Phòng lớn nhà họ Trần ở ngay phía trước, Trần Kiến Quốc cười rồi đi vào cửa, những người còn lại tiếp tục đi lên phía trước, chỉ thấy có người xem thường nói: “Lúc đầu cái danh ngạch này vốn là cho Kiến Hoa, nó không chỉ là trẻ mồ côi của liệt sĩ, mà tất cả điều kiện có chỗ nào không phù hợp hơn Trần Kiến Trung đâu, trước đây Trần Kiến Trung và thầy người ta đánh lộn, Kiến Hoa đi giúp đỡ, kết quả Kiến Hoa cứng cổ không xin lỗi, còn thằng Trần Kiến Trung đó lại chạy trước.”
“Được rồi, đừng nói những lời này nữa.” Dường như Vương Đại Quân nghĩ đến gì đó, liền cắt đứt lời nói của người khác.
**
Ngô Mai cởi áo khoác bông dày bên ngoài xuống, cô có hơi run rẩy một chút, bỗng bên ngoài có người gõ cửa, cô lại mặc quần áo bận bịu ra mở cửa, người đứng ngoài cửa vậy mà lại là mẹ Trần, bà bưng một chậu nước nóng từ ái nhìn cô.
“Mai Tử, Kiến Hoa đã ngủ chưa con? Hai đứa có muốn ngâm chân hay không, giữa mùa đông ngâm chân sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Không ngờ đến mẹ anh lại đối xử với cô rất bình thường, mẹ Trần Kiến Hoa quả thật trông không giống như quả phụ bình thường.
Cô từng nghe nói lấy chồng tuyệt đối không được lấy đứa con trai độc nhất của quả phụ, như vậy chắc chắn sẽ chịu tra tấn, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần đấu trí đấu dũng luôn rồi, không ngờ đến rằng mẹ chồng của cô nhìn vậy nhưng thật ra không tồi.
“Mẹ, con vừa mới tỉnh dậy, mẹ đưa nước cho con đi, con sẽ mang vào, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Giọng nói của Trần Kiến Hoa truyền đến từ phía sau, anh mang dép lê đi ra cầm lấy chậu trong tay mẹ Trần, ra hiệu cho Ngô Mai đóng cửa, Ngô Mai nhìn mẹ Trần một chút, mẹ Trần cười lấy lòng một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Ngô Mai cảm thấy kỳ quái, cảm giác giống như mẹ Trần có chút e ngại đối với Trần Kiến Hoa, nhưng mà lúc này chỉ mới bắt đầu, có rất nhiều chuyện không nên hỏi thì tốt hơn.
“Nhanh đến đây đi, đừng lề mề.” Trần Kiến Hoa tức giận.
“Đến ngay đây.”
Thấy Trần Kiến Hoa đã bỏ chân vào rồi, Ngô Mai cũng cởi giày vớ ra bỏ chân vào, chân cô gần như đều là thịt, đừng nhìn dáng dấp của cô béo nhưng chân lại cực kỳ nhỏ nhắn, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hai đôi chân đặt chung một chỗ, nhưng Trần Kiến Hoa rất nhanh đã rút chân mình ra, sắc mặt lạnh lùng.
Ngược lại Ngô Mai rất thoải mái dễ chịu ngâm trong chốc lát, cô ngước mắt nhìn Trần Kiến Hoa: “Hôm nay chúng ta ai ngủ bên trong, ai ngủ bên ngoài vậy?”
“Tôi là chủ của gia đình đương nhiên tôi ngủ bên ngoài.”
Ngô Mai nghĩ thầm, anh làm sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng mà hình như không giống trong truyền thuyết lắm, thiếu niên kiêu ngạo nhạy cảm như vậy tại sao lại đi trộm đồ?
Cô nghĩ như vậy liền hỏi anh: “Trước khi tôi gả đến đã nghe người ta truyền mấy lời không tốt lắm về anh, nhưng hôm nay chân chính nhìn thấy con người thật của anh, lờ mờ cảm thấy chuyện không phải như vậy.”
Lúc cô nói như vậy chỉ thấy Trần Kiến Hoa lửa giận bốc lên ngút trời, cô xoa xoa chân trực tiếp đè anh xuống: “Cho dù làm chuyện gì cũng không thể quá hấp tấp được.”
Một người phụ nữ có thể đẩy ngã một người đàn ông, ánh mắt Trần Kiến Hoa lộ ra vẻ không tin nổi: “Vừa nãy sao em có thể đẩy ngã tôi…” Mắt đen của anh nhìn chằm chằm Ngô Mai.
“Sức của tôi rất lớn, nếu không phải tôi sức lớn thì sợ là tôi cũng sẽ không sống đến hôm nay, mấy cái đồ cưới lắt nhắt của tôi đều là do tôi săn lợn rừng mà kiếm được.” Ngô Mai thản nhiên nói.
Săn lợn rừng sao? Trời ơi, đây rốt cuộc là loại phụ nữ gì đây?
Trần Kiến Hoa hít mũi một cái, thấy có hơi ấm ức, liền nói: “Vậy tốt xấu gì em cũng nên chừa cho tôi chút mặt mũi.”
“Cũng không phải ở bên ngoài sợ cái gì.” Cô kéo chăn mền của mình nằm xuống theo, vì thường ngày trên người cô có mang theo túi hoa khô với lại xoa kem bướm cho nên cô có một mùi thơm không thể giải thích được.
Trần Kiến Hoa lần đầu ngủ chung với phụ nữ trên cùng một cái giường, có chút không yên mà lăn qua lộn lại, vốn dĩ anh chuẩn bị chờ mấy đứa nghe góc tường kia đi rồi làm chuyện xấu hổ, nhưng mà lúc nãy Ngô Mai chỉ một cái đã đẩy ngã anh, anh có nơi sợ rồi, lỡ đâu đụng vào cô lại bị cô quật ngã thì sao, vậy thì sẽ rất mất mặt đó.
Nhưng mà mùi thơm của cô gái cứ một mực truyền đến, anh căn bản không có cách nào ngủ được.
Ngược lại Ngô Mai thì cảm thấy ở nơi này còn dễ chịu hơn trong nhà, nệm nhà họ Trần dùng tám cân bông, bao gối cũng mới, ngủ ở trên đó mềm nhũn, cô kéo gối đầu suy nghĩ xong liền ngủ.
Trần Kiến Hoa nghe tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, tức đến đập một cái lên ván giường.
Sáng sớm cô liền tỉnh dậy, đai đeo vạt áo tự mình làm đã bị kéo đến ngực, đôi tay cũng lộ ra bên ngoài, tướng ngủ rất xấu, cô giật nảy mình, đang chuẩn bị kéo lên thì đã bị Trần Kiến Hoa ôm chặt lấy: “Dù sao thì ngày hôm nay cũng nên làm chút gì đó.”