Khổng Nhược Khuê vờ như không để ý tới không khí trong phòng hội nghị thoáng chốc trở nên khác thường, mỉm cười với Trần Thuật:
- Tổng giám Trần, mau mời ngồi, đợi anh nữa thôi.
- Cám ơn.
Trần Thuật gật đầu cám ơn đúng phép tắc, sau đó mang laptop ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiệt:
Vương Thiều có chút đứng ngồi không yên.
Là người quản lý của Khổng Nhược Khuê, bất kỳ chuyện gì có khả năng ảnh hưởng tới nghệ sĩ nhà mình, cô sẽ phải chặn đứng, dựa theo phản ứng của xung quanh, cô ngửi ra có chút mùi vị bất thường.
- Tôi biết thành tích của tổng giám Trần Thuật làm ra ở Hoa Mỹ, cũng biết anh ấy là người có rất nhiều ý tưởng mới. Vừa vặn chuyện này liên quan tới quảng bá tuyên truyền của Tiểu Khuê nửa cuối năm, cho nên tôi tiến cử anh ấy ...
Vương Thiều chủ động đứng lên nhận lấy hết trách nhiệm về mình, ánh mắt nhìn Trần Thuật có ý thăm dò, bàn tay phải đặt lên tay trái để hờ ở bụng, khom người:
- Mong tổng giám Trần giúp đỡ, cho nhiều ý kiến quý báu.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Trần Thuật gật đầu đáp lễ, tự biết ở loại trường hợp này mình không tiện nói nhiều, Khổng Nhược Khuê muốn giúp mình được tham dự vào nghiệp vụ hạch tâm, nhưng nếu mình được cơ hội thì ra sức sán tới, hận không thể khiến cả thế giới biết quan hệ giữa mình và Khổng Nhược Khuê thì là chuyện hết sức ngu xuẩn, đồng thời đem tới phiền phức cho Khổng Nhược Khuê:
- Phó tổng giám Trần dấu hơi kín đấy nhé.
Lạc Kiệt mặt giữ nụ cười rất giả, môi khẽ mấp máy, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói:
- Tôi muốn làm việc theo quy tắc thông thường thôi.
Trần Thuật tỏ thái độ, thể hiện mình không muốn lợi dụng chuyện này:
- Tổng giám Lạc, chúng ta nên chăng bắt đầu thôi chứ nhỉ?
Khổng Nhược Khuê nhìn Lạc Kiệt nhắc, giọng cô đã có chút sốt ruột:
- Bắt đầu thôi.
Biết đại tiểu thư không thích mấy cuộc họp rườm rà, Lạc Kiệt nhanh chóng khôi phục lại tâm cảnh:
- Trác Biệt, anh giảng cho mọi người phương án quy hoạch của Khổng Khuê trong quý tiếp theo đi.
Mặc dù bụng đầy lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ muốn vỗ bàn bỏ đi, nhưng hắn cũng biết rõ đó là hành vi không sáng suốt. Là người chủ quản phòng ban lớn, hắn cần phải làm tốt công tác của mình. Nếu như hắn bỏ đi, chẳng khác nào hai tay dâng thành quả công tác mấy tháng qua cho Trần Thuật.
Xưa nay chỉ có lãnh đạo hưởng công cấp dưới, làm gì có chuyện cấp dưới cướp công lãnh đạo, để chuyện đó xảy ra, hắn thành trò hề ngay.
Lâm Trác Biệt đứng dậy, hắng giọng nói:
- Trước mặt mọi người đều có một văn bản, vì Khuê tỷ không thích xem tài liệu điện tử, nên chúng tôi in phương án ra, giờ tôi sẽ giải thích cho mọi người.
- Vất vả rồi.
Khổng Nhược Khuê khẽ gật đầu:
Trần Thuật nhìn Khổng Nhược Khuê ngồi chếch 45 độ với ghế chủ tọa, cô đã mở tập hồ sơ bìa xanh ra, đôi mắt dài quyến rũ chuyên chú đọc tư liệu. Ngược lại quản lý Vương Thiếu ngồi bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm như đề phòng kẻ trộm, làm Trần Thuật rất thiếu tự nhiên.
Cười một cái thiện chí, sau đó Trần Thuật cũng chú ý nghe Lâm Trác Biệt trình bày kế hoạch.
Phương án rất dài, cũng rất phong phú, có thể nhận ra nếu nghiêm tục thực hiện theo nó, Khổng Nhược Khuê dù không đóng phim vẫn sẽ cực kỳ bận rộn.
Nghệ sĩ đôi khi vất vả một ngày ngủ vài ba tiếng, không thua kém gì học sinh ôn thi đại học.
Mất tới nửa tiếng Lâm Trác Biệt mới trình bày xong phương án:
- Khuê tỷ, phương án đã kết thúc, chị xem có chỗ nào cần sửa đổi không.
Khổng Nhược Khuê gập tài liệu lại:
- Cám ơn, anh ngồi xuống uống nước đi.
- Cám ơn Khuê tỷ.
Lâm Trác Biệt ngồi xuống, giọng Khổng Khuê êm ái, nhưng luôn có sức hút khó kháng cự:
Khổng Nhược Khuê quay sang bên cạnh:
- Chị Thiều, chị thấy sao?
