Người trước mặt cô cũng thuận theo tình thế quay đầu lại.
Đường Trì gọi trước một tiếng: "Mẹ."
Nhìn thấy người đối diện, cô có chút dừng lại, không biết nên gọi gì .
Có vẻ như đã từng đến đám cưới, nhưng nguyên chủ lại không quen biết .
Đây cũng là một người phụ nữa quý phái. Trên người có khí chất tao nhã giống Cố, nhưng diện mạo lại không bằng mẹ Cố.
" Đến đây, Trì Trì, lần trước, đám cưới có rất nhiều người nên không có thời gian giới thiệu. Đây là bạn tốt của mẹ, con có thể gọi là dì Lôi."
Mẹ Cố giới thiệu cho cô, Đường Trì liền vội vàng gọi: "Dì Lôi, con chào dì ạ."
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, thông minh lại rất lễ phép, dì Lôi cũng nhếch miệng cười: "Ôi, Trì Trì, chào con."
Vô cùng khách sáo, không có gì, vì Đường Trì không có bối cảnh thì xem không được loại tiết mục thường thấy đó, chỉ là nụ cười lại có phần ý tứ sâu xa.
Cố Lâm Tranh từ phía sau bước vào, khí thế mạnh mẽ đến nỗi khiến ánh mắt của mọi người đều dễ dàng tập trung vào đó.
Trong nhà đang bật máy sưởi, người làm bước tới cầm áo khoác cho Cố Lâm Tranh, Cố Lâm Tranh nhìn thấy mẹ Cố và Lôi Vân Phỉ, vẻ mặt bình tĩnh, "Mẹ, dì Lôi."
Lôi Vân Phỉ nhìn Cố Lâm Tranh, so với Đường Trì, càng thể hiện nhiều sự thân thiết: "Lâm Tranh, sao trưa nay cháu lại về rồi? Không đi làm sao?"
Có vẻ như nhiều người hiểu biết về con người của Cố Lâm Tranh , ngay cả dì Lôi này cũng cảm thấy kì lạ, anh sao lại trở về nhà rồi.
"Đưa Đường Trì về."
Mặc dù anh không quên gọi tên, nhưng đủ tự nhiên. Đương nhiên trong giây lát mọi người không thể nhận ra rằng rốt cuộc anh và Đường Trì có quan hệ không tốt hay không.
Đường Trì đứng ở một bên có chút ngượng ngùng. Sau khi Cố Lâm Tranh nói xong, ánh mắt dì Lôi đảo qua nhìn cô, lộ ra ý tứ là dì ấy không hiểu, mẹ Cố khuôn mặt tràn đầy niềm vui. Lúc cần phải mở lời, Cố Lâm Tranh đã đi trước lên cầu thang rồi. Nhìn thấy Đường Trì, không biết có nên đi hay không, liền gọi một tiếng, "Đường Trì."
Giọng nói không gấp cũng không chậm, không quá nhiều thân mật mà ngược lại nhẹ nhàng. Nhưng mẹ Cố nghe thấy liền cau mày. Đường Trì hiểu ra, nhanh chóng cắp mông đi theo lên lầu: "Ôi, đến đây đến đây."
Nói xong, còn quay đầu lại, cười rạng rỡ với mẹ Cố: "Mẹ, con và Lâm Tranh lên lầu trước ạ."
Mẹ Cố cũng không thể nói bất cứ điều gì, nụ cười của bà lại tiếp tục: "Ừm, lên đi."
Lôi Vân Phỉ nhìn thấy Đường Trì mặc dù và Cố Lâm Tranh người trước, người sau, đi cách nhau một bậc cầu thang đi lên lầu, nhưng rõ ràng cô có chút không quen. Trong long bỗng chốc hiểu ra rằng, cặp vợ chồng mới cưới nhà họ Cố khiến mọi người bất ngờ này có thể không vui vẻ như người ta đã nói. Quay đầu lại, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: "Thích Trinh, sao tôi nhìn thấy, Lâm Tranh gọi vợ của nó sao xa lạ thế?"
Mẹ Cố sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, "Làm sao có thể? Dù sao hai vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn, có lẽ không thích thân mật như vậy. Cậu biết Trì Trì tuy đã quen Lâm Tranh qua xem mắt, nhưng nếu Lâm Tranh không đồng ý, chúng ta cũng sẽ không có cách nào ép nó kết hôn với Trì Trì được, đúng không? "
Lôi Vân Phỉ trầm ngâm suy nghĩ: "Thật sao?"
Bà biết tính khí của Cố Lâm Tranh, mọi người đều nói anh lạnh lùng, lãnh đạm, không thích thân mật trước mặt người ngoài cùng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Lôi Vân Phỉ lại đột nhiên nói: "Thích Trinh, cậu đừng nói tớ nồi nào úp vung nấy. Cậu có biết không, nha đầu nhà họ Quan đó sắp trở về nước rồi? Giống như Lâm Tranh, lấy được học vị tiến sĩ MIT, người lại xuất sắc, chính là tính nết của nó rồi. Nếu như gặp mặt Đường Trì… con dâu của cậu chắc sẽ phải chịu thiệt đấy"
Mẹ Cố liếc xéo một cái, sau đó bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Vân Phỉ, lời này cậu nói trước mặt tớ một lần thì tốt rồi, nhưng đừng nói trước mặt con dâu tớ, nó nghe được e rằng sẽ không vui. Hơn nữa, nha đầu họ Quan có cái gì khiến con dâu tớ phải chịu thiệt? "