Mẹ Cố đã nói như vậy rồi, Lôi Vân Phỉ đương nhiên không phải là không biết điều.
Dì ta vội vàng cười lấy lòng: "Thích Trinh, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ tùy tiện nói vậy thôi."
Trên thực tế, cũng có mang một số ý nghĩ hiếu kì.
Nha đầu của nhà họ Quan, mặc dù Cố Lâm Tranh từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ thể hiện, nhưng tâm tư của cô gái đó đối với Cố Lâm Tranh mọi người đều có thể thấy được. Ban đầu cũng là vì quyết trí theo đuổi Cố Lâm Tranh mới đi ra nước ngoài du học.
Trong gia đình thượng lưu ở đế đô này, ai chẳng khen con gái nhà họ Quan xuất sắc, chỉ cần trong nhà có con gái, hầu như đều lấy cô ấy ra làm gương.
Chỉ tiếc rằng, nhân thời gian cô ấy không có ở trong nước, không ai ngờ đến Cố Lâm Tranh sẽ đột ngột kết hôn.
Cũng không biết lần này cô ấy quay lại, có thể xảy ra chuyện gì trấn động những bà tám ở đế đô hay không.
Mọi người đều biết, cô con dâu nhà họ Cố này là do Cố Thiên Hạc cho phép, nhưng gia thế bình thường, không có quyền, cũng chẳng có thế. Tính cách tương đối mềm yếu, nếu chuyện này xảy ra thì không phải là có một màn hay để xem sao?
Lôi Vân Phỉ nhắc đến chuyện này là bởi vì dì ấy có quan hệ tốt với mẹ Cố. Thật ra, trong lời ngụ ý muốn nói với mẹ Cố rằng, hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chờ xem kịch hay.
***
Đường Trì thở phào nhẹ nhõm khi bước vào phòng ngủ.
May mắn thay, Cố Lâm Tranh đã gọi mình đi, nếu không sẽ rất ngượng ngùng khi đối mặt với người thân hoặc bạn bè gì đó của gia đình họ Cố ở dưới nhà.
Cố Lâm Tranh vừa quay lại liền ngồi vào trước bàn sách, Đường Trì thì bỏ ba lô xuống. Nghĩ một hồi rồi hỏi: "Dì Lôi ở bên ngoài là bạn thân nhất của mẹ?"
Cố Lâm Tranh đã lật mở một cuốn sách trên bàn. N ghe thấy lời nói, anh thờ ơ “ừm” một tiếng.
“Ồ。”
Cô cùng là hiếu kì hỏi một chút, cũng không nghe ngóng quá nhiều.
Ngược lại, Cố Lâm Tranh bên này, ngẩng đầu liếc nhìn cô: "Ngày mai sẽ đi báo danh ở phòng đấu vật? Tên đã giúp cô đăng kí xong rồi."
"Có thật không?"
Nhắc tới chuyện này, Đường Trì hai mắt sáng lên: "Được, được, ngày mai đi."
Cố Lâm Tranh hơi cong môi, chỉ là phối cùng với ánh mắt lờ mờ của anh. Đường Trì luôn cảm thấy nụ cười này có ý nghĩa khác, liền không dám biểu lộ quá kích động.
Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra chơi, dì Lôi vẫn ở bên ngoài, cô sợ đi xuống sẽ bị mẹ Cố lôi vào nói chuyện. Tuy rằng tính tình hoạt bát nhưng cô không quen cùng họ nói một số chuyện gia đình này. Thời gian đó chẳng thà xem những chuyện phiếm.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Lâm Tranh vang lên.
Đường Trì vô thức liếc mắt nhìn, Cố Lâm Tranh cũng rất tự nhiên cầm lên ấn nút. Đường Trì nghe thấy giọng nói của anh rất thấp: "Có chuyện gì sao?"
Đường Trì còn tưởng rằng có người trong công ty gọi điện thoại cho anh, dù sao nghiệp vụ của anh cũng bận. Nhưng rất nhanh do trong phòng ngủ quá yên tĩnh, người ở đầu dây điện thoại bên kia hoạt bát vui vẻ, giọng nói cũng to hơn một chút nên cô mang máng nghe thấy đó là một giọng nữ
Bình thường báo cáo công việc của công ty sẽ không thể có ngữ điệu hết sức phấn khởi, phải không?
Đột nhiên nghĩ tới chuyện phiếm xấu xa, lỗ tai không kiểm soát được mà vểnh lên. Cố Lâm Tranh nhìn thấy biểu hiện của Đường Trì, không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi chậm rãi cong lên, thân thể thoải mái dựa lưng vào ghế, ánh mắt thâm thúy. .: "Cố Lâm Diệp nói với anh?"
Anh thấy tai cô gái vểnh lên, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, nhưng rất lâu không thấy động tác ngón tay trượt hay ấn xuống. Rõ ràng là đang nghe trộm.
Cố Lâm Tranh: "Đúng, đột nhiên trở về rồi, nên về nhà mình trước đi. Anh bên này cần giải quyết công việc nên không thể ra ngoài."
Đầu bên kia điện thoại không biết nói một câu gì, giọng nói của Cố Lâm Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Anh kết hôn rồi, Đào Mạn, anh không nói rõ, em liền không hiểu đúng không?