- Tổ tuyên truyền làm việc rất nghiêm túc, tôi không có ý kiến gì.
Vương Thiều tán đồng:
Khổng Nhược Khuê lại hỏi Lạc Kiệt:
- Toàn bộ hạng mục do tổng giám Lạc giám sát, anh có ý kiến gì không?
- Không tệ.
Lạc Kiệt trả lời, mặc dù Khổng Khuê đưa một người hắn không thích tham dự vào, nhưng phải thừa nhận, xưa nay Khổng Khuê ứng xử rất tốt, lần này cũng không phủ nhận thời gian và tâm huyết của mình:
- Khổng Khuê, không phải là khoe công, chứ tổ tuyên truyền vì phương án này mà nghiên cứu quên ăn quên ngủ hai tháng, cẩn thận tới gặp từng đối tác, trao đổi, tranh luận ra phương án phù hợp với hình tượng và khí chất của cô nhất.
- Trước hội nghị hôm nay, tôi và tổ tuyên truyền đã tiến hành trao đổi riêng cấp tiểu tổ không dưới mười lần. Từng chi tiết được nghiền ngẫm kỹ càng, để giúp Khổng Khuê hài lòng nhất. Đương nhiên, không dám nói là toàn thiện toàn mỹ, nhưng người ngoài cuộc sáng, người trong cuộc thì tối, tôi là người trong cuộc, không nhìn ra sơ hở nào. Khổng Khuê, cô có mắt lửa ngươi vàng, cô cứ ý kiến đi.
- Cám ơn tổng giám Lạc và toàn bộ tổ tuyên truyền đã bỏ công sức vì phương án này, tôi rất cảm kích.
Khổng Nhược Khuê nói xong nhìn sang Trần Thuật, khóe miệng tạo nên đường cong mê hoặc:
- Tổng giám Trần, anh có ý kiến gì không?
- Tôi có ý kiến sửa đổi ba chỗ.
Trần Thuật ngồi thẳng lên đáp:
Cơ mặt Lạc Kiệt giật như lên cơn động kinh, cười lạnh phản kích ngay tức thì:
- Xem ra vừa rồi phó tổng giám Trần nghe rất chú tâm, chỉ một lúc thôi mà tìm ra ba điểm cần sửa đổi cơ đấy.
Ngay cả mấy đồng nghiệp phòng tuyên truyền cũng nhìn Trần Thuật với ánh mắt bất thiện, cả tổ mười mấy người vì phương án này mà vất vả hai tháng, anh mở miệng ra là nói như thể sơ hở khắp nơi, anh nghĩ anh là ai?
Khổng Nhược Khuê mắt ánh lên như sao đêm, nụ cười không giảm:
- Nói ra xem nào.
Trần Thuật gập laptop lại, giọng đều đặn từ tốn trình bày:
- Thứ nhất là vấn đề thời gian, tháng 10 có hai hoạt động an bài cùng vào một ngày, đó là ngày 11, hôm đó tham gia hoạt động trao thưởng ở Bắc Kinh xong, phải lập tức lên máy bay về tham dự đàm thoại trên truyền hình .... Đây là hoạt động tường thuật trực tiếp không cách nào ghi hình trước.
- Cho nên nếu ngày hôm đó bị máy bay mà bị chậm thì sao? Vào tháng 10 thời tiết Bắc Kinh không tốt lắm, thường xuyên xuất hiện sương mù, trước kia tôi đi công tác Bắc Kinh, nhiều lần bị hoãn máy bay, tỉ lệ tương đối cao. Cho dù không bị chậm chuyến bay, cô Khổng Khuê từ Bắc Kinh về Hoa Thành mệt mỏi, hóa trang vội vàng, làm sao giữ được trạng thái tốt nhất. Nếu chỉ là buổi ghi hình thì không vấn đề gì lớn, có thể tác động vào công tác hậu kỳ, nhưng đây lại là buổi phát sóng trực tiếp, tôi thấy, nếu không làm tốt được, chẳng thà đừng làm.
Khổng Nhược Khuê ừm một tiếng:
- Tổng giám Trần nói có lý lắm, nếu thế tổ tuyên truyền từ chối hoặc đổi thời gian tiết mục tọa đàm buổi tối cho tôi.
Lạc Kiệt á khẩu, đây đúng là sơ xuất, trừng mắt với Lâm Trác Biệt, hắn vội vàng đánh dấu vào phương án:
- Vâng, Khuê tỷ, chúng tôi sẽ trao đổi với bên đài truyền hình.
- Thứ hai đó là phong cách chụp hình, cá nhân tôi cho rằng phương án hợp tác với tạp chí ( Danh Ái) không đủ mới mẻ. Tôi đã chỉnh lý toàn bộ album ảnh của cô Khổng Khuê, phong cách gợi cảm đã từng chụp rồi, cách đây chưa lâu, lần này khó mà chụp ra được sự mới mẻ. Phương án cùng với thợ chụp ảnh này vừa có vị nghệ sĩ vừa chụp, đó là Lý Tân Đông của Quang Huy, tỏ tuyên truyền có thể tìm xem .... Nếu cô Khổng Khuê chụp tiếp, nhẹ bị dư luận nói là ăn theo, nặng hơn nữa thì bị nói là sao chép phong cách ...