn thích Trương Nhã, bọn họ hay trêu chọc bởi vì Trương Nhã là minh tinh, lại không biết Bạch Vân có rõ chuyện này hay không, hai người ở trong công ty thường xuyên thể hiện tình cảm.”
Mọi người đều không lạ lẫm gì với việc Trương Phong thích Trương Nhã.
Trương Nhã tuy không nóng bỏng nhưng bề ngoài xinh đẹp, bàn làm việc của Bạch Vân đặt ảnh chụp chung của cô ta và Trương Nhã, đồng nghiệp đều biết cô ta có một người bạn thân là người nổi tiếng.
Còn Trương Phong, chỉ có cái mã bên ngoài là không tệ, trong công ty thì miệng lưỡi trơn tru, nhân duyên với phụ nữ khá tốt, khắp nơi trêu chọc hoa đào, nghe nói lúc đầu Bạch Vân còn để ý, sau đó cũng quen.
Liên Diệc không vào phòng thẩm vấn mà ngồi bên ngoài xem tài liệu.
Tài liệu về Trương Phong thật sự đơn giản, nhìn là biết tính cách thế nào.
Hắn suy nghĩ chốc lát, nói: “Lúc đưa đến đây, Trương Phong có biểu hiện gì không?”
Người cảnh sát nhớ lại rồi lắc đầu: “Rất bình thường.”
Khi bọn họ đến đưa Trương Phong đi thì hắn còn chưa tan làm, cảnh sát đứng ở một bên đợi, người bình thường đều sẽ ngạc nhiên, Trương Phong cũng vậy, còn hỏi có phải mình mắc tội gì không.
Cư xử như những người bình thường bị cảnh sát tìm tới vậy.
Liên Diệc đóng tài liệu, đi về hướng phòng thẩm vấn, đầu tiên hắn đứng bên ngoài, đôi mắt chăm chú nhìn chòng chọc bên trong.
Trương Phong ở trong phòng thẩm vấn thỉnh thoảng sờ sờ đầu một lần, nhìn đây nhìn đó, có chút không thành thật.
Vẻ ngoài đúng là có phần đẹp trai, trách không được nhân duyên với phụ nữ tốt như vậy.
Liên Diệc bông trở nên hứng thú, hắn ngoắc Phạm Dương nói nhỏ mấy câu, sau đó đẩy cửa bước vào, vào thẳng vấn đề: “Tối qua 8 giờ tới 12 giờ, anh đang ở đâu?”
Một lúc lâu Trương Phong mới kịp phản ứng trả lời: “Tôi đang ngủ ở nhà.”
Liên Diệc nói ngay sau đó: “Anh nói dối.”
Ngữ điệu của hắn rất chắc chắn.
“Anh sau khi trả lời vấn đều xong, tay phải sẽ theo bản năng mà chạm môi.”
Trương Phong ngẩn người, nhanh chóng rũ tay phải xuống.
Liên Diệc liếc hắn một cái, tiếp tục: “Từ nãy đến giờ anh cũng không dám nhìn tôi. Nếu không phải bịa ra lý do, tại sao lại khẩn trương?”
Ngôn ngữ cơ thể của mỗi người khi khẩn trương đều khác nhau.
Trong quá trình thẩm vấn, bọn họ phải quan sát thần thái, hành động của đối phương. Bình thường có thể ngụy trang ngôn ngữ cơ thể, nhưng muốn ngụy trang hoàn toàn thì không có khả năng.
Ở trường cảnh sát, bọn họ cũng đã về tâm lý học, khác với trẻ em nói dối, lúc người lớn nói dối hay có dáng vẻ đề phòng.
Mặc dù vẻ mặt Trương Phong bình tĩnh nhưng hai tay thường xuyên bắt chéo vào nhau, hành động dưới chân không ngừng, giọng nói rất nhỏ, rề rà, ánh mắt lưỡng lự không chắc chắn.
Đây là biểu hiện khẩn trương thường gặp.
Nếu như là người không làm gì, tính là sợ cảnh sát cũng sẽ tương đối thản nhiên.
Hiển nhiên trong lòng Trương Phong có quỷ.
Còn quỷ này là gì thì cần phải hỏi đã.
