Đường Trì ngủ một giấc, tỉnh dậy đầu tóc liền biến thành tổ gà ấp, nhất là sau cả đêm không ngủ, giờ ngủ bù lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc tỉnh dậy còn hơi mông lung, nhìn thấy đồ đạc trang trí trong nhà thì sau một cú giật mình thì hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đó vẫn là phòng của Cố Lâm Tranh.
Có vẻ như đây thực sự không phải là một cơn ác mộng, việc xuyên không đã trở thành sự thật.
Cô chán nản nhoài người về phía chân giường, bĩu môi sau khi nghi ngờ về cuộc đời, chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại bên giường reo lên.
Đường Trì dừng lại trong ba giây, sau đó mới phản ứng lại, nhấc điện thoại lên nghe.
Trước khi trả lời điện thoại, cô xem qua ghi chú, [Nghê Tiệp Nhã].
Kí túc xá của trường có bốn người, mối quan hệ giữa Nghê Tiệp Nhã và cô ấy chỉ có thể nói là bình thường, nói đúng ra thì mối quan hệ giữa Nghê Tiệp Nhã và cả kí túc xá chỉ ở mức trung bình, nhưng vì tính cách của Đường Trì, Nghê Tiệp Nhã có bất cứ chuyện cũng đều thích nhờ Đường Trì giúp.
"Đường Trì, tối nay khi trở về ký túc xá, mang giúp tớ phần cơm nhé, sáu rưỡi, tớ đợi cậu ở kí túc xá. Những món như trước là được rồi."
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, như thể đó là một điều bình thường
Đường trì im lặng trong giây lát.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, ở trong kí túc xá, Nghê Tiệp Nhã không được chào đón chính là vì cô ta có chút lợi dụng. Ví dụ như trường hợp mang đồ ăn này, bình thường đưa đến rồi, cô ta cũng sẽ không đưa tiền.
Người chủ là người da mặt mỏng, Nghê Tiệp Nhã cũng không thường xuyên nhờ cô giúp. Hai mươi, bao mươi tệ tiền cơm, thi thoảng mang một lần như vậy cô cũng ngại không cần tiền.
Bởi vì không phải cùng một người, các vòng kết nối xã hội cũng khác nhau,tích cách làm người cũng khác biệt lớn.
Thay bằng Đường Trì này, sẽ cảm thấy ngại ngùng sao?
Dĩ nhiên là không thể.
Tất nhiên, cô cũng không từ chối: "Được rồi, chiều tớ mang đến cho cậu. Tiền cơm đến lúc đấy tớ sẽ nói với cậu, chuyển khoản hay đưa tiền mặt đều được nhé.”
Nếu như là Đường Trì của trước kia, có lẽ chỉ nói một câu, được, kết quả là cô còn thêm câu chuyển tiền vào nữa.
Nghê Tiệp Nhã có lẽ không dự đoán được điều này, trên điện thoại im lặng một hồi lâu mới có thể cứng giọng nói: "Được."
Chẳng nhẽ cô ta có thể nói không đưa chăng?
Sau khi cúp điện thoại, Đường Trì tấc một tiếng, quả nhiên môi trường khác nhau sẽ nuôi dưỡng con người khác nhau. vì từ nhỏ cô lớn lên trong môi trường huấn luyện đặc biệt nên tính tình vô tư, còn khá bùng nổ.
Thành quả là nguyên chủ được nuôi dạy thành một đứa trẻ ngoan.
Sau khi xuống giường thay quần áo, rửa mặt xong, Đường Trì liền đi xuống lầu.
Kết quả là anh tình cờ thấy Cố Lâm Diệp ở nhà.
Anh ta đang ngồi trong phòng khách, có lẽ đang nói chuyện với ai đó, trông rất kiêu ngạo, như thể anh ta là cấp trên so với người đang nghe điện thoại, có chút hơi bất cẩn khi trả lời. Khoanh chân, một tay chống ghế sô pha, trông giống như một vị công tử đầy cao quý.
Khi vừa nhìn thấy Đường Trì đi xuống, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống. Mẹ Cố không có ở đây, anh ta quang minh chính đại trừng mắt nhìn Đường Trì.
Đường Trì mặc kệ anh ta. Lúc xuống lầu, thấy Cố Lâm Diệp nghe xong điện thoại liền tắt máy, nhìn Đường Trì châm chọc một câu: "Mẹ nói buổi trưa chị không dậy ăn cơm, sao anh em lại không thương người như vậy chứ?"
Câu nói này mang một chút hàm ý. Nếu như là Đường Trì trước kia đảm bảo cô sẽ đỏ mặt không biết là như thế nào, ai biết Đường Trì trừng mắt lên, đôi mắt đen láy, tròn bất thường, nghiêm nghị nói: " Nói giống như em sống ở trong phòng của anh trai em vậy . "