Các nhân viên bảo vệ bàn bạc một chút, cuối cùng gật đầu, sau đó quay đầu nói với bọn Giang Nhẫn: "Đi vào đi, tắt điện thoại, không hút thuốc lá, không ồn ào nha."
Hạ Tuấn Minh có chút im lặng, vô tù hay sao vậy chứ?
Thi tới mấy tiếng đồng hồ, bọn họ có xem cũng chả hiểu gì.
Anh ta vừa định nói, không vào, anh Nhẫn, chúng ta chờ ở bên ngoài đi.
Kết quả là trông thấy Giang Nhẫn dùi đầu thuốc lá lên thành đài phun nước, sau đó ném vào thùng rác, tay bỏ vào túi quần, bước vào.
Trên người anh ta bốc ra khí khái mạnh mẽ, trông cũng không phải người tốt lành gì, học sinh bên trong đều dồn dập nhường đường cho anh ta.
Hạ Tuấn Minh: "Hở? Đi luôn rồi."
Phương Đàm: "Giang Nhẫn vào rồi."
Hà Hàn mất nửa ngày không phản ứng kịp: "Cái này có gì đáng xem vậy chứ?"
Dù nói vậy, mấy người bọn họ đều vứt điếu thuốc, vẫn theo vào.
Hạ Tuấn Minh không nhịn được cười lên: "Những cô nàng này, dáng dấp thật chả ra sao vậy nè."
Hà Hàn phun cười ra tiếng: "Có lẽ là dùng đầu óc nhiều, nên mấy chỗ khác liền không dùng tới."
Hạ Tuấn Minh cười không nhặt được mồm.
Trong vòng quen biết của Hạ Tuấn Minh, vừa học giỏi lại còn đẹp nữa, quả thật rất ít, bởi vậy có thể thấy được, Lô Nguyệt đúng là người nổi bật.
Bên người thoảng đến mùi khói nhàn nhạt, Mạnh Thính giật mình, sau đó quay đầu đi.
Giang Nhẫn gác chéo chân ngồi bên cạnh cô.
Anh ta không kéo khóa áo khoác, tay để trong túi quần, tạo cho người ta cảm giác vô lại, ghét vô cùng.
Mạnh Thính ngồi gần anh ta như vậy, cực kỳ không thoải mái.
Sự tồn tại của Giang Nhẫn rất mạnh mẽ, rất nhiều người đang nhìn qua bên này. Cô đành phải giả bộ như không biết anh ta, lại cúi đầu.
Cô ngồi trước cửa sổ bằng kính, hai đầu gối khép lại, sách đang mở ra đặt trên đùi. Ánh mặt trời chiếu vào, nhàn nhạt một mảnh màu vàng.
"Nè, học sinh giỏi, gặp người quen cũng không chào hỏi, lạnh lùng vậy."
Anh ta ở rất gần, Mạnh Thính khép sách lại, mãi một hồi mới nhỏ giọng nói: "Không quen."
Anh ta nhịn cười không được.
Giang Nhẫn bĩu môi: "Biết tên tôi là gì không?"
Mạnh Thính mấp máy môi: "Giang Nhẫn."
Âm thanh của cô nhẹ nhàng và mềm mại, cảm giác như mấy đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn nước mùa xuân.
Anh ta sửng sờ hồi lâu, miệng mỉm cười: "Ừ."
Đúng là chết tiệt, trong lòng vốn giận dữ rất lâu, đột nhiên lại dễ dàng tiêu tán.
Lúc này, bọn Hạ Tuấn Minh tiến đến, thấy Mạnh Thính liền hết sức kinh ngạc: "Nhỏ mù... Mạnh Thính, cô cũng thi sao."
Mạnh Thính gật đầu.
Lô Nguyệt cũng tới theo, ánh mắt cũng rơi trên Mạnh Thính. Cô cũng không nhận ra Mạnh Thính, lúc trông thấy mắt của cô ấy, liền lóe lên: "Em là học sinh lớp mười một của Thất Trung đúng không?"
Mạnh Thính thấy Lô Nguyệt chủ động chào hỏi, không thể làm gì khác hơn nói: "Rất vui được gặp tiền bối."
Lô Nguyệt nói: "Lúc thi, không cho phép đeo đồng hồ và kính râm. Em gái lớp dưới à, em sớm lấy xuống đi nha."
Mạnh Thính lắc đầu: "Cảm ơn chị, nhưng mắt em không tốt, đây không phải kính râm đâu. Là..." Vì ánh mắt Lô Nguyệt khá vui vẻ, Mạnh Thính bình tĩnh nói, "để tránh tác động mạnh cho người mù nên cần kính bảo hộ riêng."
Lô Nguyệt thấy cô không tự ti, ngồi cạnh Giang Nhẫn cũng cảm thấy kỳ quái, khẽ nhíu mày.
Chín giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Người dự thi đều tới vị trí của mình, ngồi xuống bàn đã được xếp sẵn trong viện bảo tàng. Phụ huynh cũng có thể quan sát trong khu vực chờ.
Đây là lần đầu đổi luật thi, trước mặt mỗi người đều có giá vẽ.
Người chủ trì nói: "Toàn thể giữ yên lặng, không được có bất kỳ hành vi gian lận gì, một khi bị phát hiện sẽ xử lý nghiêm khắc, cuộc thi chính thức bắt đầu, các bạn có một trăm năm mươi phút giải đề, bắt đầu."
~
Lúc mới bắt đầu thi vẫn còn ổn, các phụ huynh đều chú ý con của mình.
Thế nhưng đến nửa buổi thi, Hạ Tuấn Minh sắp điên rồi, anh ta xì một tiếng, nói: "Trời ơi, ngồi đây chẳng khác gì ngồi tù, khó chịu quá, tao không chịu nổi nữa rồi." Anh ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị mở nguồn.
Giang Nhẫn hững hờ giựt điện thoại của anh ta: "Thành thật một chút đi."
Hạ Tuấn Minh cảm thấy cuộc đời mình cô đơn lạnh lẽo như tuyết, anh ta đành phải hướng về chỗ mọi người đang thi, nhìn.
Hai người quen, Lô Nguyệt và Mạnh Thính đều ngồi rất xa, chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng ngay ngắn của họ mà thôi. Anh ta đột nhiên hào hứng: "Tụi mày nói xem, ai sẽ thắng?"
Mắt Phương Đàm liếc nhìn Giang Nhẫn, không nói lời nào.
"Cá cược một cái thôi, thua..." tròng mắt anh ta đảo lòng vòng, "hôm nay không phải Lễ Tạ Ơn sao? Bên ngoài đang bán kem vani của nước ngoài kìa, ai thua thì đi mua kem cho người thắng ăn."
Cái này cũng có lý.
Phương Đàm nói: "Tao thấy Lô Nguyệt sẽ thắng."
Hà Hàn nghĩ nghĩ: "Không phải tao xem thường Mạnh Thính, nghe nói cuộc thi này rất khó, Lô Nguyệt nói cô ta học gần tám năm, cũng đã đạt quán quân nhiều năm, tao cảm thấy cô ta sẽ thắng."
Khóe miệng Hạ Tuấn Minh giật một cái: "Không phải đâu, sao ai cũng cảm thấy Lô Nguyệt thắng vậy, còn cá cược cái quái gì nữa. Đàn Tử, mày chọn Mạnh Thính chứ hả."
"Sao mày không chọn đi?"
Cuối cùng Hạ Tuấn Minh nhìn về phía Giang Nhẫn: "Anh Nhẫn... Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
Ánh mắt Giang Nhẫn chuyển hướng ra cửa hàng kem ly màu hồng ngoài cửa sổ, rất lâu sau, miễn cưỡng nói: "Sao cũng được."
Hạ Tuấn Minh không có cách nào khác, buộc phải chọn Mạnh Thính. Trong lòng anh ta nghĩ, thôi quên nó đi, thua cũng thua rồi, chơi cho vui thôi mà.
Mười một giờ rưỡi, tất cả mọi người nộp bài.
Số người có thể vào chung kết không nhiều. Có tổng cộng 55 học sinh trong nhóm học sinh cấp ba. Sau mười phút, kết quả của cuộc thi sẽ được công bố.
Người chủ trì cười nói: "Các bạn học sinh đã cực khổ rồi, trải qua hơn hai giờ chiến đấu hăng hái, bây giờ danh sách xếp hạng một, hai, ba đang nằm trên tay của tôi, mọi người có mong chờ không?"
Khu vực nghỉ ngơi đã bắt đầu ồn ào, các học sinh dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Sau khi người chủ trì tạo được không khí, liền mở phong bì, lấy ra mấy tấm thẻ cầm trong tay, ánh mắt hướng về phía mọi người, đảo qua đảo lại: "Bây giờ tôi xin công bố, năm nay người đoạt giải ba cuộc thi Olympic toán học học sinh cấp ba là, bạn Phương Địch! 132 điểm."
Một nam sinh đứng lên, trong mắt lộ vẻ vui sướng, sau đó cúi đầu ngồi xuống.
Người chủ trì cười nói: "Như vậy thứ hai là ai đây."
Mạnh Thính ngước mắt lên.
"Tên của cô gái này chắc hẳn mọi người rất quen thuộc, mỗi năm đều đoạt quán quân, chúc mừng bạn Lô Nguyệt, 136 điểm."
Lô Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn sang.
Hàng năm cô ta đều là quán quân, lần này... Sao lại có thể xếp hạng hai. Sắc mặt cô ta thay đổi trong nháy mắt, đứng lên cúi mình qua loa chào vài cái, nếu như cô ta hạng hai, vậy ai là hạng nhất chứ?
"Hạng nhất cuộc thi năm nay." Người chủ trì dừng một chút, "Là bạn Mạnh Thính, 142 điểm."
Mạnh Thính đứng lên.
Cô cũng không nghĩ tới mình thật sự có thể thành công.
Nhịp tim của cô đập nhanh, tám ngàn tệ. . .
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com