Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 13: Đi Cỗ Vũ Olympic Toán Học

Chương 13: Đi Cỗ Vũ Olympic Toán Học




Lô Nguyệt đi qua chào hỏi: "Hạ Tuấn Minh. . . Giang Nhẫn, các cậu khỏe chứ."

Hạ Tuấn Minh nói: "Tôi đưa cô về nhé." Bọn họ trừ những lúc làm khó dễ người khác ra, còn lại đều rất tốt bụng.

Lô Nguyệt do dự một chút: "Sáng mai tôi phải đi thi Olympic toán học, thời gian bắt đầu khá sớm, nên tôi sẽ ở lại khách sạn gần chỗ thi một hôm."

Hạ Tuấn Minh học ngu toán vô cùng, mỗi lần thi cử đều chỉ có mấy điểm, nên cuộc thi Olympic toán học đối với anh ta như thứ chỉ diễn ra trên trời mà thôi, nghe vậy cũng không thể làm gì khác, nói: "Trâu bò thiệt."

Ánh mắt Lô Nguyệt không chịu được, rơi vào người Giang Nhẫn, cô ta cười rất tươi: "Tôi giành giải quán quân cho các cậu xem."

Giang Nhẫn không nói gì, chỉ nhìn về hướng trạm xe buýt phía sau.

Mạnh Thính yên lặng đứng ở đó.

Giống như đêm đó, lúc ở cùng anh ta và Thẩm Vũ Tình vậy, cô cũng có một chút xấu hổ, không phải vì để ý, mà vì tính cách ngượng ngùng khi lỡ thấy hoàn cảnh người ta yêu đương thôi.

Tay anh ta tùy ý khoác trên cửa sổ xe, có chút xuất thần.

Anh ta nhớ đêm ở Tiểu Cảng Thành, mơ hồ thấy hình dáng của một đôi mắt đẹp, là thứ chỉ cần nhìn vào là tâm trí liền có cảm giác bị chấn động vậy, đến giờ, mỗi lần nhớ đến vẫn cảm thấy rung động.

Mạnh Thính không cầm theo gậy dò đường, mắt cô nếu cử động chầm chậm thì vẩn ổn, bình thường sẽ không quá đau, cũng không cần thường xuyên nhắm mắt.

Mùa thu tháng mười một, bên trong cô mặc một bộ đồ len màu trắng, bên ngoài vẫn là đồng phục Thất Trung, trông như bà già vậy.

Xuống chút nữa chính là một đôi giày da đơn giản.

Dây giày buộc trông hơi lộn xộn, vì mắt cô không tốt, khiến người đứng xung quanh luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, cô cũng không quá để ý.

Mạnh Thính buộc tóc thành đuôi ngựa, vì chờ xe lâu, làn gió thu trong không khí làm tóc mái cô nhẹ nhàng đong đưa.

Có loại hương vị lịch sự tao nhã thuần khiết.

Cô ôm một quyển sách.

Giang Nhẫn vì nhiều năm chẳng học hành gì, thị lực tốt đến lạ thường.

Anh ta nhìn thấy, phía trên kia viết «Bách khoa toàn thư Olympic toán học».

Mạnh Thính cảm thấy ánh mắt của anh, không biết anh ta đang nhìn cái gì. Tay ôm sách nắm lại thật chặt.

Giang Nhẫn đột nhiên quay đầu hỏi Lô Nguyệt: "Cô thi lúc nào?"

Lô Nguyệt ngẩn người, một hồi cũng đáp: "Chín giờ sáng mai."

"Ở đâu?"

"Bảo tàng nghệ thuật, trên đường Phong Hoa trong trung tâm thành phố."

Giang Nhẫn ừ một tiếng, không nhiều lời, lái xe đi.

Hạ Tuấn Minh cảm thấy kỳ quái: "Anh Nhẫn, anh muốn đi xem sao?"

Anh ta cười: "Đi."

Cùng lắm là bị coi thường thôi.

Khác với Lô Nguyệt, Mạnh Thính không có tiền ở khách sạn.

Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi sớm một chút, Olympic toán học bắt đầu lúc chín giờ, Mạnh Thính đến chỗ thi mất một tiếng bốn mươi phút, sáu giờ cô đã dậy.

Vì là cuối tuần, Thư Chí Đồng không đi làm, trong nhà im ắng.

Trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Thính mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, thấy mơ hồ trong phòng khách có bóng người, cô giật mình, sau đó phát hiện ra là Thư Dương.

Thư Dương buông cốc nước xuống, nhìn Mạnh Thính một chút, sau đó trở về phòng, cũng không quan tâm cô đi đâu.

Thái độ của Thư Dương vốn như vậy, đến mức, kiếp trước Mạnh Thính cho là cậu ấy thật sự không thích sự tồn tại của cô.

Cô cười cười, chào cậu ta, đeo cặp rồi đi ra cửa.

Mạnh Thính ngồi xe buýt đến đó, cô đến nơi lúc tám giờ hai mươi phút, người đến thi còn rất ít. Bảo tàng nghệ thuật có vài nhân viên đang làm việc, trông thấy cô có chút bất ngờ: "Cô gái trẻ, em đến đây thi sao?" Mắt không nhịn được liếc nhìn vào cặp kính cô gái mù.

Mạnh Thính xác nhận.

Bọn họ cười: "Còn sớm quá, chưa có ai đến cả, em chỉ có thể ngồi chờ thôi nha." Trong lòng dấy lên sự khen ngợi, tới sớm như vậy, chắc chắn là rất quan tâm đến cuộc thi.

Mạnh Thính ngồi ở một chỗ không có ai, lấy sách trong cặp ra xem qua một chút.

Hơn tám giờ bốn mươi phút, dần dần người dự thi đều đến đông đủ. Đều là học sinh, vì bọn họ là học sinh cấp ba, nên phần lớn là những thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Mọi người đều có chuyện để làm: có người ngồi nghỉ ngơi, có người thì nói chuyện phiếm, đột nhiên đám người la hét ầm ĩ.

Mạnh Thính ngước mắt lên, thấy Giang Nhẫn.

Khi đó là tháng mười một, mặt trời mọc lên sau đài phun nước của bảo tàng nghệ thuật, làm xuất hiện cầu vồng dưới ánh mặt trời.

Đám người Giang Nhẫn cưỡi xe gắn máy, anh ta mặc quần áo bó màu đen, tóc bạc lấp lánh, trên tai đeo viên kim cương màu đen bắt sáng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng thể thao, một sự tồn tại chói mắt.

Mấy người tham gia thi ở bên trong, phần lớn là những học sinh có thành tích rất tốt, chưa bao giờ thấy đám người toát ra vẻ như lưu manh thế này.

Trông bọn họ giống mấy loại người thường đến đập phá quán vậy, nên bảo vệ không cho vào.

Giang Nhẫn móc nón bảo hiểm lên xe, gạt chống xuống. Trông mặt anh ta cũng có mấy phần vô lại: "Sao, không cho vào?"

Bảo vệ chỉ có thể nói: "Chỗ này đang diễn ra cuộc thi."

Bên trong cũng líu ríu ồn ào.

"Xã hội đen sao? Tới đây làm gì chứ?"

"Ha ha tóm lại, không thể là đến để thi."

Có nam sinh đeo kính, nhỏ giọng nói: "Lái xe tinh tướng, bày đặt cưỡi xe máy."

Năm đó xe gắn máy đã phổ biến, nhưng với thiếu niên mười mấy tuổi, thì chẳng có mấy người mua được một chiếc xe nhỏ.

Một nam sinh khác có chút rụt rè: "Cậu đọc sách nhiều quá hóa ngu rồi hả, không biết đừng nói mò, chiếc xe kia của anh ta là một chiếc mô tô địa hình, thuộc vào hàng siêu xe rồi."

Nam sinh đeo kính đương nhiên là không tin, nhưng không ít người nghe được mấy lời này, liền nhìn sang.

Hạ Tuấn Minh không nghĩ mấy người ở chỗ quỷ quái này, toàn là mắt chó coi thường người khác, anh ta xì một tiếng, đang định chửi, thì bị Phương Đàm kéo lại: "Khiêm tốn chút đi, hôm nay không nên gây chuyện, đừng chọc anh Nhẫn giận." Hạ Tuấn Minh hơi sợ.

Giang Nhẫn đốt điếu thuốc: "Tôi tới tìm bạn, cô ấy thi ở đây."

Bảo vệ hỏi: "Bạn cậu là ai?"

Ánh mắt Giang Nhẫn xuyên qua cửa sổ bằng kính, rơi vào người Mạnh Thính.

Cô đang ngồi trong góc, nhưng lại là chỗ gần anh ta nhất.

Lần đầu anh thấy Mạnh Thính không mặc đồng phục Thất Trung.

Vì buổi sáng tương đối lạnh, cô mặc một chiếc áo len màu vàng, trên cổ áo có thêu một đóa hoa tường vi uốn lượn, lá xanh cuốn lấy cành cây. Không khỏi khiến người ta cảm giác được mấy phần mềm mại tươi đẹp.

Cô thấy anh ta nhìn mình, ngẩn ngơ một chút, cứ như là có quen biết anh ta vậy, liền quay đầu đi.

Anh ta nén nụ cười.

Mẹ kiếp.

Bảo vệ thấy Giang Nhẫn không nói lời nào, nhưng cũng không thể cho bọn họ vào trong.

Cha mẹ thì có thể vào, nhưng Giang Nhẫn bọn họ, hút thuốc, nhuộm tóc, nhìn thế nào đi nữa cũng là những đứa không ngoan.

Lô Nguyệt đẩy đám người, đi ra ngoài, nói với bảo vệ: "Chú ơi, bọn họ là bạn của con, có thể cho họ vào trong được không?"

Hạ Tuấn Minh vui vẻ ra mặt: "Lô Nguyệt, chúng tôi tới cỗ vũ cô đây."

Lô Nguyệt không nhịn được, liếc nhìn Giang Nhẫn, trong lòng vui mừng.

Giang Nhẫn nhíu mày, không nói chuyện.

Bảo vệ do dự một chút, Lô Nguyệt nói: "Con là quán quân mấy năm rồi, bạn của con chẳng lẽ không thể đến ủng hộ con sao?"

Trong giọng cô ta, mang theo vẻ đắc ý.

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch