So với Lục Dĩnh Tuệ điềm đạm dịu dàng, Phí Thải Văn vẫn luôn được thiết lập là người mạnh mẽ ngay thẳng, người thích cái gu này có thể nói là thích cô ta muốn chết, không hợp gu thì cái hình tượng này của cô ta chính là điểm sáng để bọn họ bôi đen, nói cô ta tỏ vẻ hơn người, cười cô ta tên tuổi chưa lớn đã có bệnh ngôi sao, cũng coi như là một đóa hoa hồng kiều diễm nhờ bị bôi đen mà nổi tiếng ở trong giới.
Có điều nếu như nhìn vào nhân vật bọn họ tới thử vai thì ngược lại tính cách của cô ta có chút thích hợp hơn so với Lục Dĩnh Tuệ nhu nhược.
Xa xa có thể thấy có người đang cẩn thận từng li từng tí đi qua chào hỏi hai vị tiểu hoa đán có địa vị cao nhất ở nơi này, Lục Dĩnh Tuệ vô cùng thân thiết gật đầu đáp lại, Phí Thải Văn thì đến cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, cô ta chỉ nhắm mắt lại dùng hơi thở ừ một tiếng xem như đáp lại, thái độ hai người vô cùng khác nhau.
So với hai người này thì diễn viên tuyến mười tám bừa bãi vô danh như Lâm Tĩnh Nhiễm có thể nói là không có chút nào có thể cạnh tranh, thậm chí ở chỗ này còn chẳng có lấy một người nhận ra cô là ai.
Cho tới bây giờ Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn luôn là một người tự mình biết mình là ai, nếu như là cô của trước đây, cô rất rõ ràng mình chẳng có chút hi vọng nào với vai diễn này, thế nhưng hiện tại không giống ngày đó.
Kịch bản cô đã xem qua, nữ phụ trong bộ phim này là một vị công chúa cực kỳ cao quý đương triều, loại nhân vật thiên chi kiêu nữ này đối với Lâm Tĩnh Nhiễm vừa du lịch hơn mười năm trong phim âm mưu đoạt quyền mà nói quả thực giống như chính là đo ni đóng giày.
Không có ai hiểu rõ hơn cô sự ung dung uy nghi mà một người công chúa nên có.
Còn nhớ rõ lúc vừa xuyên qua mỗi ngày mình đều bị ép học tập đủ loại lễ nghi hoàng gia cả ngày lẫn đêm, chỉ hơi ngẫm lại đều là một ký ức chua xót, thật muốn khóc một dòng sông.
Chờ một lát sau, nhân viên công tác kêu tên Lâm Tĩnh Nhiễm sau đó dẫn cô đi vào phòng hóa trang.
Có thể thấy sản xuất Phương đối với lần thử vai này vô cùng để ý, ông ấy còn chuẩn bị hẳn năm bộ quần áo và tạo hình cho những người vào thử vai, tất cả diễn viên tham gia thử vai đều sẽ được gộp vào năm người một nhóm tiến hành trang điểm, sau đó lại lần lượt phỏng vấn.
Khéo thay, Phí Thải Văn vừa khéo cùng một nhóm với Lâm Tĩnh Nhiễm, mới vừa vào phòng trang điểm cô ta đã chọn trúng bộ trang phục hoa lệ nhất bên trong đống đồ: “Tôi thích cái này, sẽ không có ai có ý kiến chứ?"
Người thật và lời đồn bá đạo giống hệt nhau.
Bởi vì trong nhóm này cô ta là người có vị trí cao nhât trong giới cho nên đương nhiên không ai dám phản đối, đồng loại đáp đồng ý.
Lúc đến lượt Lâm Tĩnh Nhiễm chọn thì cũng chỉ còn dư lại một bộ váy màu trắng mỹ lệ, nhưng so với những người khác thì kể cả cô có trang điểm cũng sẽ thua kém một bậc.
