Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Có Các Anh Ở Đây

Chương 17:

Chương 17

Dưới bóng cây cách đó không xa, Phí Thải Văn ngồi ở trên ghế nằm, bên cạnh là trợ lý nhỏ đang đứng che dù cho cô ta.

Kính râm cực lớn ce đi gần nửa khuôn mặt của cô ta, chỉ để lộ ra độ cong khóe miệng đang nhếch lên có chút châm biếm.

Xung quanh chớp mắt yên tĩnh lại, mọi người ở đây đều biết rõ tính tình vị Phí đại tiểu thư này, trong lúc nhất thời không có một ai lên tiếng.

“Quay không được nữa thì để hôm khác lại quay, làm gì có nhiều chuyện cần đắn đo như vậy.”

Vốn Hoàng Kỳ Bân chỉ là nghe thấy động tĩnh nên đi qua đây xem náo nhiệt, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Lâm Tĩnh Nhiễm trắng bệch, gã hai ba bước chạy vào nơi quay hình, nắm mắt cá chân đã sưng đỏ của cô lên nhìn một chút, giọng điệu ghét bỏ nhíu mày : "Quay một bộ phim cũng có thể làm thành như vậy? Cô thật đúng là gà mờ chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.”

"Nhẹ chút!" Lâm Tĩnh Nhiễm bị gã cầm chân khiến hít sâu một hơi, vỗ lên móng heo lớn lia một cái: “Tôi thấy anh đến để tìm cơ hội trả thù tôi có phải không?!"

Động tác trên tay Hoàng Kỳ Bân dừng lại, hậm hực thu tay lại nói: "Đau như thế sao?"

Nói xong, gã dặn dò nhân viên công bên cạnh: “Còn thất thần cái gì, mau đưa cô ta tới bệnh viện đi!"

Phí Thải Văn cười như không cười nhìn một màn này, sâu kín hỏi: "Ai nha, Hoàng Kỳ Bân, không phải phòng làm việc của anh nói anh và Lâm Tĩnh Nhiễm không có chút quan hệ nào sao? Sao tôi thấy thái độ bây giờ của anh hình như không phải thế nha.”

Vẻ mặt Hoàng Kỳ Bân cứng đờ, từ tư thế nửa ngồi nửa quỳ đứng lên, xị mặt xuống hỏi: "Đều là ở trong một đoàn làm phim, tôi chỉ phép tính quan tâm một chút mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Phí Thải Văn cười vô cùng sâu xa: "Không, đương nhiên không có vấn đề gì rồi."

Dưới cuộc đối thoại của hai người, bầu không khí trong sân không thể tránh khỏi trở nên rất xấu hổ lúng túng.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng không dám nói gì, ai nấy theo bản năng nín thở, đều có thể cảm nhận được một mạch nước ngầm đang mơ hồ trào dâng.

"Đạo diễn, mấy người nói cả nửa ngày như vậy, sao không trực tiếp hỏi ý kiến của người trong cuộc ấy?” Phí Thải Văn không tiếp tục khó xử Hoàng Kỳ Bân, quét nhìn Lâm Tĩnh Nhiễm một cái, khóe miệng hơi nhếch: “Rốt cuộc còn có thể quay tiếp hay không, chẳng lẽ Lâm Tĩnh Nhiễm không hiểu rõ hơn so với bất kì người nào trong chúng ta sao?"

Lâm Tĩnh Nhiễm bây giờ đã đau đến đỏ một thân mồ hôi lạnh, nghe vậy rốt cục không nhịn được nhìn về phía Phí Thải Văn, vừa khéo đối đầu với một tầm mắt mơ hồ mỉm cười, lúc này cô rốt cục hiểu rõ tất cả.

Lời nhắc nhở trước đó của Thôi Mai Mai quả không sai, cô gái này quả thật bởi vì chuyện nhân vật bị cướp mà ghi hận lên người cô.

Bây giờ nói cũng đã nói tới trình độ này, nếu như cô chủ động yêu cầu ngừng quay, chỉ sợ cái danh vì chút thương nhỏ mà gây ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn làm phim sẽ triệt để gắn lên trên người cô mất.

Hít một hơi thật sâu, cô cắn răng nói: "Đạo diễn, tôi cảm thấy tôi còn..."

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên có một giọng nam vang lên: "Buổi quay hôm nay chấm dứt ở đây."

Ngay sau đó, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một bóng người cao gầy bỗng nhiên xâm nhập vào hiện trường quay chụp, không nói hai lời trực tiếp chặn ngang ôm Lâm Tĩnh Nhiễm lên.

Xoay người, trực tiếp đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò người bên cạnh: “Hách Ninh, gọi cho bác sĩ Trương đi.”

Người đàn ông ở sau lưng tay vẫn đang cầm văn kiện cung kính đáp: “Vâng.”

Lâm Tĩnh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng được mình ấy vậy mà lại bị người trực tiếp ôm đi, dưới sự kinh hãi cô ngẩng đầu lên, nhưng vừa mới nhìn thấy khuôn mặt kia thì trong mắt trong nháy quên mất giãy dụa.

Bởi vì cô thật sự không thể tin được, giọng sinh nhật có chút cẩn thận lại hơi mang theo thăm dò hỏi: “Đại hoàng... Huynh?"

Lục Dịch Tuyên nhẹ nhàng nhìn cô cười cười trấn an, giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có: "Ừm, không cần lo lắng, có anh ở đây."

Cảm giác quen thuộc khiến cho Lâm Tĩnh Nhiễm rốt cục triệt để mà thả lỏng, cảm giác căng thẳng khẩn trương toàn thân rút đi, cứ như vậy mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại ở trong lồng ngực rộng lớn kia.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy toàn bộ quá trình Lâm Tĩnh Nhiễm bị một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì quá mức khiếp sợ mà hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn lại.

Người này là ai vậy?

Tổng đạo diễn đã sớm nhìn thấy người đàn ông này đi cùng nhà sản xuất, ông không nói thêm gì, chỉ mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn qua nhà sản xuất.

Nhà sản xuất chắc hẳn cũng bị tình cảnh vừa nãy khiến cho giật mình, mất đến nửa ngày mới tìm được âm thanh đã mất của mình: “Vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, Lục Dịch Tuyên."

Ông ta vừa nói, toàn trường khiếp sợ.

Hoàng Kỳ Bân vừa nãy trơ mắt nhìn người đàn ông kia đi tới trước mặt ôm Lâm Tĩnh Nhiễm đi, biểu tình vốn đã có chút khó coi, lúc này nghe vậy đến cả nụ cười giả dối như ánh mặt trời vẫn luôn đeo ở trên mặt cũng không còn.

Vị thương nhân người Trung đứng trong hàng ngũ mười người đứng đầu danh sách các tỷ phú thế giới, Lục Dịch Tuyên?

Lâm Tĩnh Nhiễm! Cô cũng lợi hại thật đây nhỉ, vậy mà lại có thể dính lên trên loại đàn ông có thân phận cao như vậy!

Lúc này, chỉ nghe "Oành" một tiếng, bàn nhỏ để nước bên cạnh Phí Thải Văn hung hăng đổ xuống đất.

Hoàng Kỳ Bân không để ý đến cậu ta, âm thầm nắm quyền, kìm nén ngọn lửa vô danh không thể tin không biết từ nơi nào nhô ra trong lòng, trong sự nghị luận xôn xao dò hỏi của mọi người về bối cảnh lai lịch của Lâm Tĩnh Nhiễm, sải bước mà xoay người rời đi.

CMN, đúng là không nên ăn no rửng mỡ quản việc không đâu!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch