Nghe Trần Thuật bới móc toàn thứ vớ vẩn trong kế hoạch tốn không ít công sức của mình, Lạc Kiệt không nhịn được nhảy ra:
- Chụp hình quanh đi quẩn lại chẳng qua vài phong cách mà thôi, chẳng lẽ chụp ra được đóa hoa hay sao?
Đúng là năng lực lẫn kiến thức đều có vấn đề, chẳng trách mà công ty lại muốn tìm người hỗ trợ hắn, Trần Thuật điềm nhiên nói:
- Cô Khổng Khuê vốn là một đóa hoa.
- ...
Lạc Kiệt tái mặt thiếu chút nữa chửi tục, hắn nói là minh tinh toàn thế giới chụp hình chỉ có vài phong cách thôi, tổ tuyên truyền dù liều mạng cũng khó tìm được kiểu nào mới mẻ nữa. Trần Thuật lại cố tình bẻ cong lời hắn, mặt dày vô sỉ khen Khổng Nhược Khuê là một đóa hoa, hắn chẳng lẽ nói là không phải?
Khổng Nhược Khuê cười tươi như hoa, giọng ngọt lịm:
- Cám ơn tổng giám Trần.
- Không cần khách khí.
Trần Thuật thái độ nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Tôi chỉ đem sự thật mọi người đều biết nói ra mà thôi.
Khổng Nhược Khuê năm ba phen giúp đỡ mình, Trần Thuật tất nhiên phải "kẽ sĩ chết vì tri kỷ", vậy mà Lạc Kiệt còn nói "chẳng lẽ chụp ra được đóa hoa",loại giọng điệu này đúng là sỉ nhục dung mạo và khí chất của nghệ sĩ.
Cho dù Khổng Nhược Khuê không phải là nghệ sĩ, chỉ là người bình thường, câu nói này đúng là sự xúc phạm.
Cô gái nào không thích đẹp? Cô gái nào không muốn chụp bức hình đẹp nhất.
Lạc Kiệt nhìn nụ cười vui vẻ của Khổng Nhược Khuê, hoàn toàn khác kiểu cười lịch sự, lòng có cảm giác không lành. Khổng Nhược Khuê hài lòng với Trần Thuật, vậy chẳng phải là bất mãn với mình sao?
Hắn nỗ lực điều chỉnh cơ mặt cho tự nhiên hơn, cười bồi:
- Khổng Khuê, tôi không có ý đó đâu ... Cả thế giới đều biết cô là mỹ nữ, ai có mắt đều thấy, năm ngoái cô chẳng phải phải được bình chọn vào một trong mười khuôn mặt đẹp nhất Châu Á sao ..
- Tôi biết.
Khổng Nhược Khuê nghiêm túc nói:
- Có điều thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, người thích hoa hồng, người thích mẫu đơn. Tổng giám Trần thấy tôi là một đóa hoa, tổng giám Lạc thấy tôi là cây cỏ, không ai sai cả.
Lạc Kiệt rên rỉ trong lòng, hỏng rồi, xem ra bị vị đại tiểu thư này ghi hận rồi, nhưng mà hắn thấy mình oan, vừa rồi hắn bắt bẻ Trần Thuật thôi, không hề có ý nhắm vào Khổng Nhược Khuê.
Chỉ là lời nói ra trước mắt mọi người, giờ thành mình hạ thấp dung mạo của Khổng Nhược Khuê.
Sao mình lại có thể phạm vào chuyện ngu xuẩn như thế được?
Mấy đồng nghiệp phòng tuyên tuyền không biết phải làm sao, tổng giám Lạc đúng là nói một câu không nên, Khuê tỷ không hài lòng là phải, nhưng liệu có nên điều chỉnh theo lời phó tổng giám Trần không?
Khổng Nhược Khuê xua tay:
- Được rồi, chuyện vừa xong coi như cho qua, chúng ta không nói chuyện không liên quan nữa ... Tổng giám Trần, nếu anh đã cho rằng phương án hợp tác với tạp chí ( Danh viện) chưa đủ mới mẻ, vậy anh có kiến nghị gì?
- Cổ phong.
Trần Thuật trả lời ngay:
- Tôi xem qua ảnh tả thực của cô Khổng Khuê, chưa thấy cô từng thử qua phong cách này.
- Không hay.
Lâm Trác Biệt đã có sơ xuất một lần rồi, nếu cả chuyện này còn bị phủ quyết thâm nữa, sợ toàn kế hoạch bị người ta đánh giá là không đủ nghiêm túc, đành phải bảo vệ lập trường:
- Khuê tỷ chưa bao giờ đóng phim cổ trang, hơn nữa chị ấy có vẻ đẹp hiện đại, phù hợp đi theo phong cách thời thượng cao sang và gợi cảm ... Nếu chuyển sang cổ phong, tôi e là không hợp.
- Đúng thế, chúng tôi cũng đã xét tới phương án cổ phong rồi, nhưng thấy Khuê tỷ phù hợp phong cách tân thời hơn .... Toàn thân Khuê tỷ tràn ngập cảm giác thời thượng .
Mạn Mạn lên tiếng phụ họa:
- Tôi thì thấy không phải là không thể thử.
