Động tác của anh cực kỳ thành thạo, Ngô Mai vốn biết mình đã là vợ chồng với anh nên cũng không có già mồm gì, hơn nữa nhìn nhan sắc của Trần Kiến Hoa cô cũng không có lỗ, hai người củi khô lửa bốc loạn một hồi lâu mới đỏ mặt mặc lại quần áo.
Cô nghĩ mặc cho sức lực của phụ nữ có bao lớn thì người đàn ông cũng vẫn có thể áp chế được.
“Để tôi đi đổi ga giường.” Cô cúi đầu bắt đầu đổi.
Khóe miệng Trần Kiến Hoa ngậm ý cười: “Em cũng đừng luôn miệng bảo mình béo, ngược lại tôi thấy dáng vẻ này cũng rất tốt.”
Ngô Mai nở nụ cười.
Hai người cùng nhau đi đến nhà chính, thấy mẹ Trần đang quét dọn ở nhà chính, Ngô Mai vội nói: “Mẹ, con đi làm điểm tâm nhé, hẳn là hôm qua vẫn còn đồ ăn thừa.”
Mẹ Trần khổ sở nói: “Hôm qua mấy người chị dâu của con đến, bọn họ đã giúp đỡ mình rất nhiều, mẹ cũng không thể để bọn họ tay không mà về được, bác cả của con nói là để chúng ta đến nhà bác ấy ăn cơm.”
Chỉ thấy Trần Kiến Hoa nổi giận bảo: “Mẹ không thể tự kiềm chế luyện tập nấu ăn à? Sao cứ luôn muốn đến nhà bên kia của bác cả vậy?”
“Được rồi, được rồi, để con đi nấu cơm đi, mẹ, trước tiên mẹ cứ bận việc ở ngoài đi, con với Kiến Hoa nấu cơm được rồi.” Côi lôi kéo Trần Kiến Hoa về phía sau: “Có phải khi anh ở nhà của bác cả, anh chịu uất ức gì rồi hay không?”
Trần Kiến Hoa ngậm miệng không nói: “Không phải em muốn nấu cơm à? Để tôi nhìn xem tay nghề của em có được hay không?”
Phòng bếp nhà họ Trần làm rất lớn, củi cũng được chất cao cao, xoong nồi cũng được rửa sạch sẽ, mẹ Trần chắc chắn là một người yêu sạch sẽ rồi làm việc rất ngăn nắp, cô hỏi Trần Kiến Hoa: “Mẹ anh nấu cơm ra sao?”
Nghe nói như vậy, Trần Kiến Hoa liền cau mày: “Nấu cháo cũng chỉ có thể nấu nhão, ăn vào là đau bụng, ngay cả nấu bát mì cũng không biết nấu, em nói xem trình độ ra sao?”
Khi còn bé, Trần Kiến Hoa còn tưởng rằng mẹ anh cố ý làm như vậy để cho anh ở lại nhà bác cả, nhưng sau này mới phát hiện tài nấu ăn của mẹ anh thật sự rất kém, nghe nói tay nghề của cha anh rất không tệ, là người rất chịu khó, trước khi tham gia quân ngũ thì trong nhà là do cha anh nấu cơm.
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận, để tôi nấu.
Trong nhà bọn anh có món gì?”
Ngay cả khô thịt khô cá mẹ Trần cũng không có treo, trong nhà ngoại trừ có mấy cái trứng gà thì chỉ có một túi bột mì, một ít khoai lang đỏ và gạo trắng.
bởi vì mẹ Trần không biết nấu cơm, đồ ăn chỉ còn mấy cây cải thảo bị tuyết bao phủ, bên ngoài héo rũ.
Cô thở dài một hơi rồi nói với Trần Kiến Hoa: “Không có đồ ăn gì, vậy tôi tùy tiện nấu chút đi, anh tuyệt đối không được ghét bỏ nó đâu đó.”
Trần Kiến Hoa không kiên nhẫn xua tay: “Lẹ lên đi, tôi bắt đầu đói bụng rồi.”
Ngô Mai làm rất đơn giản, chính là món trứng gà cuốn bánh, cũng may nhà họ Trần có một chai tương, đầu tiên cô trộn mì vào bột rồi để sang một bên, sau đó bắt đầu đánh trứng, làm cho bánh có màu vàng nâu rồi lấy ra khỏi nồi, quét lên mặt bánh một lớp sốt mỏng, cuối cùng cho bắp cải giấm vào xào.
“Thấy thế nào?” Cô có chút lo sợ bất an nhìn Trần Kiến Hoa ăn miếng bánh cuốn, cô sợ anh nói khó ăn, bởi vì con người Trần Kiến Hoa thật sự quá thẳng thắn rồi.
...
“Cũng được.” Ánh mắt Trần Kiến Hoa chứa ý cười mà nhìn cô.
Nói là cũng được nhưng mà một mình anh đã ăn năm miếng bánh, cải trắng cũng ăn sắp hết, trong lòng Ngô Mai rất vui vẻ, xem ra mình làm hẳn là không tệ lắm.
Mẹ Trần ăn bánh cuốn trong tay còn lau nước mắt, Ngô Mai cảm thấy bà cũng hơi khoa trương quá rồi, cô buông đũa xuống nói với mẹ Trần: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải con làm không tốt ở đâu không?”
Sau đó nhìn thấy mẹ Trần vội vàng xua tay: “Không, không phải, chỉ là mẹ cảm thấy sau này con có khả năng thay mẹ chăm sóc Kiến Hoa nhà chúng ta rồi.”
Ngô Mai nhìn bà như vậy thầm nghĩ sợ rằng mẹ chồng thủ tiết nhiều năm như vậy mà đưa theo Trần Kiến Hoa cũng rất không dễ dàng gì, cô cười: “Mẹ yên tâm đi, sau này con không chỉ muốn chăm sóc Kiến Hoa cho tốt mà cũng muốn hiếu thuận thật tốt với mẹ nữa.”
Trần Kiến Hoa nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu trước mắt, trong lòng không biết bị cái gì vây lấy, giống như có hơi nóng, loại cảm giác này trước nay anh chưa từng có.
Bên kia đích tôn nhà họ Trần vẫn đang chờ bọn họ đến cửa, bác cả Trần, con trai cả, nàng dâu La Thục Anh quay đầu dòm ngó mấy lần vẫn không thấy người như cũ, ngược lại cảm thấy kỳ quái: “Cha, đám người Kiến Hoa hình như không có đến.”
“Không đến thì không đến thôi, cũng chả có gì ghê gớm, chúng ta cứ ăn đi.
Nếu không phải vì thằng hai....”
“Này ông nói cái gì đó?” Lý Thanh vợ của bác cả Trần lườm chồng mình một cái, bác cả Trần liền không dám nói nữa: “Được rồi, tôi không nói.”