An bài xong việc thứ nhất, thái độ của Trần Thuật đúng mực, Lạc Kiệt đưa ra thiện chí thứ hai trong ngày:
- Phải rồi, tôi nay mọi người ăn bữa cơm, chỉ có cậu, tôi và vài tổ trưởng thôi, ít người cho thanh tịnh, tôi không thích mấy chỗ ồn ào, nói chuyện cũng thuận tiện.
Trần Thuật thầm cả kinh vì sự chuyển biến của Lạc Kiệt, không ổn, thế nào cũng cso vấn đề, song vẫn mỉm cười:
- Vâng, tôi sẽ tới đúng giờ.
Đợi Trần Thuật rời đi rồi, Lạc Kiệt thong thả xoay cốc cà phê đen không cho đường, chất lỏng đen sậm khẽ gợn lên từng đợt sóng nhẹ.
Mày muốn quyền lợi chứ gì? Vậy tao cho mày quyền lợi lớn nhất, tương lai có chuyện, chẳng ai nói được gì, Lạc Kiệt cười âm hiểm.
Quả nhiên suốt buổi sáng ngày hôm đó, Lạc Kiệt không bị Trần Thuật quấy rầy nữa, hắn tập trung vào công việc của mình, phòng kế hoạch này là bộ phận hạch tâm của Đông Chính, công việc rất nhiều.
Phòng hội nghị nhỏ.
Lạc Kiệt xem đồng hồ, nói với trợ thủ Tiểu Lâm:
- Khổng Khuê xuất phát rồi chứ?
- Tôi vừa mới liên hệ với chị Thiều, bọn họ đang ở trên đường, mười phút nữa sẽ tới công ty.
Tiêu Lâm hơi khom người:
- Đại khái chừng năm phút nữa là tới.
- Phương án đã in ra rồi chứ? Khổng Khuê không thích xem bản điện tử đâu.
Lạc Kiệt nhìn hai nam nhân trung niên đối diện:
- Tư liệu đã chuẩn bị đầy đủ.
Tổ trưởng tổ tuyên truyền Lâm Trác Biệt vội trả lời:
- Rất tốt.
Lạc Kiệt yên tâm, đừng thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, đối với đám đại gia đại tỷ ở trong công ty cần phải có sự tôn trọng đầy đủ mới được, nghệ sĩ cực kỳ coi trọng thứ hạng và thứ bậc, bất cẩn một chút trở mặt như chơi:
Khó hầu hạ lắm.
Mặc dù Khổng Nhược Khuê tính cách nhu mỳ điềm tĩnh, rất ít khi tranh cãi với người khác, nhưng nhân viên công tác bên cạnh bà cô ấy không dễ hầu hạ. Đặc biệt là người quản lý chị Thiều, là quản lý lâu năm của công ty, cái miệng có thể nói người chết thành người sống, không chống đỡ nổi.
Cho nên mỗi lần có công tác cần tiếp xúc với nghệ sĩ, bọn họ phải cẩn thận hết mức.
Đang nói chuyện thì phòng hội nghị bị người ta đẩy ra, một đoàn người rầm rộ kéo vào, cô gái đi đầu cô gái trước mắt đi một đôi giày xăng đan gợi cảm, đôi chân thon dài, trên người mặc váy màu vàng nhạt với chiếc áo khoác nhỏ. Mái tóc dài được búi lên gọn gang khiến cô ấy giống như một nàng thiên nga tao nhã, chính là đại minh tinh Khổng Nhược Khuê, cô gái này thích ăn mặc thật xinh đẹp, đi tới đâu cũng làm nơi đó bừng sáng.
Lạc Kiệt vội đứng dậy, cười ha hả đi về phía Khổng Nhược Khuê, niềm nở chào hỏi:
- Khổng Khuê, lâu lắm rồi không gặp cô.
Khổng Nhược Khuê bắt tay Lạc Kiệt, nhoẻn miệng cười:
- Đâu có lâu, tháng trước chúng ta mới gặp mà.
- Một ngày không gặp đã tựa ba thu, một tháng không gặp thì bao nhiêu mùa thu?
Lạc Kiệt khá quen thuộc với Khổng Nhược Khuê, nói đùa một câu giới thiệu:
- Đây là tinh anh phòng tuyên truyền của chúng tôi.
- Không cần giới thiệu.
Khổng Nhược Khuê chủ động chào hỏi:
- Trác Biệt, trông anh thật tinh thần, lần này làm phiền tổ tuyên truyền các anh, các anh vất vả rồi.
- Khuê tỷ khách khí quá, đây là chuyện chúng tôi nên làm.
Lâm Trác Biệt hết sức kích động, tuy đã gặp nhau vài lần, nhưng Khổng Khuê có thể gọi ra tên hắn, làm hắn vinh hạnh.
Đương nhiên, thời đại bây giờ đã khác, mười năm trước giới giải trí còn khá hỗn loạn, thiếu chuyên nghiệp, nghệ sĩ có chút tiếng tăm không coi ai ra gì, bây giờ do có đoàn đội chuyên nghiệp đi theo, tố chất nghệ sĩ tăng lên không ít, nói không chừng người ta trên đường tới đây mới được trợ lý cho xem qua tư liệu về mình, chứ chẳng phải vì nhớ mặt trước, song mộ đại minh tinh tỏ thiện chí trước mặt mọi người, trong lòng hắn rất ấm áp.
- Mạn Mạn, có phải gần đây giảm béo không? Cảm giác gầy đi nhiều ... Trần Thành kiều tóc mới được đấy ...
Khổng Nhược Khuê thân thiện hàn huyên với mọi người, không để ai thấy bị ghẻ lạnh:
- Chào Khuê tỷ.