"Đừng lo, những thứ này đều là trang phục trong phim của công chúa Triêu Hoa, mặc bộ nào cũng giống nhau, sẽ không ảnh hưởng đến buổi thử vai lát nữa." Nhân viên công tác sợ cô thấy bộ đồ này cog hồi hộp, vô cùng tốt bụng lên tiếng an ủi.
Lâm Tĩnh Nhiễm cười cười: "Không có chuyện gì, tôi thế nào cũng được.”
Cô là người trang điểm cuối cùng, đợi đến lúc cô từ phòng thay quần áo đi ra ngoài, các diễn viên khác trong nhóm đã chuẩn bị tới bước cuối cùng. Một khắc cô giẫm lên bộ cung trang đoan chính kia bước ra, các nhân viên công tác trong phòng hóa trang đều lặng đi nhìn cô.
Lâm Tĩnh Nhiễm không khỏi cúi đầu nhìn chính mình một chút, hỏi: "Tôi mặc sai ở chỗ nào rồi à?”
"Không, cô mặc rất đẹp!" Thợ trang điểm là người đầu tiên phản ứng lại, lúc này cô ấy đã kéo một cái ghế đến trước mặt, để Lâm Tĩnh Nhiễm ngồi xuống, dáng vẻ xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử nói: “Bộ quần áo này quả thực quá thích hợp với cô, tôi bỗng nhiên có một linh cảm, không thể chờ đợi được nữa muốn lập tức làm ngay! Mỹ nữ, cô có thể tin tưởng vào tôi không?"
Lâm Tĩnh Nhiễm: ". . ."
Người ta đã tích cực như vậy, nếu như cô nói thật là mình không tin thì có phải là có chút không tốt lắm hay không?
Cuối cùng, Lâm Tĩnh Nhiễm lại mang theo một lớp trang điểm nhẹ nhàng từ bên trong phòng hóa trang đi ra.
chuyên gia trang điểm có thể được loại đoàn làm phim lớn này mời tới đương nhiên đều là các chuyên gia chuyên nghiệp, dưới sự kích phát của "Linh cảm" kia, rõ ràng là một thân váy trắng cực kỳ mỹ lệ lại ngược lại bởi thiếu đi mấy phần xa hoa mà càng hiện ra một loại khí độ ung dung của nữ nhi hoàng gia cao quý.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy cái tạo hình này, Lâm Tĩnh Nhiễm không khỏi nhớ tới khoảng thời gian mười năm mình sống trong cung cấm với những dãy tường cao cao kia.
Cô thoáng thu hồi tâm tư, thấy còn chưa đến lượt mình thử vai thì nhấc làn váy đi ra chỗ cầu thang nơi khúc quanh, nửa ngồi nửa quỳ ở đó, nghiêm túc cẩn thận ôn tập lời thoại cần dùng lúc thử vai, tìm lại cảm giác nên có khi mình là một cô công chúa.
. . .
Lâm Tĩnh Nhiễm không biết là,ngay khi cô đang chuyên tâm ấp ủ cảm xúc, ở bên ngoài studio đã sớm trời long đất lở.
Chẳng ai ngờ rằng, nam chính Hạ Tần đáng ra không nên xuất hiện ở đây hôm nay lại tới xem buổi thử vai.
Có rất nhiều nữ diễn viên ở đây đều là lần đầu tiên được nhìn thấy vị ảnh đế trong lời đồn này, đều ngóng nhìn bóng người cao gầy thon dài đang đứng ở phía xa một chút, bị mị lực hấp dẫn phả vào mặt liền không khống chế được mà đỏ mặt suy nghĩ lung tung.
Trước đây Lục Dĩnh Tuệ đã từng làm khách mời trong một bộ phim Hạ Tần đóng, xem như là người quen cũ, vì thế trong sự chú ý của muôn người, cô ta mang vẻ mặt tươi cười đi qua chào hỏi, dáng vẻ hai người nói chuyện còn rất vui vẻ.
Những người khác xa xa nhìn lại, không khỏi ‘hiểu rõ trong lòng’, ai nấy không nói gì chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.
Có Hạ Tần ở đây, mọi người đều cảm thấy vai nữ phụ hôm nay không có duyên với Phí Thải Văn bên kia rồi.
Đứng ở bên cạnh Hạ Tần là người đại diện vương bài số một số hai trong giới Yến Bạch, đã từng quản lý ra được ba ảnh đế ảnh hậu, hoàn toàn không kém các nghệ sĩ hạng nhất ngoài kia, đứng bên cạnh Hạ Tần hoàn toàn không bị khí thế của anh hạ thấp hình ảnh này đâm thẳng vào trái tim yếu đuối như con nai vàng ngơ ngác của mọi người tại đây.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, hai người đi vào bên trong.
Thật vất vả mới có thể thoát được tầm mắt của mọi người, Yến Bạch thoáng thở phào một cái, cô ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông phong độ hoàn mỹ bên cạnh, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Hạ Tần, lúc đi ra bên ngoài cậu có thể khống chế lại hormone của mình một chút hay không?"
Kể từ khi Hạ Tần nổi danh tới nay vẫn luôn không ngừng ra tác phẩm, đã liên tục đoạt được bốn lần cúp ảnh đế, có thể nói bây giờ anh là nhân vật đứng đầu trong giới cũng không quá đáng.
Ngoại giới đều nói rằng tôi Hạ Tần khiêm tốn lại hòa đồng, có tiếng là người đàn ông tuyệt vời không biết từ chối. Nhưng chỉ có Yến Bạch biết rõ con người của anh mới biết, mấy cái thứ mọi người gọi là dịu dàng kia đều chỉ là giả tạo, sau chiếc mặt nạ lịch sự kia, thực ra người đàn ông này lạnh lùng vô tình hơn so với bất kì người nào, điều này hiển nhiên cũng không ảnh hưởng tới chuyện anh đi đâu cũng mang theo khuôn mặt mỉm cười từ đó ngồi lên đỉnh cao vương tọa nam thần quốc dân của bây giờ.
Vừa đi vừa phát hormone, máy thu hoạch tình yêu, nam nữ đều ăn, trên trộm tim người không chút tình cảm.
Yến Bạch ở trong lòng yên lặng phun tào.
( Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, nhổ nước bọt, chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. )
Hạ Tần nghe thấy lời oán giận của người đại diện, khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."
Hai người cũng không lưu ý đến vật thể không rõ ở nơi khúc quanh, mới hơi mất tập trung đã suýt chút nữa va vào.
Hạ Tần nghiêng người nhanh chóng tránh thoát, vừa ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt có chút hoảng hốt của Lâm Tĩnh Nhiễm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt này, âm thanh Yến Bạch bên tai đã bay biến xa xôi.
Hạ Tần giống như lại nhìn thấy cô gái nhỏ trong ký ức kia, chỉ là tầm mắt chạm nhau cũng khiến anh triệt để rơi vào trong cặp mắt thâm thúy linh động kia, bất luận là anh có công danh quyền thế hay không cũng đánh không lại cái chớp mắt vạn năm này.
Năm đó anh bị lưu đày ra biên quan, chỉ có một mình cô mặc một thân váy trắng đứng ở ngoài thành, dáng vẻ giống y như cô trước mắt.
Tuy là công chú cao quý của hoàng gia nhưng chiếc vát cô mặc tuy tinh tế khéo léo lại không quá quý trọng, lại là bảo vật quý giá mà anh muốn cẩn thận từng li từng tí che chở trong cuộc đời sau này của mình.
Hạ Tần dịu dàng nhếch nhẹ khóe miệng, chớp mắt một cái toả ra ánh mặt trời sau lớp sương mù trước đó, cứ như băng tuyết đột nhiên tan rã: "Xin chào, tôi là Hạ Tần."
Lâm Tĩnh Nhiễm: ". . ."
Cô vô cùng nghi ngờ người đàn ông trước mặt này đang diễn trò, thế nhưng không có chứng cứ.