Trong 2 giây đã không nghe thấy tiếng của Quan Đào Mạn nữa, Cố Lâm Tranh cúp điện thoại.
Đường Trì có chút tò mò : “ ai đấy?”
Cô ấy nói chuyện phiếm, cũng không ghen tuông, như trực giác của người phụ nữ, cô ấy đã nghe ra là một người phụ nữ, dường như cũng là một người phụ nữ có vấn đề.
Theo ý đồ của Cố Lâm Tranh chẳng lẽ lại để anh ra ngoài ?
“ Nhà chú em có 1 người con gái, đã trở về nước rồi, nhờ em đi sân bay đón cô ấy”
Cố Lâm Tranh hiểu được ý đồ, Đường Trì chợt bừng tỉnh, đột nhiên nói : “ thế anh có đi không “
“……….”
Cố Lâm Tranh lại nhìn cô, lần này là một nụ cười hài hước hiếm thấy: “Cô ghen à?”
“ cái này không phải.”
Đường Trì thẳng thắn thừa nhận : “ Cố Lâm Tranh, em biết chúng ta chỉ là kết hôn theo hợp đồng nhưng anh đừng có lên truyền hình, cái gì mà thanh mai trúc mã hay là bạch nguyệt quang gì đó, ít nhất trong năm nay, em sẽ không cho phép anh có bất kỳ sự mập mờ nào với những người phụ nữ khác. Em cũng sẽ ý thức không có bất kỳ liên hệ nào với những người con trai khác, tất nhiên giao tiếp giữa bạn bè với nhau thì được. Trong hôn nhân cũng không thể nào nói hay được, em là một người có cảm xúc trong sạch, không dễ mà chấp nhận 1 chút hạt cát nào cả. Ngay cả khi chúng ta là giả, nếu anh dám lộn xộn , anh cũng đừng có trách em sẽ chụp mũ anh đấy !”
Rõ ràng là một giọng nữ ngọt ngào, luyến láy nhưng lời nói của cô lại ẩn chứa sức mạnh vững vàng, thể hiện sự quyết đoán và dứt khoát.
Thoạt nghe cũng thấy thú vị nhưng câu nói cuối cùng khiến Cố Lâm Tranh cảm thấy hơi khó chịu, anh cau mày: “Cô đang nói nhảm gì vậy?
Bản thân anh vốn không phải là người như vậy cũng không phải người có tính lộn xộn như thế..
Cho dù có làm như vậy, anh cũng tuyệt đối không để Đường Trì phải lâm vào tình cảnh khó chịu khi ở Cố gia. Bố mẹ cũng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, Cố gia bọn họ phải nói là gia phong đều tuyệt hảo.
Ngay cả khi Cố Lâm Diệp là người ham chơi trác táng, anh ta quá nổi tiếng trong các mối quan hệ yêu đương, phá gia chi tử nhưng anh ta chưa bao giờ có bất cứ điều gì xấu xa về mặt đạo đức.
Quan Đào Mạn vừa gọi điện tới, anh đã đoán được tâm tính của Quan Đào Mạn, chỉ vì từ lúc trước đã bị từ chối, cũng chỉ vì quan hệ giữa 2 gia đình nên Cố Lâm Tranh cũng phải có những phép tắc xã giao cơ bản.
Bây giờ Đường Trì vẫn còn ở đây, anh ta tự nhiên càng từ chối không một chút nể nang.
Chỉ là lời nói của Đường Trì khiến anh cảm thấy khó chịu vô cớ, anh cài nút cuốn sách, nồng như bút mực nhưng có vẻ như trong mắt giống như những ngôi sao đêm pha chút sương mù vậy, tựa hồ trầm xuống, “ lẽ nào tôi đã khiến cô phải khó chịu như vậy sao ? Tôi đã làm gì nào ?”
Anh ta không làm gì điều gì cả nhưng Đường Trì lại nói dứt khoát khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Đường Trì thấy vẻ mặt của Cố Lâm Tranh lạnh hơn bình thường một chút, liền biết điều này có lẽ khiến anh không vui , bởi vì Cố Lâm Tranh quả thực khác với những người đàn ông bình thường, trái tim anh như run lên, nhanh chóng tâng bốc: “ Anh Trah, anh nghĩ quá nhiều rồi đấy, em đã nói vậy thì em cũng có quyền thể hiện lập trường của mình ... Anh không phải lo lắng cho em, nhưng em có thể không được lo lắng cho anh ? Anh đẹp trai như vậy lại giàu có, quyền lực và khí chất lại là người có 1 không 2 trên thế giới, có bao nhiêu phụ nữ nhìn thấy mà có thể kiểm soát được? Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, phải không ...”
Có thể là lời tâng bốc của Đường Trì khiến người ta mất cảnh giác hoặc cũng có thể là câu nói của anh tranh khiến Cố Lâm Tranh có chút sững sờ, Cố Lâm Tranh , người chưa bao giờ nhìn thấy động thái này trước đây, ngay lập tức im lặng.
Trước đây cũng có người khen anh ấy thế này, nhưng ... chưa ai khen anh ấy một cách thẳng thắn đến mức ... thiếu chuyên nghiệp