Những người trong phòng khách cũng hướng ánh nhìn đến Cố Lâm Tranh và Đường Trì.
Cố Lâm Tranh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không làm gì để đáp lại, cùng Đường Trì không nhanh, không chậm đi xuống lầu.
Quan Đào Mạn lúc này không thể không nhìn Đường Trì, cô ấy có vẻ hơi mơ màng quay đầu lại nhìn về hướng mẹ Cố. Lúc này, mẹ Cố đứng dậy dịu dàng giới thiệu: “ Đào Mạn, con bận việc học ở nước ngoài suốt. Nghĩ con chắc vẫn chưa biết rõ, Dì Cố ở đây để chính thức giới thiệu với con một chút. Đây là vợ của Lâm Tranh, Đường Trì, tuổi của nó chỉ vừa lớn hơn con một tháng. Con có thể gọi là chị dâu hoặc chị Đường Trì, đều được. Đường Trì, đây là Đào Mạn, Quan Đào Mạn. "
Mẹ Cố nói gì cũng nhẹ nhàng nhưng không thể phủ nhận, không khó để thấy bà khẳng định chắc nịch đối với cô con dâu này.
Không phải là Đào Mạn không nghe ra được ý tứ phía sau lời nói, hai mắt cô ta lóe lên, lại nhìn về phía Đường Trì, nở nụ cười hoạt bát nói: “Chị Đường Trì, chào chị, em là Đào Mạn.
Cô ta đưa tay ra, dáng vẻ phóng khoáng, khiến người ta khó có thể nảy sinh ác cảm.
Đường Trì cũng cư xử hết sức bình thường, nhếch miệng cười, duỗi tay ra: "Xin chào, Đào Mạn."
So với sự hoạt bát và cởi mở của Quan Đào Mạn, Đường Trì có vẻ ngoan ngoãn, mềm dẻo hơn rất nhiều. Điều này khiến Quan Đào Mạn rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Cố Lâm Tranh lại thích mẫu hình này?
Ánh mắt cô ta không đặt ở trên người Đường Trì bao lâu, mà đi tới bên người Cố Lâm Tranh. Hơi ngẩng đầu lên, tựa như một cô bé sung bái nhìn Cố Lâm Tranh: "Anh Lâm Tranh, đã lâu em không gặp anh rồi. Khi ở nước ngoài, em đã nhớ anh rồi. "
Nói một cách tự nhiên, dứt khoát, khiến Đường Trì có chút nhướng mày.
Đây là do đã ở nước ngoài trong một thời gian dài hay là cố tình làm vậy,Đường Trì không khó để nghĩ ra
Cô ta vừa ngả bài với Cố Lâm Tranh, lúc này "tình địch" trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi?
Mẹ Cố ở bên cạnh sắc mặt hơi thay đổi. Lôi Vân Phỉ cũng ở bên cạnh, nghe thấy lời này càng nhướng mày, nhìn sang mẹ Cố, thầm nghĩ hôm nay có lẽ sẽ có một màn kịch hay để xem rồi.
Cố Lâm Tranh không có bất kỳ dao động nào, anh trực tiếp đi qua Quan Đào Mạn. Đi tới ghế sô pha, ngồi ở mép ngoài cùng nhất, Đường Trì thấy vậy liền đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Cố Lâm Tranh.
Lúc ngồi xuống, cô đụng phải đôi chân to lớn của Cố Lâm Tranh. Rõ ràng không có cảm giác gì. Dù sao Đường Trì mặc quần cũng rất dày, nhưng cô lại cảm thấy mình như bị bỏng, vô thức siết chặt lại.
Nhìn thấy điều này, Quan Đào Mạn xấu hổ khi ngồi chen vào bên cạnh Cố Lâm Tranh, vì vậy cô ta phải ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Cố Lâm Tranh.
Mẹ Cố đứng dậy và nói: " Hiếm khi Đào Mạn về, một ngày vui như thế này, tối nay phải làm một bữa thịnh soạn. Đào Mạn, con thích ăn gì?"
Bà cười hỏi Quan Đào Mạn, Quan Đào Mạn vẻ mặt tự nhiên đáp: "Bác Cố, cứ làm theo khẩu vị trước đây của con là được rồi ạ. Xa nhà lâu như vậy, con nhớ nhất hương vị món ăn của bác Cố đấy ạ."
Đường Trì: "..."
Wa ó.
Ngay cả mẹ Cố cũng có chút không vui, nhưng bà từ trước đến nay sẽ không ở trước mặt người ngoài mà biểu hiện gì quá thất lễ. Suy nghĩ một hồi, liền nhìn Đường Trì mỉm cười trìu mến: "Trì Trì, con muốn ăn gì?"
"Con sao cũng được ạ, không kén đồ ăn ạ."
Cô trả lời rất khéo léo, mẹ Cố rất vui thích khi nhìn thấy điều này. không thể chịu được liền bước tới phía trước xoa đầu con dâu: "Để mẹ bảo người làm làm cho con món sườn xào chua ngọt mà con yêu thích."
Không khó để nghe thấy sự cưng chiều trong lời nói.
Món yêu thích nhất của nguyên chủ Đường Trì là sườn xào chua ngọt.
Mẹ Cố xuống bếp dặn dò, bên này sắc mặt của Quan Đào Mạn đanh lại trong giây lát. Thái độ của mẹ Cố vẫn có chút phân biệt rất rõ ràng, cô ta cũng nhiền ra được điều đó.