Cố Lâm Tranh cảm thấy Đường Trì hiện tại có chút kỳ quái.
Chủ yếu là lúc trước khi gặp mặt, cũng không cảm thấy Đường Trì kỳ quái như thế.
Bây giờ, trong lòng anh có chút cảm giác khó tả, cũng không hiểu nổi chỉ là khó có thể cùng Đường Trì nói gì đó.
Đường Trì ở đó cười thành tiếng : “ Anh không cần phải nghĩ quá nhiều đâu, chúng ta nói rõ ràng có được không?”
Cố Lâm Tranh:”…….”
Phản ứng của Đường Trì nằm ngoài dự đoán của anh, có rất ít chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh suy nghĩ một chút rồi cười khẽ, lại đọc sách.
Đường Trì gần như bị nụ cười lộ liễu của anh làm cho kinh hãi.
Mặc dù trong lòng vừa ca ngợi vẻ đẹp tuyệt thế mỹ nam chính là tuyệt thế mỹ nam, khi cười làm cho mọi thứ gần như tan chảy
Ngay sau đó Đường Trì buộc mình phải bình tĩnh lại, thật là kinh khủng, nếu anh ta cười thêm vài lần nữa thì linh hồn của mình cũng không còn nữa rồi.
Giữa bọn họ đã có thỏa thuận hôn nhân, nếu thực sự yêu Cố Lâm Tranh, sau này khi ly hôn có phải đã trở thành người phụ nữ quyền lực giàu có, muốn sống, muốn chết cũng kệ rồi không ?
Hay là bị người khác bỏ rơi.
Nghĩ đến đây, Đường Trì rùng mình một cái, kiên quyết không nhìn Cố Lâm Tranh nữa, tiếp tục đọc chuyện phiếm trên Weibo
Cô phải luyện tập chiến đấu và phải có mục tiêu mới có thế không bị người khác dụ dỗ!
***
Đường Trì và Cố Lâm Tranh ở trong phòng không hề xảy ra chuyện gì cho đến buổi tối khi vừa ăn cơm xong thì người hầu gõ cửa.
Đường Trì nhanh chóng đi mở cửa, người hầu nhìn cô rồi mỉm cười : “ thiếu phu nhân, Quan tiểu thư tới rồi ạ, làm phiền cô nới với thiếu gia ạ.”
“Quan tiểu thư?”
Đường Trì có chút nghi ngờ, người hầu nhanh chóng giải thích : “Cô ấy là con gái bạn của Cố tiến sinh, cô ấy ở nước ngoài, bây giờ cô ấy trở lại Trung Quốc để thăm tiên sinh và phu nhân ạ.”
Người hầu rất nhanh trí, những điều không nên nói thì cũng không nói, nhưng chỉ 1 câu thôi cũng đủ tiết lộ 1 số thông tin rồi.
Đường Trì trầm tư, lẽ nào chính là người mà buổi chiều Cố Lâm Tranh nói sao ?
Cô gật đầu, khẽ mỉm cười : “ Được rồi, tôi sẽ gọi anh ấy cùng xuống.”
Quay người lại, Đường Trì vừa đi vừa gọi Cố Lâm Tranh :” chúng ta cùng xuống đi, nói là Quan tiểu thư tới mà.”
Cố Lâm Tranh dừng một chút, sau đó chậm rãi cài khuy cuốn sách lại, mặt không chút cảm xúc đứng dậy: "uhmmmm."
Đường Trì và anh cùng nhau đi xuống, đi tới cầu thang , nhìn thấy ở phòng khách có chút gì đó rất náo nhiệt.
Mẹ Cố ngồi ở đó, Lôi Vân Phỉ cũng không rời đi, chỉ là đột nhiên có một cô gái khác, mặc một bộ đồ mùa đông cao, dáng người mảnh khảnh, tóc ngắn được chăm chút cẩn thận, trên gương mặt được trang điểm 1 lớp rất tinh tế.
Tính tình phóng khoáng, tao nhã, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra sự khác biệt so với những cô gái bình thường, cô ấy là một bạch phú mỹ đích thực.
Nếu muốn so sánh với Đường Trì, chính là cô gái này thoạt nhìn thanh tú hơn, từ đầu đến chân đều có khí chất của một nữ thần
Đường Trì mặc trên người áo len trắng và quần bút chỉ, xem ra cũng tương đối giản dị.
Người này chính là Quan Đào Mạn.
Cô ấy có tính cách sôi nổi hơn một chút, khi Đường Trì và những người khác xuất hiện, cô ấy đang cùng mẹ Cố nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười của cô như tiếng chuông bạc bao phủ khắp phòng khách vậy.
Thật sự là chuông bạc, Đường Trì thở dài, nữ thần thật đúng là nữ thần, lúc nở nụ cười thật khác với những cô gái bình thường.
Chỉ là đột nhiên, cô ấy có lẽ đã chú ý tới Đường Trì, ánh mắt đột nhiên đảo qua, nụ cười cứng đờ trong chốc lát, liền nhìn thấy Cố Lâm Tranh.
“Anh Lâm Tranh!”
Cô ngạc nhiên đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phấn khích, dường như nó sáng lên ngay lập tức
Biểu hiện như vậy, Đường Trì nhìn không ra là có ý đồ gì nữa, đúng thật là quái đản.