“Cảnh sát, tôi thật sự ở nhà!” Trương Phong cao giọng: “Khuya như thế tôi ra ngoài làm gì, trời rất nóng nữa.”
Liên Diệc cũng không quanh co với hắn: “Anh ở nhà làm gì, có người làm chứng cho anh hay không?”
“Tôi ngủ ở nhà, làm sao có người nào.”
Trương Phong hỏi ngược lại, gã luôn sống một mình.
Nghe vậy, Liên Diệc gật đầu một cái.
Trương Phong nghĩ anh ta tin, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông đối diện cười như không cười dán chặt mắt vào gã, phảng phất như nắm rõ hết thảy.
“Đây không phải là bằng chứng ngoại phạm, không có ai làm chứng cho anh cả.” Liên Diệc nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn: “Để tôi đổi một câu khác, có phải anh xâm phạm tình dục Trương Nhã hay không?”
Câu hỏi này cực kỳ sắc bén, Trương Phong chấn động.
Trương Nhã đã chết, đáng lẽ chuyện này chỉ có hắn và Bạch Vân biết, làm sao bọn họ biết?
Chẳng lẽ Bạch Vân khai hắn ra? Không sai, chắc chắn là vậy!
Trong nháy mắt, ánh mắt Trương Phong trở nên ác độc, nét mặt cũng không bình tĩnh như trước nữa, nhìn thấy Liên Diệc biết rõ chuyện này, hắn càng trở nên hoảng loạn.
Thấy vẻ mặt này của gã, Liên Diệc biết rõ chuyện này hoàn toàn là sự thật, thở dài: “Anh mơ tưởng đến Trương Nhã đã lâu, một tháng trước, anh và Bạch Vân lên kế hoạch để cưỡng hiếp Trương Nhã, ngày hôm qua Trương Nhã phát hiện chuyện này nên hai người đã giết hại nạn nhân để bịt đầu mối.”
Trương Phong gần như muốn nhảy dựng lên, dùng sức đập bàn: “Tôi nói tôi ngủ ở nhà, tôi không giết người!”
Liên Diệc gật đầu, không thèm để ý chút nào, gõ bàn một cái.
Lúc này Trương Phong mới im lặng ngồi xuống.
Hắn cứ nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như thế, không ngờ câu nói tiếp theo của đối phương làm hắn rơi vào địa ngục.
“Rạng sáng hôm qua có tên lưu manh nhìn thấy anh leo qua bức tường phía sau chung cư nhà của Trương Nhã, theo ống nước leo lên lầu 5, anh giải thích sao về chuyện này?”
Liên Diệc nói dối không chớp mắt, dù phủ nhận cũng không sao, tiếp tục điều tra là được.
Trương Phong không thể tin được, rạng sáng hôm qua, thật sự có người phát hiện sao?
Hắn cắn răng nói: “Anh nói bậy! Tôi ngủ ở nhà!”
Liên Diệc làm một động tác với cửa sổ bên kia, có hai người nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
“Cảnh sát, tôi có thể về nhà chưa?” Toàn Nhị nhỏ giọng hỏi, nói rằng có phần thưởng khen ngợi nhưng rốt cuộc bị giữ lại…
Phạm Dương đứng sau lưng đập tên đó một cái: “Nói xong chuyện hôm qua anh thấy thì cho anh về.”
Liên Diệc liếc Trương Phong đang luống cuống, khóe môi hơi nhếch, lông mày tinh tế.
Toàn Nhị tuy hơi lo sợ nhưng vừa rồi đã được Phạm Dương chỉ bảo, cũng biết nên nói gì, lập tức sát lại gần quan sát Trương Phong, bày ra bộ dáng suy nghĩ tìm tòi.
“Tôi ngày hôm qua giống như là đã gặp anh ở chỗ nào đó.”
Trương Phong mạnh bạo xoa tay, trán cũng rỉ ra lớp mồ hôi lạnh, môi hơi run run.
Sáng sớm hôm qua hắn có thấy tên lưu manh này lang thang ở khu chung cư, song đối phương có thấy mình hay không thì quả thật sự hắn không chú ý.
“Tối qua tôi thấy có người leo lên tầng 5 chung cư, chính là anh.”
Tên lưu manh vừa buông ra câu này Trương Phong nháy mắt xụi lơ trên ghế.