- Khuê tỷ càng ngày càng xinh đẹp.
Lạc Kiệt ở bên cạnh cười, không hề có chút mất kiên nhẫn nào, đợi thư ký mang tới sô đa vị chanh cho Khổng Nhược Khuê, đồ uống cho quản lý Vương Thiều và trợ lý Quách Húc Nhiệm, Tinh Tinh, mọi người đều ngồi xuống cả rồi, hắn nhìn về phía Khổng Nhược Khuê:
- Biết Khổng Khuê mỗi ngày đều bận rộn, thời gian quý giá, chúng ta bắt đầu ngay thôi chứ.
- Khoan đã.
Khổng Nhược Khuê xua tay:
- Sao vậy?
Lạc Kiệt mặt nghi hoặc, trước Khổng Nhược Khuê đều yêu cầu nhanh chóng vào việc, làm sớm kết thúc sớm, có gì nói nầy đừng dông dài cơ mà:
Đúng lúc này phòng hội nghị bị đẩy ra.
Trần Thuật ôm laptop bên nách xuất hiện ở cửa:
- Xin lỗi, tôi tới muộn.
- Sao cậu lại tới?
Lạc Kiệt khó chịu ra mặt, mắng:
Thằng nhãi này được voi đòi tiên, vừa rồi nhả ra ít thiện chí, mày nghĩ là tao sợ mày chắc?
Phải biết rằng bất kỳ nghệ sĩ hàng đầu nào cũng là tài sản hạch tâm nhất của công ty, nghệ sĩ hạng siêu cấp như Khổng Khuê và Bạch Khởi Nguyên, Lạc Kiệt muốn đích thân nắm trong tay, tự mình phục vụ họ.
Hội nghị ngày hôm nay đã chuẩn bị kẽ càng, tổ tuyên truyền lập phương án tuyên truyền mùa thu cho Khổng Nhược Khuê, bao gồm chụp hình cho mấy tạp chí, tham gia phỏng vấn và các tiết mục trên truyền hình.
Toàn bộ phương án đều được chính Lạc Kiệt theo dõi, mất tới hai tháng mới soạn ra được. Trước đó đã giao tiếp với các đối tác, mỗi cuộc tiếp xúc đều do hắn đi đàm phán thương thảo. Được coi là công tác trọng điểm của cả phòng trong quý này, hôm nay phương án xác định xong, toàn bộ phòng kế hoạch triển khai phục vụ cho công tác của Khổng Nhược Khuê. Khổng Nhược Khuê thời gian dài không quay phim, làm sao tiếp tục duy trì được sức nóng là khảo nghiệm khó khăn của họ.
Một thàng nhãi con vừa tới mà định cướp thành quả của mình.
Mày nghĩ mày là ai?
Lần này Lạc Kiệt thực sự bị chọc giận rồi, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Những người khác chấn kinh.
"Oa, vị phó tổng giám này quá hung mãnh rồi"
"Xưa nay chỉ có tổng giám Lạc cướp công của người khác, chẳng lẽ y định cướp công của tổng giám Lạc? Chẳng phải là động thổ trên đầu thái tuế à?"
"Quá đáng rồi, đi xa quá rồi."
Đó là suy nghĩ trong đầu mấy đồng nghiệp ở phòng kế hoạch, vốn còn có chút thông cảm với y, giờ thành ác cảm.
- Tôi mời anh ấy tới đấy.
Khổng Nhược Khuê bất ngờ lên tiếng:
Một câu nói nhỏ nhẹ mà chẳng khác gì bom nổ, tất cả chấn kinh quay đầu nhìn Khổng Nhược Khuê, rồi lại nhìn Trần Thuật, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, như muốn tìm bí mật gì đó.
"Y được Khổng Khuê mời tới sao? Y là người của Khổng Khuê sao?"
" Chẳng trách mới ngày đầu tới nhậm chức đã dám đối đầu với tổng giám Lạc rồi, té ra người ta cũng có chỗ dựa ... May quá, mình chưa tỏ thái độ, chưa đắc tội với y."
"Phó tổng giám Trần ôm chân Khuê tỷ sao, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo."
Thế nhưng cộng tất cả mọi người lại cũng không chấn kinh được bằng Lạc Kiệt, tích tắc hắn thấy mình đã bỏ sót một tin tức quan trọng nhất.
Không ai nói với hắn về quan hệ giữa Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê, Lâm Kỳ lúc đưa Trần Thuật tới nhậm chức không nói, Bạch Khởi Nguyên hôm qua mời hắn uống rượu cũng không nói.
Giờ Khổng Nhược Khuê mới nói ra trước mặt mọi người, nhưng lại không phải là kết quả Lạc Kiệt muốn.
Hiểu rồi, mình hiểu rồi.
Với vị trí của Lâm Kỳ, không thể không biết quan hệ giữa Khổng Nhược Khuê và Trần Thuật, cũng phải thôi, nếu không có quan hệ ấy, sao Lâm Kỳ lại rước thứ phiền toái này về Đông Chính? Với lý lịch đó của y, làm gì có lãnh đạo nào thích.
Còn Bạch Khởi Nguyên, đó là thằng khốn kiếp âm hiểm xảo trá, lúc uống rượu với mình không một lời nhắc tới Khổng Nhược Khuê, chỉ bâng quơ nói một người có vấn đề như Trần Thuật tới công ty rất đáng ngại, biểu thị lo lắng mình hoặc các nghệ sĩ khac có tin tức lọt vào tay y, gặp phải vận mệnh giống Trương Thục, muốn sau này Trần Thuật không được tham dự vào bất kỳ việc gì liên quan tới mình.
"Thú vị, đúng là thú vị đấy." Lạc Kiệt đầy kính lên, cười tàn nhẫn.