Anh nghe xong gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì, sau khi nhanh nhẹn thắt cà vạt chỉnh tề, anh mặc lên một chiếc áo vest cao cấp do một studio cũ của Ý sản xuất, gọi Đường Trì cùng ra ngoài.
“Cô dậy rồi thì xuống ăn cơm đi, bố mẹ đều đã dậy rồi.”
Đường Trì có chút thấp thỏm đau.
Để cô lên đài thi đấu, đánh người cô là người vui hơn ai hết.
Bây giờ không hiểu sao lại phải gặp người lớn trong nhà, cô cũng có một chút sợ hãi.
Nhưng là ngày đầu tiên đám cưới!
Vẫn còn ở Cố gia, cô có thể không đi sao?
Cố Lâm Tranh không quan sát thấy sự do dự của Đường Trì, bởi vì anh đã trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ.
Nội tâm Đường Trì đã chiến đấu trong vài phút, nhưng cuối cùng không còn biện pháp nào khác, đành lựa chọn việc đi xuống tầng dưới.
Vì tối hôm qua đột ngột quá nên cũng không quan sát kỹ, sáng nay ngủ dậy bị choáng váng không nói nên lời trước trình độ xa hoa căn phòng ngủ của Cố Lâm Tranh, trong tâm của bản thân vẫn đang suy nghĩ xem 10 triệu đô la có đủ trang trí phòng ngủ của Cố Lâm Tranh không, có thể nhìn thấy phòng khách ngoài phòng ngủ, Đường Trí lập tức cảm thấy khoảng cách giàu nghèo trong cuộc sống thực sự rất lớn.
Cô nghĩ rằng nếu cô ấy thắng trong cuộc thi đấu, thì sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình, sau này bất kỳ ông chủ nào mời cô làm vệ sĩ cô cũng sẽ kiếm được mức lương hàng chục triệu hàng năm, hiện tại thử nghĩ — đó cũng chỉ là đi làm thuê.
Gia đình họ Cố sống trong một biệt thự ở vị trí đẹp nhất ở đế đô, không cần nói đến trang trí tự nhiên, hơn nữa diện tích còn rất lớn.
Phòng ngủ của Cố Lâm Tranh ở tầng 2, ra ngoài ngoài cửa đi một đoạn hành lang, rẽ trái là cầu thang, dựa vào bức tường, có thể trực tiếp nhìn ra toàn bộ phòng khách.
Một chiếc đèn chùm hình giọt nước bằng pha lê khổng lồ treo trên trần nhà ở chỗ cao nhất, nó được đặc biệt thiết kế vì mẹ của Cố Lâm Tranh thích vậy.
Trên tường phía cầu thang treo mấy bức tranh nổi tiếng của một vài người nổi tiếng, Đường Trì không có kiến thức, cũng không nhận ra được đây là tranh gì, dù sao nhất định là rất đắt tiền.
Nhìn thấy Đường Trì đi xuống, mẹ Cố Lâm Tranh đang ngồi ở bàn ăn giữa phòng khách mỉm cười vẫy tay với Đường Trì, "TiểuTrì, đến đây, đến giờ ăn sáng rồi."
Mẹ Cố sinh ra người con trai như Cố Lâm Tranh, đương nhiên điều kiện cũng sẽ không tồi, ngoại hình càng ưu tú, hiện tại dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn rất giữ gìn, thể hiện khí chất của một quý cô, thanh tao, đẹp tuyệt trần.
Vừa mở miệng, mọi người ngồi trên bàn ăn đều nhìn về phía cô.
Người ngồi ở ghế chính đương nhiên là ông nội của Cố Lâm Tranh, Cố Thiên Hạc, ngoài bảy mươi tuổi, tuổi đã cao, những năm gần đây vì sức khỏe yếu, tinh thần và sức lực không được sung mãn, nhưng ông vẫn có thể thấy được sự uy nghiêm, làm lãnh đạo mấy mươi năm rồi, khi không nói chuyện, cũng khiến người ta cảm thấy rất nhiều áp lực.
Bên tay phải của anh là mẹ Cố, và bên tay trái của anh là cha của Cố Lâm Tranh, Cố Hằng Tuệ.
Cố Lâm tranh có lẽ được thừa hưởng nhiều hơn từ mẹ Cố. Cố Hằng Tuệ và mẹ Cố được chăm sóc tốt giống nhau, gọi chú đẹp, đôi mắt của Cố Lâm Tranh rất giống chú, những nét ngũ quan khác thìgiống mẹ anh.
Đường Trì nhìn kỹ lại, sau đó liền cảm thấy Cố Lâm Tranh là huyền vi lợi dụng cha mẹ mình.
Mà bên cạnh mẹ Cố, ngoài Cố Lâm Tranh đang ngồi, còn có một người đàn ông ngồi đối diện anh.
Người đàn ông này là em trai của Cố Lâm Tranh, Cố Lâm Diệp.
Cố Lâm Họa nhỏ hơn Cố Lâm Tranh ba tuổi, cũng tuấn tú, chỉ là ngoại hình giống bố.
So với khí chất điềm đạm và kín đáo, lạnh lùng của Cố Lâm Tranh, Cố Lâm Diệp là tay ăn chơi có tiếng của gia đình họ Cố.
Lúc này nhìn thấy Đường Trì đi xuống, cũng là người duy nhất liếc mắt nhìn Đường Trì, rõ ràng không thích.
Đường Trì vừa nhìn thấy hắn, lập tức tự động lật ra ký ức tương ứng.
Cố Lâm Diệp là người duy nhất trong nhà họ Cố không thích Đường Trì, là một trong những người anh không thích, còn cảm thấy Đường Trì và Cố Lâm Tranh hoàn toàn không hợp và cho rằng anh cả của mình đơn thuần là bị Đường Trì quyến rũ rồi