Trần Thành vừa quan sát vừa cẩn thận nói, nhưng bị Lâm Trác Biệt và Mạn Mạn trừng mắt, vội đổi giọng:
- Có điều tôi vẫn thích ảnh hiện đại hơn, chụp cổ phong mà không đẹp, có cảm giác quê mùa.
Những người được trọng dụng trong phòng này tất nhiên đại đa số là phe cánh với Lạc Kiệt, bởi thế không cần biết Trần Kiệt nói đúng hay không, bọn họ đứng về phía Lạc Kiệt, bảo vệ lợi ích của mình.
Thượng quan không bằng hiện quản à.
Thấy toàn bộ tổ tuyên truyền đứng về phía mình, Lạc Kiệt mới vớt vát được chút thể diện:
- Khổng Khuê, tổ trưởng Lâm đã đóng gói hình tượng cho cô hai năm rồi, có một định vị rõ ràng. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả tôi đều không ai hiểu cô hơn anh ấy. Mạn Mạn trước kia là cây bút chủ lực của Vogue, kinh nghiệm về thời trang ... Phương án này bọn họ trao đổi với phía Danh Viện cùng thợ chụp ảnh, mọi người đều tán đồng.
- Tôi cũng tin vào sự chuyên nghiệp của tổ tuyên truyền.
Khổng Nhược Khuê gật đầu:
Lạc Kiệt quay sang Trần Thuật lên mặt:
- Phó tổng Trần dù sao cũng vừa mới tới, còn chưa am hiểu nhiều công tác, cũng chưa hiểu Khổng Khuê, khó tránh khỏi đưa ra ý kiến tự cho mình là đúng. Tôi tin làm việc với mọi người một thời gian, hòa nhập rồi sẽ đưa ra ý kiến chuyên nghiệp hơn.
- Có điều ...
Khổng Nhược Khuê cắt ngang lời Lạc Kiệt:
- Tôi vẫn muốn tiếp nhận ý kiến sửa đổi của phó tổng Trần.
Tất cả mọi người đồng loạt mở to mắt nhìn Khổng Nhược Khuê, đại tiểu thư, không phải cô đang đùa chúng tôi chứ. Không phải trước đó còn khen ngợi bọn họ sao? Thế nào mà thoắt một cái lại dùng phương án của người khác.
Lạc Kiệt lần nữa muốn vỗ bàn bỏ đi, nén giận hỏi:
- Khổng Khuê, cô nói vậy là có ý gì?
- Tôi muốn thử phong cách cổ trang.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Nhược Khuê nghiêm lại, giọng nói cũng trầm hơn, khí thế của đại minh tinh lúc này mới thể hiện:
- Chính bởi vì tôi chưa từng đóng phim cổ trang, cho nên lần này tôi muốn thử chụp ảnh theo phong cách này.
- Nhưng ..
- Tôi đã quyết định rồi.
Khổng Nhược Khuê lạnh lùng nói:
- Làm phiền tổng giám Lạc và tổ tuyên truyền liên lạc lại với phía tạp chí Danh Viện, xác định lại.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên lạc với phía Danh Viện thay đổi phương án, tổ trưởng Lâm, không có vấn đề gì chứ?
Lạc Kiệt biết chuyện tới mức này, mình nói nữa chỉ càng làm người ta ghét mà thôi, dù sao phương án tổ tuyên truyền lập ra là để cho Khổng Nhược Khuê tham khảo, lựa chọn thế nào là ở người ta.
Đây là thế giới danh tiếng quyết định tất cả, nếu là nghệ sĩ khác ít tiếng tăm, công ty bảo sao phải nghe vậy, dù không thích cũng phải làm, tới Khổng Nhược Khuê thì về cơ bản có thể làm theo ý thích rồi.
Lâm Trác Biệt đành ỉu xìu gật đầu:
- Tổng giám yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.
Trần Thuật nãy giờ luôn quan sát mỗi cử chỉ hành vi của Khổng Nhược Khuê, tìm hiểu tính cách của cô.
Khổng Nhược Khuê hoàn toàn không gần gũi dễ mến như bề ngoài, cô gái này là điển hình ngoài nóng trong lạnh, cực kỳ có chủ kiến.
Mặc dù cô nhớ tên mỗi người, với ai cũng có thhàn huyên vài câu, làm người ta đều cảm giác mình được coi trọng, cứ như cô gái nhà bên.
Nhưng tôi có thể tỏ ra thân thiết với các vị, còn các vị đừng nghĩ có thể thân mật với tôi.
Tôi nghe kiến nghị của các vị, nhưng các vị không được ý kiến với quyết định của tôi.
Đó khí chất nữ vương, thân thiết mà không mất uy nghiêm, Trần Thuật kỳ thực đã lĩnh giáo rồi.
Đợi cho tất cả mọi người chấp nhận quyết định của mình, không ai đê xuất thêm ý kiến nào nữa, ánh mắt của Khổng Nhược Khuê lại lần nữa tập trung lên người Trần Thuật:
- Tổng giám Tần, nếu anh đã đề xuất phương án cổ phong rồi, vậy trong lòng phải có phương án.